Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 306 Tạo phản
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 306 Tạo phản
Chương 306: Tạo phản
“Tiên sinh yên tâm, trước lúc tới đây quận trưởng đại nhân đã cho ta giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm, kể từ bây giờ trở đi, Triệu Đình Chỉ sẽ không còn là huyện uý của Kim Xuyên nữa!”
Tiêu đô uý rút ra giấy tờ từ trên người.
Huyện lệnh không có quyền lợi bổ nhiệm và miên nhiệm huyện uý, thế nhưng quận trưởng ở cấp cao hơn thì có thể miễn trừ chức vụ huyện uý dưới tình hình cấp bách, chỉ cần sau sự việc báo cáo cho Bộ Lại, giải thích kỹ lưỡng quá trình xảy ra sự việc là được.
Thật ra dựa theo quy trình thông thường, quận trưởng phải cử người tới Kim Xuyên điều tra quá trình xảy ra sự việc, sau khỉ xác nhận Triệu huyện uýthật sự thuê người giết Kim Phi thì mới đưa ra giấy tờ bổ nhiệm và miên nhiệm.
Thế nhưng như vậy thì phải tiêu tốn quá nhiều thời gian, quận trưởng chỉ nghe lời trần thuật của cựu binh báo tin nên đã ký giấy tờ cho Tiêu đô uý.
Không phải quận trưởng thật sự tin tưởng Kim Phỉ vô điều kiện, mà là bây giờ huyện uý của cả Đại Khang không có được mấy người trong sạch, cho dù cựu binh báo tin nói dối ông ta, cùng lắm sau sự việc ông ta lại tới Kim
Xuyên, nhân tiện tìm mấy chuyện xấu mà Triệu huyện uý từng làm rồi bổ sung thêm chứng cứ là được.
Như vậy thì Kim Phi cũng coi như nợ ông ta một nhân tình lớn.
Trong mắt quận trưởng, lần trao đổi này rõ ràng quá là có lợi.
“Tiêu đô uý, vốn dĩ ta nên mở tiệc thiết đãi ngươi trước, thế nhưng Triệu Đình Chỉ chiều ngày hôm qua đã hơi cuống rồi, nhiều lần muốn thoát khỏi Thiết Chuỳ, nếu như có thể thì ta hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng xuất phát”.
Kim Phỉ nói: “Đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ thiết đãi các vị tại quán rượu nhà họ Nguy ở Kim Xuyên sau”.
“Tiên sinh nói như vậy thì xa cách quá, ta tới Kim Xuyên là để giải quyết chuyện này mà”.
Tiêu đô uý cất giấy tờ vào trong người: “Sự việc không thể chậm trê, chúng ta xuất phát nhé?”
“Được, xuất phát!”
Chẳng mấy chốc, một đoàn người toàn bộ đều là kỵ binh đã rời khỏi Hắc Thuỷ Câu, đỉ về phía đường lớn.
Không chỉ có phủ binh và nhân viên hộ
tống mà Tiêu đô uý dẫn tới, Kim Phỉ còn dẫn cả Khánh Mộ Lam và Trương Lương theo.
Phủ binh của Triệu huyện uý chỉ có chức vụ trên ngưỡng tiểu đội trưởng mới có chiến mã, những phủ binh khác đều phải đi bộ, căn bản đi không nhanh, nửa buổi sáng đội kỵ binh đã đuổi kịp mấy người Triệu huyện uý.
Nghe thấy tiếng vó ngựa phi phía sau lưng, trong lòng Triệu huyện uý lập tức dâng lên một dự cảm bất an, khi quay đầu nhìn thấy Tiêu đô uý, sắc mặt của Triệu huyện uý lập tức trở nên trắng bệch.
Thật ra từ sau khi biết Thiết Chuỳ đuổi theo phía sau, trong lòng Triệu huyện uý vẫn luôn bất an không thôi.
Thế nhưng Thiết Chuỳ rất cẩn thận, không hề quá áp sát, vẫn luôn đỉ theo phía sau với khoảng cách hơn một dặm.
Ông ta muốn gây sự thì cũng không tìm được cớ.
Hơn nữa tất cả mấy người Thiết Chuỳ đều cưỡi chiến mã tốt nhất của thảo nguyên, ông ta có muốn cắt đuôi giữa đường thì cũng không được.
Có điều, trong lòng ông ta vẫn luôn cảm
thấy may mắn, bởi vì từ nơi này tới sông Gia Lăng còn chưa tới hai mươi dặm nữa, nhiều nhất hơn một tiếng đồng hồ là có thể tới nơi.
Tới lúc đó bảo phủ bỉnh cướp lấy một con tàu buôn thì ông ta cũng coi như trốn thoát được rồi.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Kim Phỉ và Tiêu đô uý lại khiến cho cảm giác may mắn cuối cùng trong lòng ông ta hoàn toàn vụn vỡ!
Thật ra ông ta đã nghĩ có lẽ Kim Phỉ sẽ tới quận thành tìm viện bỉnh, nhưng ông ta không ngờ Tiêu đô uý lại tới nhanh như vậy!
“Làm sao giờ? Làm sao giờ?”
Triệu huyện uý sốt sắng tới mức trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Nhìn đội kỵ binh càng lúc càng tới gần, Triệu huyện uý nghiến răng, lớn tiếng gào lên: “Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức kết trận, chặn đám thố phỉ hung hãn này lại cho ta!”
Chặng đường chưa tới hai mươi dặm, phủ bỉnh đì bộ cần một tiếng đồng hồ, thế nhưng nếu như phi ngựa thì chưa hết hai nén hương là tới rồi.
Tuy nhiên tiền dề để trốn thoát là phủ binh
có thể giúp ông ta chặn Kim Phi lại.
“Đại nhân, phía sau không phải thổ phỉ mà là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn!”
Đại đội trưởng của phủ bỉnh cau mày nói: “Hơn nữa ta còn nhìn thấy Kim tiên sinh và Tiêu đô uý của quận thành nữa”.
Hắn là người có địa vị cao thứ hai của phủ bỉnh huyện Kim Xuyên, cũng từng nhiều lần tới quận thành móc nối các mối quan hệ, đương nhiên nhận ra Tiêu đô uý.
Thật ra từ hôm qua khi Thiết Chuỳ đi theo thì đại đội trưởng đã biết sự việc có gì đó bất ổn.
Chỉ là không thể làm trái lệnh quan, Triệu huyện uý yêu cầu tiếp tục đi thì đại đội trưởng chỉ có thể phục tùng nghe lệnh.
Thế nhưng bây giờ huyện uý bảo hắn công kích Kim Phỉ và Tiêu đô uý, hắn buộc phải suy xét thận trọng.
Chuyện này làm không tốt có thể mất đầu như chơi.
“Hôm qua ta nhận được mật thư do Bộ Binh và Bộ Lại liên danh gửi tới, Khánh Hoài đã tạo phản ở thành Vị Châu, lúc này đang ngồi thuyền từ sông Gia Lăng trở về Kim Xuyên, Kim
Phi chính là nội ứng tại Kim Xuyên của hắn!”
Triệu huyện uý nói ra lý do đã nghĩ xong từ lâu: “Ta dân mấy người đi tiêu diệt thổ phỉ là giả, ngăn chặn Khánh Hoài cập bờ mới là thật, cũng chính bởi vì như vậy nên Kim Phi mới cử người đi theo chúng ta suốt cả chặng đường, chuẩn bị trong ngoài phối hợp với Khánh Hoài bên bờ sông Gia Lăng, các ngươi hiểu chưa hả?”
“Khánh Hoài tạo phản ư?”
Đại đội trưởng sợ giật nảy mình.
Sự đả kích mà tin tức này mang lại cho hắn thật sự quá lớn.
“Nếu như không phải chuẩn bị tạo phản thì tại sao gần đây Kim Phỉ lại liên tiếp mua chuộc lòng người như thế?”
Triệu huyện uý tiếp tục dụ dỗ: “Chưa nói tới việc vung tiền như rác để tìm người ở làng Tây Hà, còn tốn công đi tiêu diệt thổ phỉ khắp nơi, ý đồ tạo phản đã lộ ra từ lâu rồi!”
Đại đội trưởng nghe vậy thì có phần lung lay.
Gần đây quả thực Kim Phi đang dồn lực tiêu diệt thổ phỉ, người dân cũng hết lời ca tụng Kim Phi.
Trước đây hắn không nghĩ gì nhiều, thế
nhưng bây giờ bị Triệu huyện úy dẫn dắt như vậy thì lại cảm thấy quả thực giống như đang chuẩn bị để tạo phản.
Triệu huyện úy vừa nhìn biểu cảm của đại đội trưởng là biết lời nói của mình đã có tác dụng, mau chóng tận dụng thời cơ, nói: “Chuyện này dính dáng tới nhiều việc trọng đại, việc chúng ta có thể làm là phục tùng nghe lệnh, ta phục tùng mệnh lệnh của Bộ Binh và Bộ Lễ, ngươi phục tùng mệnh lệnh của ta, biết chưa?
Mệnh lệnh ngăn chặn bọn họ là do ta đưa ra, có vấn đề gì ta sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu như người kháng lệnh không tuân theo thì sau này triều đình cử người tới điều tra, ta có muốn giúp cũng không giúp ngươi được!”
Câu nói này coi như đã hoàn toàn phá tan phòng tuyến tâm lý của đại đội trưởng.
Đúng thế, dẫu sao cũng là do huyện uý hạ lệnh, cho dù sau này xảy ra vấn đề gì thì cũng không thể gán tội cho ông ta.
Nghĩ tới đây, đại đội trưởng lập tức tổ chức phủ bỉnh, kết trận chặn cứng đường lớn chật hẹp.
Triệu huyện uý cũng nhanh chóng chuyển hướng đầu ngựa, lao như bay về phía sông Gia Lăng.
“Đại nhân, dẫn chúng ta theo với!”
Chu lão gia, Bành lão gia bên trong đội vừa nhìn thấy Triệu huyện uý tự mình tháo chạy thì vội vàng gào khóc chạy ra.
Thế nhưng Triệu huyện uý ngay cả đầu cũng chẳng thiết quay lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn.
Trong mắt đại đội trưởng loé lên vẻ hoài nghỉ, nhưng lúc này Kim Phì và Tiêu đô uý đã tới ngay phía trước, hắn chỉ đành kìm nén nỗi hoài nghi trong lòng, phi ngựa tiến ra phía trước.
“Trương Thanh Đức, ngươi chặn đường bọn ta làm gì? Mau tránh đường!”
Tiêu đô uý nhìn Triệu huyện uý cưỡi ngựa chạy càng lúc càng xa thì hơi luống cuống, chỉ muốn mau chóng xông qua quân trận của phủ bỉnh Kim Xuyên.
“Tiêu đô uý, không được!”
Kim Phỉ vội vàng hô lên: “Triệu Đình Chỉ không chạy thoát được đâu!”
“Không chạy thoát được ư?”
Tiêu đô uý hoài nghi nhìn Kìm Phỉ, lập tức hiểu ra.
Chắc hẳn Kim Phỉ đã có bố trí khác rồi.
Hiểu ra những chuyện này, Tiêu đô uý không còn cuống nữa.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn đại đội trưởng, lấy giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm ra.
“Trương Thanh Đức, mở to mắt chó của ngươi ra nhìn thật rõ cho ta! Đây là giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm do chính tay quận trưởng đại nhân ký!”
Tiêu đô uý nói: “Triệu Đình Chỉ câu kết vớỉ thổ phỉ, ức hiếp muôn dân, sau khỉ bị Kim tiên sinh phát hiện, không những không biết hối cải mà tối hôm trước còn thuê thổ phỉ tới giết tiên sinh, tội phải chu dì tam tộc!
Việc này có chứng cứ rõ ràng, kể từ bây giờ trở đi, Triệu Đình Chi không còn là huyện uý của Kim Xuyên nữa!
Ngươi mau chóng nhường đường cho ta, nếu như làm lỡ việc đỉ bắt Triệu Đình Chi của ta, ngươi cẩn thận không giữ được cái đầu của mình đâu!”
Đại đội trưởng nghe xong thì giống như bị sét đánh, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.