Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 438 Mời tiên sinh rời núi
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 438 Mời tiên sinh rời núi
Chương 438: Mời tiên sinh rời núi
Kim Phỉ nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa, Cửu công chúa cũng không e thẹn như những cô gái khác, mà cũng chăm chú nhìn Kim Phi.
Đôi mắt cô ấy bình thản và không chút dao động.
Bình tĩnh như thể Kim Phỉ không phải đang hỏi cô ấy về việc có giết sứ giả Thổ Phiên hay không, mà là canh thịt có ngon hay không.
Một lúc sau, Cửu công chúa bình tĩnh nói: “Tiên sinh, ngài thật sự rất lợỉ hại, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu thủ đoạn của Vũ Dương”.
“Không, điện hạ mới lợi hại!”
Kim Phi kìm nén sự châh động cực lớn trong lòng, giơ ngón tay cái lên: “Khơi mào cuộc chiến giữa hai nước mà người vẫn có thể bình tĩnh nói cười như thường!”
“Tiên sinh, ngài cho rằng ngoài cách đó ra, vẫn còn cách nào khác sao?”
Cửu công chúa ngả người về phía sau, vẻ mặt cay đắng nói: “Người Thổ Phiên đã nói rõ yêu cầu cống nạp hàng năm. Các vương công đại thần aỉ nấy đều có tính toán riêng của mình.
Phụ hoàng dê tin người, rất có khả năng ông ấy sẽ đồng ý.
Chỉ riêng Đảng Hạng và Khiết Đan hàng năm đã gần như bóp chết dân chúng, nếu tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên thì dân chúng sẽ không thể sống nổi!1′
“Cho nên điện hạ dứt khoát giết chết sứ giả Thổ Phiên, chủ động khơi mào chiến tranh sao?”, Kim Phi nói: “Điện hạ, người đang đánh cược với vận mệnh quốc gia Đại Khang đấy!”
lfTa còn có thể làm gì khác nữa sao?1′
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh, suy đoán ban đầu của ngài là đúng. Mấy tháng nay, từ khi triều đình muốn tăng thuế, thu thêm lương thực, ba cuộc nổi dậy của nông dân đã nổ ra.
Cược một phen có lẽ vẫn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng, nếu không đánh cược, Thổ Phiên nhất định sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, Đại Khang thật sự sẽ kết thúc!”
Kim Phỉ khẽ gật đầu, không thể không thừa nhận Cửu công chúa nói đúng, cũng rất chân thành.
Cô ấy nói với y nhiều như vậy cũng được
coi là dốc hết nỗi lòng.
‘Vậy tiếp theo điện hạ định làm gì?”, Kim Phi hỏi.
“Nhân lúc Thổ Phiên chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ chủ động tấn công!”
Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Nếu không, cục diện sẽ luôn nằm trong tính toán của Thổ Phiên, Đại Khang sẽ chỉ từng bước một rơi vào vực sâu!”
“Chủ động tấn công, phá vỡ bố cục của Thổ Phiên, điện hạ làm vậy là đúng”.
Kim Phi khẽ gật đầu, hỏi: “Người có nắm chắc phần thắng không?”
“Tiên sinh cũng vừa nói rồi đây, ta đã đặt cược vận mệnh của Đại Khang, dù không chắc chắn cũng phải đánh!”
Cửu công chúa nói: “Đương nhiên, nếu tiên sinh giúp đỡ sẽ nắm chắc phần thắng hơn”.
“Điện hạ dề cao ta quá fôỉ!”, Kim Phi vội vàng xua tay.
Trước đây y tham chiến là vì để có được tước vị, bây giờ đã có được tước vị, y thực sự không muốn lội vào vũng bùn này nếu không cần thiết.
Không phải y sợ người Thổ Phiên mà là Cửu công chúa hiện giờ đang bí mật khơi mào chiến tranh giữa hai nước mà không báo cho triều đình.
Cho dù đánh thắng, rất có thể cũng sẽ bị triều đình truy cứu trách nhiệm.
Làm không tốt thì có thể sẽ mất đầu.
“Vũ Dương nói đêu thật lòng!”
Cửu công chúa nói: “Ta nghe nói ban đầu ở bến đò Kim Xuyên, tiên sinh từng dùng một loại vũ khí tên là súng kíp để giết chết một tên gián điệp. Nếu tiên sinh cung cấp súng kíp cho Vũ Dương, Vũ Dương tin chắc mình có thể thắng trận chiến này!”
“Hóa ra là muốn thứ này à?”
Kim Phi bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam.
Nhưng cũng không có ý trách tội.
Khi đó có quá nhiều người nhìn thấy y sử dụng súng kíp, dù muốn cũng không giấu được, cho dù Khánh Mộ Lam không nói thì Cửu công chúa cũng nhất định sẽ biết.
Kim Phỉ cởi súng kíp từ thắt lưng ra, đặt lên bàn.
“Đây là súng kíp à?”
Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam.
“Đúng vậy”. Khánh Mộ Lam gật đầu: “Lúc đó tiên sinh đã dùng nó để giết tên gián điệp Đảng Hạng”.
“Tiên sinh, súng kíp mạnh đến mức nào?”
“Súng chứa đầy cát sắt, một khi kích hoạt, trong vòng trăm bước sẽ khó tránh khỏi”. Kim Phi tự tin nói.
“Tiên sinh, ngài có thể biểu diễn một chút không?”
“Tiếng súng kíp quá lớn, nếu bắn một phát, sợ là cả thôn sẽ tới hỏi chuyện gì xảy ra?”
Kim Phỉ lắc đầu nói: “Hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, hiện giờ ta không có năng lực chế tạo đại trà súng kíp, phần lớn bộ phận của khẩu súng này đều do ta mài mòn từng chút một, mất rất nhiều thời gian”.
Cửu công chúa nghe vậy thì hơi thất vọng.
Dù mạnh đến đâu, mà không làm ra được thì có ích gì?
“Tiên sinh, ngài cần những gì để sản xuất hàng loạt? Cứ nói thẳng”.
Cửu công chúa không cam lòng nói: “Cho dù ta đỉ cướp cũng nhất định sẽ lấy cho ngài!”
“Có quá nhiều thứ cần có!”
Kim Phỉ bất đắc dr nói: “Quan trọng nhất là cần có thời gian!”
Mặc dù y đã rất nỗ lực để cải tiến công nghệ luyện kim nhưng mọi thứdều phải bắt đầu lại từ đầu và có quá nhiều việc phải làm.
Thành La Mã không phải được xây dựng trong một ngày, công việc nào cũng cần có thời gian.
Súng kíp trên bàn được gọi là súng hỏa mai.
Nguyên lý hoạt động của nó là lắp một loại đá lửa ở đáy súng, sau đó đổ đầy thuốc súng và các loại đạn như cát sắt, bi thép vào đó.
Khi bóp cò, đá lửa sẽ đốt cháy thuốc súng, gây ra vụ nổ đẩy cát sắt và bi thép ra khỏi nòng súng.
Loại súng kíp này chế tạo đơn giản, giá thành rẻ, phạm vi sát thương lớn, ở đời trước Kim Phi nhớ, thợ săn trong làng vẫn sử dụng súng kíp đá lửa làm súng săn.
Tuy nhiên, công nghệ luyện kim của Đại Khang quá lạc hậu, Kim Phi đã phải tốn rất
nhiều công sức mới giải quyết được vấn đề nòng súng phát nổ.
Nếu muốn đạt đến trình độ sản xuất hàng loạt thì phải đợi quá trình nấu chảy và máy tiện chuyển sang cấp độ tiếp theo.
Tất cả dều cần có thời gian.
Cho dù không làm gì và ở trong phòng thí nghiệm 24 giờ mỗi ngày, Kim Phi cũng không thể sản xuất hàng loạt trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Trên thực tế, trong lịch sử các loại súng, trước đó đã có một loại súng được gọi là súng ống.
Chế tạo nó đơn giản hơn súng kíp, nhưng tốc độ cháy chậm, hơn nữa còn vô dụng trong ngày mưa và uy lực không mạnh bằng nỏ.
Vì vậy Kim Phi đã định bỏ qua súng ống, đỉ chế tạo súng kíp luôn.
“Tiên sinh cần thời gian thì ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngài!”
Cửu còng chúa đứng dậy nói: “Cho dù lần này ta có chết trên chiến trường, cũng phải đánh bại Thổ Phiên, để bọn họ ít nhất trong vòng mười năm không dám nhòm ngó đến Trung Nguyên!”
“Điện hạ muốn đích thân ra trận à?” Kim Phi kinh ngạc.
“sr khí của binh lính Đại Khang bây giờ đã xuống thấp, nếu ta tiếp tục làm rùa rụt cổ trong trận chiến thì trận chiến này sẽ không có cơ hội thắng!”
Cửu công chúa nói: “Vũ Dương không có đường lui, Đại Khang cũng không có đường lui. Theo lời tiên sinh từng nói, trận này không thành công thì cũng thành danh”.
Không thể không nói, Kim Phi đã bị nhiễm khí thế của Cửu công chúa.
Y đứng dậy nói: “Lát nữa ta sẽ thông báo cho Mãn Thương, giao những chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá mới nhất cho điện hạ!”
Nếu có thể, y cũng muốn Cửu công chúa chiến thắng trong trận chiến này.
“Vũ Dương không chỉ cần nỏ hạng nặng và máy bắn đá, còn muốn mời tiên sinh rời núi!”
Cửu công chúa nói xong, lại cúi đầu nói với Kim Phi: “Vũ Dương muốn bổ nhiệm ngài làm thống lĩnh hộ vệ tạm thời, hi vọng ngài đồng ý!”
“Thống lĩnh hộ vệ hả?” Kim Phi dao động.
Theo luật pháp của Đại Khang, hoàng tử và công chúa chỉ được phép có một trăm hộ vệ ở
kinh thành.
Nhưng khi một hoàng tử ra ngoài, có thể thành lập ba tiểu đoàn hộ vệ, mỗi tiểu đoàn có tối đa một nghìn người.
Công chúa tuy không có nhiều như hoàng tử nhưng vẫn có thể thành lập một tiểu đoàn hộ vệ để giúp công chúa quản lý đất phong.
Những nhân viên hộ tống cũng được coi là một tổ chức võ lực nhưng họ có nhiều hạn chế.
Ví dụ, không thể mặc áo giáp.
Trên thực tế, dựa theo luật pháp, những người này thậm chí không thể mang vũ khí vào thành.
Các binh lính xung quanh Quảng Nguyên dường như đã nhắm mắt làm ngơ với tiêu cục Trấn Viễn.
Khi đến một nơi như kinh thành, các nhân viên hộ tống sẽ bị khám xét nghiêm ngặt, chỉ có thể để vũ khí và thiết bị của họ bên ngoài thành.
Nếu trở thành thống lĩnh hộ vệ của Cửu công chúa, Kim Phi có thể tùy ý phát huy và trang bị bất cứ thứ gì cũng được.
Chưa kể sau này khi trang bị súng ống, với bộ giáp hiện đang giấu ở sau núi, mua thêm một số ngựa chiến từ phương Bắc, cùng với
đám nhân viên hộ tống đã huấn luyện hơn nửa năm, y sẽ sớm thành lập được một đội nhân viên hộ tống dũng mãnh.
Nhưng một khi đồng ý với Cửu công chúa, y sẽ hoàn toàn bị trói vào cùng một cỗ xe với cô ây, không thể nào xuống xe giữa chừng được.
Kim Phỉ không vội đồng ý mà chậm rãi nqồi xuốnq, rơi vào trầm tư.