NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 444 Đi đường thủy

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 444 Đi đường thủy
Prev
Next

Chương 444: Đi đường thủy
DÙ sao hai nước cũng đang có chiến tranh, tuy ngoài mặt Quan Hạ Nhi không nói gì nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng.
Kim Phỉ không có người thừa kế, có lẽ vì lo Kim Phi sẽ thật sự tuyệt hậu, Quan Hạ Nhi vốn luôn nhút nhát và truyền thống, buổi tối như biến thành con người khác, cô dùng những kỹ thuật mà Đường Tiểu Bắc dạy để hầu hạ Kim Phỉ gần như cả đêm.
Sáng hôm sau, Quan Hạ Nhỉ dậy sớm giúp Kim Phỉ mặc quần áo.
“Tướng công, chàng không cho ta theo thì dẫn Nhuận Nương theo đi, cô ấy có thể giúp chàng nấu ăn, giặt giũ và mấy việc vặt khác”.
“Nói vớ vẩn gì đấy, đại doanh của quân đội sao có thể dắt theo người thân là nữ chú?”
“Trước kia không có, nhưng bây giờ trong quân đội không phải có rất nhiều binh lính nữ ư, sao còn để ý nhiều thế làm gì?”
Quan Hạ Nhi nói: “Tiểu Bắc và ta không có ở đó, trời lại ngày càng lạnh, bên cạnh chàng lại chẳng có ai ủ ấm giường”.
“Binh lính nữ khác với người thân là nữ. Khỉ thực chiến, bỉnh lính nữ cũng giống như binh
lính nam, sẽ phải ra trận giết giặc”.
Kim Phi đứng dậy xoa tóc Quan Hạ Nhi: “Đừng lo,ta đã lớn như vậy rồi, nhất định sẽ có thể tự chăm sóc bản thân”.
Sau khi hôn lên trán Quan Hạ Nhi, y xoay người mở cửa phòng.
Nhuận Nương, Tiểu Nga, Đường Đông Đông đều đang đợi trong sân.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, ngay cả Tiểu Nga vốn luôn sôi nổi, cũng cúi đầu im lặng.
“Các người bị sao vậy, ta chỉ đánh giặc mà thôi, cũng không phải đí chịu chết, các người cứ ủ rũ cúi đầu để làm gì?”
Kim Phỉ cười đùa giỡn: “Nghe nói thịt bò Thổ Phiên ngon lắm, nếu bắt được mấy con thì ta sẽ mang về cho các ngươi nếm thử’.
“Anh rể, ta không muốn ăn thịt bò Thổ Phiên, chỉ cần huynh bình an quay về là được”.
Tiểu Nga kéo tay áo Kim Phì, bĩu môi nói.
“Còn biết quan tâm ta đấy à, coi như không nuôi phải kẻ vô ơn”.
Kim Phi cười, quẹt mũi Tiểu Nga: “Ta không có ở nhà, muội nhớ phải nghe lời tỷ tỷ đấy, đừng trốn học chạy đi chơi nữa, biết chưa?”
“Dạ biết rồi”. Tiểu Nga ngoan ngoãn gật đầu.
“Phỉ ca, ta có làm cho huynh một ít thịt khô, hấp chín rồi, trên đường đi nếu đói thì có thể ăn một ít làm đồ ăn nhẹ”.
Nhuận Nương lấy một cái túi từ trên bàn trước cửa phòng bếp đưa cho Kim Phi.
Túi đựng những miếng thịt, từng miếng đều bóng loáng dầu và được cắt thành dạng hạt lựu theo thớ.
“Cảm ơn”. Kim Phi mỉm cười nhận lấy chiếc túi, cầm trong tay.
“Phỉ ca, chiến trường rất nguy hiểm, huynh là người đọc sách, chuyện đánh giặc cứ giao cho Lương ca, đừng xông về phía trước”.
Đường Đông Đông cũng đỏ mắt dặn dò.
“Đừng lo lắng, ta còn chưa sống đủ mà”.
Kim Phi cười nói: “Đông Đông, Hạ Nhi quá hiền lành, khỉ ta và Tiểu Bắc đi vắng thì nhà cửa sẽ giao cho cô, cô nhớ chú ý hơn giúp ta nhé”.
“Đừng lo, ta biết rồi”.
“Được rồi, ta đi đây”.
Kim Phỉ nghe thấy tiếng vó ngựa ở cửa, phất tay đi ra khỏi sân.
Bên ngoài sân, Đại Lưu và đội cận vệ vừa
tới.
Kim Phỉ quay đầu lại vẫy tay với Quan Hạ Nhỉ rồi xoay người lên ngựa.
ở đại doanh sau núi, một nghìn người hộ tống cũng đã chuẩn bị dầy đủ.
Để xúc tiến hành trình, lần này họ không thuê nhân công mà tất cả vật dụng đều do chính những người hộ tống mang theo.
Đám người Cửu công chúa Khánh Mộ Lam cũng sớm đã tới nơi.
Thấy Kim Phi tới, Cửu công chúa bước lên chào hỏi, sau đó hỏi: ‘Tiên sinh, ngài có chắc muốn đi đường thủy trước không ạ?”
Trước kia khi đến Thành An, họ đã đỉ theo đường cố kim ngưu.
Đường này bắt đầu từ Thành An ở phía nam, đi qua Quảng Hán, Đức Dương, đi ra khỏi Quảng Nguyên để vào Tân Lĩnh.
Đi qua Tần Lĩnh, cách đó tám trăm dặm chính là Tần Xuyên.
Đường cổ kim ngưu là tuyến đường cổ quan trọng để lỉên lạc với Thiểm Xuyên trong thời cổ đại.
Lần trước Cửu công chúa đến Thành An, Lân này trở về làng Tây Hà cũng đi đường cổ kim ngưu.
“Đường bộ rất khó đi, quân đội còn mang theo nhu yếu phẩm, nếu đi từ đường cổ kim ngưu, cho dù tăng tốc độ hành quân với điều kiện lý tưởng thì cũng phải mất hơn hai mươi ngày mới đến được Tây Xuyên, một nửa thời gian này phải tốn cho việc đi đường núi”.
Kim Phi nói: “Nếu chúng ta đi đường thủy, chúng ta có thể đi xuôi dòng, có thể đến được Nam Sung trong ba ngày, sau đó từ Nam Sung lên bờ, đi về phía tây đến Thành An, địa hình tương đối bằng phẳng, đường chính rộng, ít nhất có thể tiết kiệm thời gian tới nơi trước thời hạn mấy ngày”.
“Vậy cũng được, đỉ đường thủy thì mọi người có thể nghỉ ngơi dưỡng sức trên thuyền”.
Cửu công chúa gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, tuyến đường do Cửu công chúa lập ra ở kinh thành cũng là một đường vòng xuyên qua Nam Sung.
Tuy nhiên, con tàu chở khách của cô ấy đã bị bọn thủy tặc tấn công và đánh chìm, để lại cho cô ấy tổn thương tâm lý khi di chuyển bằng thuyền.
Bây giờ, tình hình rất cấp bách, cô ấy không còn thời gian để lo lắng nữa.
Mọi người đều đã đến, đội ngũ nhanh chóng lên đường.
Làng Tây Hà bây giờ thường xuyên trao đổi với bến phà, Kim Phi cũng đã cử người đến sửa chữa đường núi, khiến việc đi lại dễ dàng hơn nhiều. Theo kế hoạch, đoàn xe đến bến phà vào lúc chiều muộn.
“Kìm Phỉ, thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, tổng cộng có bảy chiếc thuyền lớn, đủ để chở hơn một ngàn người các đệ rồi”.
Quan Trụ Tử dẫn Kim Phi và Cửu công chúa ra bờ sông.
Năm chiếc thuyền lớn neo đậu cạnh nhau trên mặt sông gần bến phà.
“Những chiếc thuyền này được mua hay thuê đấy?” Kim Phi hỏi: “Tình trạng thuyền thế nào?”
Kim Phi vẫn chưa xây dựng một xưởng đóng thuyền, bây giờ phải sử dụng tàu chở hàng, một số được mua từ các xưởng đóng thuyền khác, một số là cho thuê.
“Bốn chiếc mua, ba chiếc còn lại đi thuê, đã kiểm tra tình trạng thuyền, không có vấn đề
gì”.
Quan Trụ Tử đáp: “Để đề phòng bọn thủy tặc, ta đã bố trí một số thuyền nhỏ trinh sát phía trước và phía sau. Bọn ta cũng tạm thời lắp đặt nỏ hạng nặng trên các thuyền lớn”.
“Vất vả rồi”. Kim Phỉ gật đầu, vỗ bả vai Quan Trụ Tử.
Y nhận thấy Quan Trụ Tử đã thay đổi nhiều như thế nào trong vài tháng qua. Bây giờ hắn đã biết suy nghĩ trước khi giải quyết vấn đề.
“Không vất vả tí nào!1’
Quan Trụ Tử thật thà lắc đầu: “Kim Phỉ, điện hạ, chiếc thuyền chở khách đó là dành cho hai người, có muốn lên xem thử không?”
“Không cần, trời tối rồi, ngày mai chúng ta hãy đi xem”.
Kim Phi lắc đầu: “Đại ca, trước tiên nhờ huynh sắp xếp vật tư và những hàng hóa khác lên thuyền, đừng trì hoãn việc xuất phát của bọn ta vào sáng mai”.
“Được, người chèo thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng”.
Đêm hôm đó, những người chèo thuyền làm việc không mệt mỏi để chất đồ lên thuyền.
Sáng sớm hôm sau, mọi người lên thuyền, sẵn sàng theo dòng nước xuôi dòng.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cửu công chúa khi trước đã sống sót sau một cuộc tấn công của bọn thủy tặc, vẫn luôn cảnh giác, cô ấy cử Thấm Nhi và đám người Tần Minh đứng gác trên boong để đề phòng bất kỳ dấu hiệu nào của bọn thủy tặc.
Bản thân cô ấy cũng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ về phía dòng sông.
irVũ Dương, ta đã hỏi chủ thuyền, bây gíờ thương hội Kim Xuyên thường đi đường thủy đến Giang Nam, bọn thủy tặc dọc đường đều sợ tiêu cục Trâh Viễn, nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn là không dám ló mặt ra”.
Khánh Mộ Lam thấy Cửu công chúa hơi lo lắng nên an ủi: ‘Vả lại nếu có thủy tặc cũng không cần lo, thuyền lớn của chúng ta ở giữa, trước sau đều có thuyền tuần tra bảo vệ chúng ta, không có thủy tặc nào dám cướp đâu”.
irTa chỉ hơi lo lắng mà thôi, không sao đâu”.
Cửu công chúa vuốt tóc ra sau: “Chúng ta đi nghe tiên sinh giảng bài nhé?”
Trước đây Trương Lương bận rộn với công
việc của tiêu cục, thỉnh thoảng nghe Kim Phỉ giải thích binh pháp cho Khánh Mộ Lam bất cứ khi nào có cơ hội.
Bây giờ Kim Phì có ý định huấn luyện Trương Lương, khi lên thuyền, y gọi Trương Lương vào khoang thuyền để thảo luận bỉnh pháp.
Trên thực tế, Kim Phỉ không giỏi về quân sự, nhưng suy cho cùng nhưng đã học hỏi từ tác phẩm của các nhà chiến lược quân sự vĩ đại trong lịch sử nên có một số kiến thức cơ bản muốn chia sẻ.
Lịch sử năm nghìn năm của Hoa Hạ ở đời trước của Kim Phi là lịch sử chiến tranh, có quá nhiều trận chiến kỉnh điển.
Khi còn đi học, các cậu con trai nếu không nói về mâỳ cô gái thì cũng chỉ có thể thảo luận đề tài lịch sử với quân đội.
Có lẽ y không thể đánh lại Trương Lương trong thực chiến, nhưng đối với chàng trai trẻ nửa mù chữ mới bắt đầu học phụ đạo vào năm ngoái này, y chắc chắn có thể cung cấp một số kiến thức cơ bản về chiến trường.
Sau đó, Cửu công chúa thấy thú vị nên cũng tham gia.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, hạm đội đến
Nam Sunq thuận lợi.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 444 Đi đường thủy"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com