NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 445 Chiến tranh bùng nổ

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 445 Chiến tranh bùng nổ
Prev
Next

Chương 445: Chiến tranh bùng nổ
Nam Sung cũng có cứ điểm của thương hội Kim Xuyên.
Biết được Kim Phi và Cửu công chúa sắp đến nên đã chuẩn bị xe ngựa từ trước.
Xuống thuyền lên bờ, nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm sau lên đường đi về phía Tây.
Mặc dù Nam Sung cũng có nhiều núi, nhưng địa hình núi phần lớn là thoai thoải, đường quan lại rộng hơn Quảng Nguyên rất nhiều, tốc độ đi của đội khá nhanh, chỉ mất mười ngày là đã có thể vào vùng phủ Tây Xuyên.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, nhiều nhất là ba ngày sẽ đến Tây Xuyên.
Cũng trong hôm nay Cửu công chúa bỗng nhận được thư bồ câu.
Cửu công chúa đọc xong lập tức đi tìm Kim Phi.
“Tiên sinh, Hâm Nghiên ca và Thổ Phiên đã đánh nhau rồi”.
“Bao giờ?”, Kim Phi hỏi.
Hai nước giao chiến đều là chuyện lớn với cả hai bên.
Hai bên giáng co một hai tháng rồi mới đánh nhau cũng rất bình thường.
Kim Phỉ không ngờ lại nhanh như thế.
“Ba ngày trước, quân Thổ Phiên vượt biên tiến thẳng đến Tây Xuyên, Hâm Nghiêu ca nghĩ không thể ngồi yên chờ chết nên đã phái đại tướng Mạnh Thiên Hải đi phục kích tại núi Mao Nhỉ ở phía tây thành, muốn có thể đánh bại quân chủ lực của Thổ Phiên trong một đòn. Nhưng trước khỉ vòng vây đóng lạỉ thì đã bị quân Thổ Phiên đã xông ra đánh”.
Cửu công chúa nói: “Tướng lĩnh phụ trách bên Thổ Phiên tên là Đan Châu, là một đại tướng dưới quyền của Gada Zampu. Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, hắn không bỏ chạy mà ngược lại sai người đỉ chiếm đường quan, bao vây Mạnh Thiên Hải ở khu vực núi Mao Nhi”.
“Mai phục người khác nhưng kết quả lại bị người ta chặn ở ngoài thành…”
Kim Phi cảm thấy rất nhiều lỗ hổng, quả thật không biết nên bắt đầu chỉ trích từ đâu.
“Theo chiến báo, người Thổ Phiên tác chiến rất hung hãn, ai cũng tựa như không sợ chết, năm trăm người đã chiếm đỉnh núi dưới tay Mạnh Thiên Hải”.
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Trước đây ta từng gặp Mạnh Thiên Hải, hắn không phải là một tướng lĩnh kiêu ngạo gì, quân đội trong tay hắn cũng không phải là cựu binh, thật không ngờ chiếm giữ địa hình, có ưu thế về nhân số mà lại đánh thành thế này”.
“Các bộ Thổ Phiên đã chính chiến với nhau trong nhiều năm, những người có thể sống đến bây giờ, từ tướng lĩnh đến binh lính, đều là những dũng sĩ đã ra chiến trường lâu năm. Tất nhiên là dũng mãnh… Thôi, nói nhiều cũng vô dụng, tình huống bây giờ thế nào?”, Kim Phi hỏi.
“Không ổn, những người Mạnh Thiên Hải dẫn dắt là binh lính xuất sắc của Tây Xuyên, họ bị bao vây ở dãy núi Mao Nhi, lực lượng phòng thủ của thành Tây Xuyên bị tổn thất một nửa, hiện giờ phủ thành Tây Xuyên đã bị Đan Châu bao vây”.
Cửu công chúa nói: “Phủ thành Tây Xuyên có tường thành, lương thực dự trữ đầy đủ, cho dù bị vây ba tháng cũng không phải là vấn dề lớn. Chỉ là sợ Mạnh Thỉên Hải không thể cầm cự được lâu như vậy, họ vội vàng hành quân đỉ mai phục, không mang theo nhiều lương thực”.
“Người Thổ Phiên có bao nhiêu người?”, Kim Phi hỏi.
“Chiến báo nói có hai vạn người, năm ngàn người phong tỏa đường núi, bao vây Mạnh Thiên Hải, năm ngàn người phong tỏa cửa thành Tây Xuyên, một vạn người còn lại cướp bóc xung quanh phủ Tây Xuyên”.
Cửu công chúa lấy bản đồ ra rồi làm ký hiệu khắp nơi.
“Lương ca, huynh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm sao?”, Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Kim Phi cũng chưa có suy nghĩ gì.
Trương Lương không trả lời ngay mà nhìn Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam cô nương, trong những người cô dẫn theo có ai quen thuộc địa hình núi Mao Nhì không?”
“Có không?”, Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn A Mai.
Lúc trước mấy người A Lan đã ở lại làng Tây Hà, lần này trở lại, Khánh Hâm Nghiêu tạm thời phân cho Khánh Mộ Lam một độỉ thân vệ.
Chẳng qua Khánh Mộ Lam không quan tâm lắm, vẫn luôn là A Mai quản lý.
“Có một người, là trinh sát dưới trướng Khánh đại nhân trước kia, rất quen thuộc xung
quanh đây Thành Đô” A Mai đáp.
‘Vậy thì A Mai cô nương hãy dẫn người đó đến đây”, Trương Lương nói.
A Mai gật đầu, nhanh chóng dẫn một cựu bỉnh khoảng ba mươi tuổi đến.
Cựu binh quả thật cực kỳ quen thuộc với tình hình khu Thành Đô, Trương Lương hỏi gì cũng có thể trả lời.
Trương Lương hỏi gần mười mấy phút, lúc này mới nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta nghĩ nên cứu Mạnh Thiên Hải trước”.
“Tại sao?”, Kim Phi hỏi: “Giữa chỗ của chúng ta và núi Mao Nhỉ còn có phủ Tây Xuyên, vừa rồi huynh cũng đã nghe thấy rồi đây, hiện giờ xung quanh phủ thành Tây Xuyên có một vạn năm ngàn người Thổ Phiên, huynh nghĩ một ngàn ngườỉ chúng ta có thể qua được sao?”
“Tất nhiên là không, nhưng chúng ta có thể đì đường vòng”.
Trương Lương chỉ vào bản đồ nói: “Chúng ta có thể đi vòng từ phía bắc Thành An đến sông Kim Mã, ta vừa hỏi huynh đệ trinh sát rồi, có một đoàn tàu vận tải đường thủy ở thượng nguồn sông Kim Mã, chúng ta có thể điều động tàu chở hàng của họ rồi đi thẳng theo đường
thủy, từ đây vòng qua đến phía sau núi Mao Nhi”.
“Huynh muốn tấn công từ phía sau?”
Kim Phỉ cau mày suy nghĩ một chốc, sau đó chỉ vào bản đồ nói: “Nếu ta là Đan Châu, nhất định sẽ phái người trấn thủ nơi này. Đối phương chiếm vị trí tốt, chúng ta lạ chỉ có một ngàn người, e rằng chúng ta thậm chí không thề vượt qua được con đường này nhỉ?”
“Tiên sinh, ta đến sông Kim Mã không phải muốn tấn công người Thổ Phiên bằng đường bộ mà là tháo cầu”.
Trương Lương nói: “Chẳng phải tiên sinh đã nói, khỉ lên kế hoạch tấn công bằng quân, hãy tấn công vào chỗ trọng yếu trước đó sao? Nếu chúng ta phá bỏ cây cầu, tức là sẽ cắt đứt đường lui của người Thổ Phiên, dù chúng có mạnh đến đâu thì vẫn sẽ kiêng dè, sau đó chúng ta lên thuyền đi xuống một đoạn, tấn công từ chỗ này”.
Trương Lương liên tục chỉ vào mấy điểm trên bản đồ.
Sông Kim Mã là sông chính của Mân Giang, cũng là con đường phải đì qua nếu đì từ Thổ Phiên đến Tây Xuyên.
Nếu phá bỏ hai câu cầu trên sông Kim Mã, người Thổ Phiên muốn quay về cũng phải xây lại cầu.
Với kỹ thuật của người Thổ Phiên, không đến một năm rưỡi thì đừng hòng thành công.
“Phá cầu?”, Kim Phi suy ngẫm, ánh mắt lóe sáng.
Đây chính là mục đích y muốn dạy cho Trương Lương.
Trương Lương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng thiếu huấn luyện có hệ thống, trước đây đều mờ mịt rất nhiều đạo lý, sau khỉ được Kim Phỉ chỉ dạy, nhiều nguyên tắc mà trước đây hắn không hiểu bỗng trở nên rõ ràng.
Gần đây, Trương Lương lúc nào cưỡi ngựa cũng cầm bản đồ, trong đầu cũng luôn nghĩ về ba mươi sáu chiến lược Kim Phỉ đã dạy cho hắn.
“Ta nghĩ cách này cũng được, điện hạ thấy thế nào?”, Kim Phi quay đầu nhìn Cửu công chúa.
Cửu công chúa nhìn bản đồ hồi lâu, gật đầu nói: “Có thể, cứ làm theo cái này, trên đường đi chúng ta lại bổ sung chỉ tiết”.
Ba người đưa ra quyết định, chẳng mấy
chốc cả đoàn điều chỉnh phương hướng đi về phía Tây thành tấn công Tây Bắc.
Ngày hôm sau sau khi điều chỉnh hướng đỉ, mấy người Kim Phi gặp được rất nhiều người tị nạn, tất cả đều đã bị người Thổ Phiên làm hại, kéo cả gia đình chạy trốn về phía đông.
Ngày thứ ba, họ đi qua một thôn làng.
Cả làng đã bị người Thố Phiên cướp sách, mấy người Kim Phi còn nhìn thấy thỉ thể đầy đất trên nông trường ngũ cốc ở cổng làng.
Nam nữ già trẻ gì cũng có, không ít thỉ thể chết trong tình trạng thê thảm, rõ là bị ngược đãi trước khi chết.
Cửu công chúa lạnh lùng nhìn nông trường, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, nhưng hai tay siết chặt quần áo.
Các nhân viên hộ tống cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Tiên sinh, có cần chôn họ không?”, Đại Lưu hỏi.
“Không thể chôn, nếu không người Thổ Phiên sẽ quay lại, chúng ta sẽ bị phát hiện”, Kim Phi bất lực lắc đầu: “Đưa bản đồ cho ta”.
Làng này cách phủ Tây Xuyên ba mươi dặm, Kim Phỉ nghĩ người Tây Xuyên chỉ hoạt
động gần phủ Tây Xuyên, không ngờ chúng lại hại đến đây.
Nếu bị người Thổ Phiên phát hiện ra hành tung của họ thì sẽ là tai họa.
Tuyến đường vạch ra trước kia đã không an toàn, phải vạch ra tuyến đường gần phía Bắc hơn.
Kết quả sợ cái gì thì cái đó đến, trước khi Đại Lưu đưa bản đồ cho Kim Phỉ, trinh sát đang dò đường chạy tới: “Tiên sinh, đã phát hiện được kv binh Thổ Phiên cách đây năm dặm”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 445 Chiến tranh bùng nổ"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com