Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 448 Đi chơi đùa
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 448 Đi chơi đùa
Chương 448: Đi chơi đùa
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi Kim tiên sinh, ngài đang muốn đi đánh người Cao Nguyên à?”
Ngụy Đại Đồng chắp tay hỏi.
“Ngụy đại nhân, thật ngại quá, tiểu sinh chỉ là hộ vệ của điện hạ thôi, phụ trách viện bảo vệ cho điện hạ, những chuyện khác thì không rõ lắm”.
Kim Phi cười khẽ lắc đầu.
Đây không phải là chuyện bí mật gì không thể nói ra, cũng không phải là không tin tưởng Ngụy Đại Đồng, chỉ là hai người họ mới gặp nhau lần đầu, không cần phải nói tất cả mọi thứ.
‘Vậy quấy rầy Kim tiên sinh rồi”.
Người tinh ma như Ngụy Đại Đồng, lập tức hiểu rõ Kim Phi không muốn nói nhiều, mỉm cười chắp tay rời đì.
Thật ra Kim Phỉ không nói, Ngụy Đại Đồng cũng có thể nhìn ra, Cửu công chúa là tới đánh người Cao Nguyên.
Ngụy Đại Đồng cho rằng sau khỉ chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá xong, đám người Kim Phi sẽ lái thuyền rời đi, kết quả là chẳng có
gì.
Nhóm đầu tiên cải tạo mười con thuyền lớn mười con thuyền nhỏ xong, lập tức phân tán ra khắp các sông.
Hàng năm Ngụy Đại Đồng đều di chuyển trên mặt nước, mặc dù không hiểu chuyện đánh giặc, nhưng lại có thể nhìn ra, đội tàu đang canh gác phòng ngự.
Sau khi một đám thuyền bậc một đã vào chỗ, Cửu công chúa gọi Ngụy Đại Đồng tới, yêu cầu thêm mười con thuyền lớn, mười con thuyền nhỏ nữa.
Thật ra nhóm thuyền lớn đầu tiên, đã quá đủ để chở một ngàn người của Kim Phi rồi, Ngụy Đại Đồng không hiểu Cửu công chúa còn muốn thêm thuyền để làm gì.
Nhưng ông ta lại không dám hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Cả ngày tiếp theo, nhân viên hộ tống đều đi cải tạo thuyền.
Toàn bộ 66 con thuyền lớn nhỏ vận chuyển lương thực bằng đường thủy, tất cả đều được trang bị cung nỏ hạng nặng.
Mặc dù vẫn không thể sử dụng làm thuyền chiến, nhưng đã có năng lực chiến đấu cơ bản
rồi.
Nhưng sau khi con thuyền được cải tạo xong xuôi, Kim Phi và Cửu công chúa vẫn không rời đi, mà dẫn theo một đám người, ngày nào cũng lái thuyền đi dạo ở sông Kim Mã.
Hôm nay điều động một đám người kéo thuyền lên dọc con sông, ngày mai lại thả trôi theo dòng.
Trừ cái này ra, ngày nào dân chúng chạy nạn tới đây, cũng đều được Cửu công chúa tiếp nhận, sắp xếp lên trên thuyền.
“Đúng là lòng dạ đàn bà, lúc này ra sao rồi mà còn có thể cho dân chúng lên thuyền chứ?”
Ngụy Đại Đồng đột nhiên thấy thất vọng với tổ hợp Cửu công chúa và Kim Phi này.
Dưới cái nhìn của ông ta, hai người không khác gì những kẻ ăn chơi trác táng.
Người Cao Nguyên đã đánh tới nơi rồi, bọn họ còn có tâm trạng lái thuyền đi chơi đùa khắp nơi.
Ve phần chuyện tiếp nhận dân chúng, càng bị Ngụy Đại Đồng châm biếm không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Cửu công chúa có thân phận cao quý, dù Ngụy Đại Đồng thất vọng, cũng chỉ đành
đè nén trong lòng.
Tới ngày thứ tư, Kim Phi và Cửu công chúa lại lên thuyền đi ra ngoài, lần này còn ra lệnh cho hai con thuyền lớn thêm hai con thuyền nhỏ bảo vệ trái phải.
Khỉ bắt đầu Ngụy Đại Đồng cũng không để ý, trong lòng chỉ chê bai hai người xa hoa lãng phí, đã tới lúc này, ra ngoài đi chơi còn muốn mang theo năm con thuyền bảo vệ.
Nhưng chính vào đêm quay về, chỉ còn lại mỗi con thuyền của Cửu công chúa và Kim Phi, nám con thuyền khác không thấy đâu nữa.
Những chiếc thuyền này là dùng để vận chuyển cải tích lũy nhiều năm, mới chốc lát đã không thấy năm chiếc, Ngụy Đại Đồng lập tức luống cuống.
“Điện hạ, xin hỏi các người gặp phải người Cao Nguyên tập kích à?”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
“Điện hạ thứ tội!”
Ngụy Đại Đồng quỳ rạp xuống đất: “Những chiếc thuyền đó đều được đăng kí trong danh sách, nếu bị tổn thất gì, hạ quan cần phải thông báo trước, mong Cửu công chúa cho biết!”
Nhưng Cửu công chúa không để ý tới, bước vòng qua rời đỉ.
Thông qua tiếp xúc nhiều ngày, Kim Phi phát hiện Ngụy Đại Đồng này vẫn khá ổn.
Mặc dù không được coi là thông minh tháo vát, nhưng cũng không ngu ngốc.
Nơi để vận tải kho lúa đã bị người Cao Nguyên thiêu hủy, thủ hạ cũng không có diện tích lớn để trốn, đành lái thuyền chạy tới mặt sông, bảo tồn thực lực.
Hơn nữa mấy ngày gần đây liên tục có dân chúng tới Cục vận tải tìm kiếm sự che chở, rõ ràng là rất tin tưởng Cục vận tải.
Trong triều Đại Khang trị vì tệ hại thối nát, có thể làm được mấy điều này, đã xem như là quan tốt rồi.
Cái nhìn của Kim Phi về Ngụy Đại Đồng cũng từ từ thay đổi một chút.
Lúc đỉ ngang qua Ngụy Đại Đồng, nhẹ giọng nói: “Ngụy đại nhân không cần lo lắng, thuyền và người chèo thuyền không có việc gì”.
Ngụy Đại Đồng quỳ trên mặt đất nghe vậy, trong lòng không khỏi thả lỏng, sau đó mí mắt nhảy một cái.
Ông ta đột nhiên ý thức được, có khả năng
mấy ngày nay không phải Kim Phỉ và Cửu công chúa ra ngoài đi chơi, mà là đang tính toán điều gì đó.
Ve phần tính toán cái gì, Ngụy Đại Đồng cũng không biết.
Trong lúc nhất thời, tâm tư của Ngụy Đại Đồng xoay chuyển nhanh chóng.
Nghe thấy bước chân Kim Phi sắp đi xa, ông ta nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, đuổi theo.
“Kim tiên sinh, có thể nói chuyện một chút được?”
“Ngụy đại nhân có việc à?” Kim Phỉ dừng lại hỏi.
“Ta biết chắc chắn là gần đây tiên sinh và điện hạ đang tính toán cái gì đó, ta cũng biết là ta không nên hỏỉ, nhưng ăn lương của vua thì phải trung thành với vua, thân là mệnh quan của triều đình, đáng lí nên chống đỡ kẻ địch vì triều đình”.
Ngụy Đại Đồng thành khẩn nói: “Ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng cực kì quen thuộc với khu vực sông nước xung quanh, nếu điện hạ và tiên sinh cần biết điều gì, cứ cho người tới hỏi ta”.
Kho lương bị người Cao Nguyên thiêu hủy, cho dù chuyến vận chuyển này của ông ta có nhiều lí do hơn nữa, cũng không thể thoái thác tội của mình.
Mặc dù không đến mức bị mất chức, điều tra, nhưng bị miệng lưỡi phê bình, tịch thu mấy tháng bổng lộc là chuyện chắc chắn không thể trốn thoát được.
Hơn nữa có khả năng sẽ ảnh hưởng đến đường thăng tiến sau này của ông ta.
Nếu nói không hận người Cao Nguyện, thì không có khả năng rồi.
Trừ cái này ra, Ngụy Đại Đồng còn ý thức được, đây là một cơ hội tuyệt vời để lấy lòng Cửu công chúa.
Từ khi Cửu công chúa tới Tây Xuyên, ông ta đã nghe được ít tin đồn, biết trong triều Cửu công chúa cũng có chút thế lực.
Bây giờ Ngụy Đại Đồng mới đầu bốn mươi, sở dr cẩn trọng trong chuyện vận chuyển vật tư, cũng là vì muốn đi lên trên thêm một bước.
Nhưng với tình hình hiện giờ của Đại Khang, trong triều không aỉ nói chuyện, muốn di chuyển là điều rất khó.
Cửu công chúa là cơ hội duy nhất của ông
ta.
Nhưng ông ta lại không dám đi quấy rầy Cửu công chúa quá nhiều, chỉ đành ra tay từ chỗ Kim Phỉ.
Mấy ngày nay ông ta đã quan sát được, Cửu công chúa cực kì tin tưởng Kim Phỉ, có thể nói hai người chẳng khác gì như hình với bóng.
“Ngụy đại nhân, ông … ông có quen thuộc với Kim Đê không?” Kim Phi hỏi.
Đại Khang vì sự an toàn của phủ thành Tây Xuyên, cũng từng phái người tới quản lí vùng Kim Đê.
Mấy hôm trước Kim Phỉ và Cửu công chúa đã đi rất nhiều lần, nhưng hai người đều không hiểu thủy lợi, không có thu hoạch quá lớn.
“Quen thuộc, sao mà không quen thuộc được chú?”
Ngụy Đại Đồng nhanh chóng nói: “Thật không dám giấu, nhiệm vụ vận chuyển này của ta, ngoại trừ vận chuyển lương thực bằng đường thủy, còn có nhiệm vụ khác là quan sát vùng lũ lụt ở Kim Đê, tránh nhấn chìm phủ thành Tây Xuyên”.
“Nói như thế…” Kim Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai điện hạ vẫn muốn đi Kim Đê, đến
lúc đó phiền Ngụy đại nhân dẫn người, đỉ với điện hạ một chuyến?”
“Đa tạ Kim tiên sinh!”
Ngụy Đại Đồng chắp tay hành lễ với Kim Phi.
“Nên làm mà”. Kim Phi cười khẽ, xua tay rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, trên thuyền của Cửu công chúa lại có thêm Ngụy Đại Đồng và mấy trợ thủ.
Đám người Kim Phi thì quanh quẩn ở gần mặt sông của Kim Đê, mấy chục dặm ngoài núi Mao Nhỉ và phủ thành Tây Xuyên, tình hình càng ngày càng căng thẳng hơn.
Mạnh Thiên Hải ở núi Mao Nhi vội vàng ứng chiến, vì tốc độ hành quân, anh ta không mang nhiều lương thực lắm, bây giờ đã sắp cạn đáy.
ở phủ thành Tây Xuyên, Đan Châu cũng bắt đầu tập trung người ngựa, có thể tấn công thành bất cứ lúc nào.