NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 451 Kêu gọi người dân

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 451 Kêu gọi người dân
Prev
Next

Chương 451: Kêu gọi người dân
“Tiên sinh, có thề ra tay được chưa?”
Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi không trả lời, hỏi lại.
Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn Kim Phỉ.
“Vân chưa được”. Kim Phi lắc đầu: “Đại Tráng vẫn chưa quay lạt đội Chung Minh cũng chưa truyền tin tức về. Bây giờ tùy tiện ra tay gần như là không có cơ hội thắng”.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn người Cao Nguyên đẩy bách tính vào chỗ chết sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Sau trận chiến trong triều nhất định sẽ có người công kích ca ca của ta và Vũ Dương. Đây không phải là đang cho bọn họ lý do sao?”
/zVậy cô nói xem phải làm sao?” Kim Phi lạnh lùng hỏi: “Hay là cô dẫn theo đội cận vệ, đi liều mạng với người Cao Nguyên đỉ?”
Biết người Cao Nguyên đang đẩy người dân Đại Khang ra làm lá chắn, trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.
Đây không phải là phát mình của Đan Châu. Khi Kim Phi ở Đông Bắc giao chiến với người Đảng Hạng cũng đã từng gặp phải tình
huống này.
Bây giờ y đã có thể chịu đựng được rồi.
Hơn nữa Đại Tráng còn chưa trở lại vị trí, y cũng không thể làm gì khác, chỉ đành trơ mắt ra nhìn.
“Ta…”
Khánh Mộ Lam nghẹn họng, không nói lên lời.
“Tỷ tỷ, tiên sinh nói đúng đây. Đánh trận cần phải bình tĩnh, phải kìm nén được cảm xúc”.
Cửu công chúa bước tới nắm lấy tay Khánh Mộ Lam, bất lực nói: “Đợi thêm một chút nữa đi!”
ở doanh trại kỵ binh Cao Nguyên. Chu Du Đạt giống hệt như cái xác không hồn, mệt mỏi nằm trên mặt đất.
Hôm nay công thành, hắn khá là may mắn nên mới không bị cung nỏ hạng nặng bắn chết, cũng không bị xe bắn đá đập chết.
Nhưng mẹ và hai tiểu thiếp của hắn đã bị đập chết rồi.
Tiểu thiếp còn lại cũng bị tách ra. Bây giờ còn chưa về, có lẽ cũng đã chết rồi.
Hiện giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại một người thê tử kết tóc.
Sau trận chiến, bọn họ và những người còn sống khác cùng bị người Cao Nguyên áp giải về.
Có lẽ do lo lắng dồn ép quá mức sẽ dẫn đến nối loạn, nên người Cao Nguyên đồng ý với những người còn sống rằng ba ngày tiếp theo sẽ để những người khác đi chiến đấu thay, bọn họ có thể được nghỉ ngơi ba ngày.
Ba ngày này, người Cao Nguyên cũng sẽ không tới hành hạ bọn họ nữa.
Đêm đó, còn cho mỗi người một miếng lương khô.
“Tướng công, chàng ăn đi…”
Thê tử dâng miếng lương khô ở bên cạnh Chu Du Đạt, khóc nói: “Cho dù chàng không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ chứ’.
Chu Du Đạt nghe thấy thê tử nói vậy, trái tim gần như tê liệt của hắn khẽ xao động.
Mẹ hắn bị một viên đá bay tới đập trúng, nhưng không chết ngay mà ôm lấy hắn, dặn dò xong xuôi hậu sự rồi mới tắt thở.
Thật ra cũng không có gì phải dặn dò cả. Chỉ là cầu xỉn Chu Du Đạt nhất định phải tiếp
tục sống, không được làm đứt hương hỏa của nhà họ Chu mà thôi.
Cũng chính là nhờ điều này mà Chu Du Đạt mới sống được đến bây giờ.
Hắn lấy lương khô từ trong tay của thê tử, cắn thật mạnh một miếng.
“Ta đi lấy cho tướng công chút nước”.
Thê tử thấy Chu Du Đạt đã bắt đầu ăn rồi, bèn vui vẻ quay người rời đi.
Bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào, uống nước chỉ dùng tay vốc lấy mà uống.
Chu Du Đạt từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên bình thường hoàn toàn nuốt không nổi loại lương khô này.
Nhưng bây giờ, chỉ mấy miếng hắn đã ăn hết miếng lương khô này rồi.
Hắn phải tiếp tục sống.
Không vì bản thân mà còn là vì dòng dõi của gia tộc, vì mẹ, vì người thê tử không xa không rời nên hắn phải tiếp tục sống.
“Chu tiên sinh, ngài đã án no chưa?”
Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Chu Du Đạt, đưa một miếng lương khô qua: “Nếu chưa no thì ở đây ta vẫn còn một miếng”.
Chu Du Đạt không nhận lấy, hoài nghi nhìn người đàn ông: ‘Vị huynh đài này, chúng ta có quen biết nhau sao?”
“Có thể tiên sinh không biết ta, nhưng ta lại biết tiên sinh đây”. Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Ta là Hàn Phong. Là người của Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viễn”.
“Kim tiên sinh ở tiêu cục Trấn Viên sao?” Chu Du Đạt càng hoài nghỉ.
“Chính là vị Kim tiên sinh đã viết câu ‘tư thế kiêu hùng ba ngàn dặm, một đao rét lạnh mười sáu châu’ đây”. Hàn Phong lần nữa giải thích.
“õ, thì ra là Kim tiên sinh của Quảng Nguyên!” Chu Du Đạt bừng tỉnh.
Khoảng thời gian trước, phủ Tây Xuyên cũng đã xuất hiện xà phòng thơm. Chu Du Đạt thân là kẻ rất tài hoa ở Tây Xuyên, tất nhiên biết những câu thơ khắc trên hộp xà phòng thơm đó.
Vì để sưu tập mấy câu thơ đó, hắn đã tốn khá nhiều tiền để mua rất nhiều xà phòng thơm.
“Huynh đàì, huynh là người Quảng Nguyên, tại sao cũng bị bắt đi vậy?” Chu Du Đạt hỏi: “Là đến bán xà phòng thơm rồi trên đường bị bắt sao?”
“Không phải, là ta cố ý để bị bắt đây”. Hàn Phong cười đáp.
ở Giang Nam, sau khi Đường Tiểu Bắc phát hiện ra vấn đê của đội Chung Minh, Kim Phi bèn gọi Hàn Phong quay về, chuẩn bị chấn chỉnh lại đội Chung Minh.
Nhưng Hàn Phong mới về chưa được hai ngày thì Cửu công chúa tới.
Kim Phi bèn phái Hàn Phong dẫn người đến phủ Tây Xuyên trước, trà trộn vào trong đám dân thường.
“Cố ý bị bắt, tại sao chú?” Chu Du Đạt dùng ánh mắt như nhìn người quái dị nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong không trả lời, mà hỏi lại: “Nếu Chu tiên sinh đã nghe nói về tiên sinh nhà ta, vậy có lẽ cũng biết ngài ấy là một vị võ tướng, đã từng đánh bại người Đảng Hạng ở thành Vị Châu chú?”
“Ta biết, cầm bút có thể viết thơ, ra trận có thể giết địch. Ta rất khâm phục điểm này của Kim tiên sinh”. Chu Du Đạt thở dài nói: “Nếu như ta có được bản lĩnh của tiên sinh thì làm sao đến nỗi nhà tan cửa nát chú?”
“Chu tiên sinh là người đọc sách, thấu tình
đạt lý. Vậy ta sẽ không tiếp tục vòng vo với tiên sinh nữa”.
Hàn Phong tiếp lời: “Tiên sinh nhà ta hiểu rõ việc quân, đoán rằng người Cao Nguyên sẽ lấy người dân Đại Khang ra làm lá chắn nên đã phái ta và những huynh đệ khác trà trộn vào. Chính là để khuyên mọi người đừng tiếp tục bán mạng cho người Cao Nguyên nữa.
Người Cao Nguyên hại chúng ta nhà tan cửa nát, còn coi chúng ta như là súc vật để làm lá chắn. Cho dù chúng ta thực sự muốn chết thì cũng không thể làm ra việc khiến bản thân đau khổ mà để kẻ thù vui vẻ như là giúp chúng tấn công thành Tây Xuyên được. Tiên sinh thấy có đúng không?”
“Huynh nói rất có lý, nhưng… nhưng chúng ta không có gì cả thì có thể làm gì được chứ?” Chu Du Đạt cay đắng đáp.
“Ai nói chúng ta không thể làm được gì chú? Nếu bắt buộc phải chết thì cho dù bây giờ có bị đập đầu chết ở đây cũng vẫn hơn là giúp kẻ thù đánh phá thành Tây Xuyên chú?”
Hàn Phong nói tiếp: “Hơn nữa người dân bị người Cao Nguyên bắt làm tù bỉnh còn nhiều người hơn bọn chúng. Dù sao cũng phải chết, chúng ta một chọi một thì không bằng người
Cao Nguyên nhưng ba đánh một, năm đánh một, mười đánh một, cắn cũng có thể cắn chết được bọn chúng chứ?”
Chu Du Đạt hổ thẹn cúí đầu.
Thân là người đọc sách, khí phách cơ bản nhất hắn vẫn có.
Nếu như nhà họ Chu không chỉ còn lại một người duy nhất, nói không chừng hắn đã sớm đập đầu chết rồi.
“Tiên sinh đừng hiểu lầm. Ta biết tiên sinh nhất định có lí do phải tiếp tục sống. Không phải ta đang trách móc tiên sinh đâu”.
Hàn Phong nói: “Mà là cho dù muốn chết thì cũng không được chết một cách uất ức như vậy. Không được làm mất đì khí phách của người đọc sách, cũng không được làm mất đi thể diện của tổ tiên!”
“Huynh đài đừng nói nữa, ta hiểu ý của huynh”.
Chu Du Đạt cắt lời Hàn Phong, hỏi: “Huynh đài cần ta làm gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Nếu đã như vậy, ta cũng nói thẳng luôn”. Hàn Phong ghé tới tai Chu Du Đạt: “Thật không dám giấu. Tiên sinh nhà ta và Cửu công chúa đã tới Tây Xuyên rồi, đang lên kế hoạch phản
công lại người Cao Nguyên, cần chúng ta phối hợp”.
Nhà họ Chu có danh tiếng tốt, ta mong tiên sinh có thể giúp ta cùng nhau phát động người dân…”
Đây cũng chính là nguyên nhân Hàn Phong tới tìm Chu Du Đạt.
Thời kỳ phong kiến, có rất nhiều người mê tín.
Ông nội và cha của Chu Du Đạt cho rằng hương hỏa nhà họ Chu không thịnh vượng có thể là do đã đắc tội vị thần tiên nào đó. Vì vậy những năm gần đây rất ít khi bóc lột của tá điền, còn thường xuyên sửa cầu, xây đường.
Nếu tá điền nào không còn sống nữa, bọn họ còn cho mượn tiền và lương thực, giúp nhà tá điền đó trang trải.
Cho dù là vì nguyên nhân gì nhưng cũng là đang làm việc tốt.
Vì vậy danh tiếng của nhà họ Chu ở khu vực xung quanh rất tốt. Nếu Chu Du Đạt bằng lòng giúp đỡ, động viên bách tính thì hiệu quả tuyệt đối tốt hơn Hàn Phong nhiều.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 451 Kêu gọi người dân"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com