NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 452 cỗ vũ trước trận chiến

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 452 cỗ vũ trước trận chiến
Prev
Next

Chương 452: cỗ vũ trước trận chiến
Hai ngày tiếp theo Đan Châu đều phái bộ bỉnh Cao Nguyên đuổi người dân Đại Khang đi tấn công thành.
Mặc dù mỗi lần đều không qua được sông Hộ Thành, nhưng tiêu hao không ít cung nỏ hạng nặng và đá trong thành.
Người Cao Nguyên nhận ra ngày thứ ba khi tấn công thành, vài máy bắn đá không chỉ bắn đá mà còn có cả gạch.
Rõ ràng là đá dự trữ trong thành đã tiêu hao khá nhiều, bắt đầu dỡ nhà.
Tướng lĩnh Cao Nguyên vô cùng phấn khích với phát hiện này.
Nhưng Đan Châu vẫn thờ ơ vì gã hiểu đây có thể là Khánh Hâm Nghiêu đang gài bẫy, ngược lại nhắc nhở các tướng lĩnh của mình không nên xem nhẹ, ngày mai tiếp tục tấn công vào thành theo kế hoạch ban đầu.
Cũng vào buổi trưa ngày hôm đó, Kim Phi nhận được tin Đại Tráng đã vào vị trí, lập tức triệu tập Cửu công chúa, Trương Lương và Khánh Mộ Lam đến.
“Đại Tráng đã có tin tức, chúng đã vào vị trí”.
Kim Phi đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn.
“Tốt quá”, Khánh Mộ Lam phấn khích siết chặt nắm đấm: “Tiên sinh, bao giờ thì hành động?”
“Thành Tây Xuyên bị tấn công đã ba ngày, dĩ nhiên chúng ta hành động càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Nhưng trước khi hành động, còn có một việc cần phải làm”.
“Chuyện gì?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Động viên trước trận chiến”, Kim Phi đáp.
“Tiên sinh không nói, Vũ Dương cũng định nhắc tiên sinh”.
Cửu công chúa nói: “Ta cũng phát hiện vấn đề này, không phải họ sợ chiến tranh hay lười biếng, mà là… nói thế nào nhỉ, hơi thờ ơ”.
“Họ nghĩ người Cao Nguyên đánh Tây Xuyên chẳng liên quan gì đến họ nên mới thờ ơ”.
Kim Phỉ nói: “Tinh thần chiến đấu là một trong những yếu tố quan trọng quyết định kết quả của một cuộc chiến. Vốn đr cơ hội giành chiến thắng lần này của chúng ta không cao, nếu tiếp tục có tâm lý như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ thua..”
“Tiên sinh, bây giờ ta đi tập hợp nhân lực”.
Trương Lương cũng cảm nhận được dạo này hơi không đúng nhưng lại không biết có vấn dề ở đâu.
Kim Phi và Cửu công chúa vừa nói, cuối cùng hắn mới hiểu ra.
Các nhân viên hộ tống không có cảm giác căng thẳng khi chiến tranh sắp xảy ra.
Chẳng mấy chốc các nhân viên hộ tống được Trương Lương tập kết tại đất trống.
Kim Phỉ bước lên bục cao, cầm lấy cái loa bằng sắt.
“Mọi người đều biết ta không thích vòng vo, hôm nay tập hợp mọi người lại là vì sắp có một trận đánh lớn”.
Kim Phỉ nói thẳng: “Nhưng ta nhận thấy rất nhiều người không có ý thức chiến đấu, đều hành động thiếu cẩn thận và rất thờ ơ”.
“Trong các ngươi có rất nhiều người từng đánh trận, lẽ nào không biết đánh trận thì sẽ có chết người sao?”
“Hay là các ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn cũng giống quân đội năm đó của các ngươi? Không đánh thắng thì có thể bỏ chạy?”
“Tiêu cục Trấn Viễn không cần kẻ hèn nhát, nếu ai dám đào ngũ trong trận chiến này sẽ bị
giết ngay tại chỗ. Sẽ không có bất kỳ khoản bồi thường nào, tất cả tài sản nào dưới trướng của làng Tây Hà cũng sẽ không chấp nhận người nhà của những kẻ đào ngũ”.
Đây là lần đầu tiên tiêu cục Trấn Viễn đánh với quân chính quy, hơn nữa còn là kỵ binh tinh nhuệ Cao Nguyên.
Có ý nghĩa trọng đại với tiêu cục Trấn Viên.
Kim Phỉ quyết không cho phép thất bại.
Nhưng y không lấy địa nghĩa quốc gia gì đó ra nói mà lấy lợi ích của nhân viên hộ tống.
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng.
Sắc mặt của rất nhiều nhân viên hộ tống lập tức thay đổi.
Chín mươi chín phần trăm những nhân viên hộ tống này không biết chữ, không hiểu được đại nghĩa, nhưng họ biết nếu trở thành kẻ đào ngũ, không chỉ họ sẽ chết mà gia đình họ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà máy ở làng Tây Hà.
Cái giá phải trả này quá lớn, họ không chịu được.
Nhìn thấy phản ứng của các nhân viên hộ tống, Kim Phi nói tiếp: “Ta biết rất nhiều người cho rằng việc người Cao Nguyên tấn công Tây Xuyên không liên quan gì đến chúng ta, là Kim
Phi ta nhiều chuyện”.
“Nhà ta cực kỳ giàu có, ta còn có tước vị, ta điên rồi sao mà còn muốn ra chiến trường xen vào việc của người khác?”
“Các ngươi có biết kỵ bỉnh tỉnh nhuệ chỉ cần một ngày một đêm là có thể chạy đến Kim Xuyên từ Tây Xuyên không?”
“Môi hở ráng lạnh, sau khỉ người Cao Nguyên đánh được Tây Xuyên, chắc chắn sẽ đi về phía Bắc, Quảng Nguyên là con đường phải đi qua, người Cao Nguyên chắc chắn sẽ đánh Quảng Nguyên”.
“Hôm nay chúng ta không bảo vệ được Tây Xuyên, ngày mai sẽ không bảo vệ được Kim Xuyên”.
“Trên đường đến đây, các ngươi hẳn đã thấy thôn làng bị người Cao Nguyên cướp bóc ra sao rồi nhỉ?”
“Đuổi tận giết tuyệt, gà chó không tha”.
“Chắc hẳn các ngươi đã nghe nói hai ngày qua bên Tây Xuyên xảy ra tranh chấp, người Cao Nguyên lấy dân làm lá chắn sống, đánh họ rồi bắt họ tấn công phủ Tây Xuyên”.
“Hôm nay chúng ta không thể bảo vệ Tây Xuyên, đợi đến khỉ người Cao Nguyên tấn còng
Kim Xuyên, các ngươi sẽ bị người Cao Nguyên dùng làm lá chắn.
Con cái của các ngươi sẽ bị người Cao Nguyên bắt đứng trên mũi giáo.
Thê thiếp các ngươi bị người Cao Nguyên làm nhục.
Nhà cửa của các ngươi bị người Cao Nguyên thiêu rụi thành tro”.
“Bây giờ các ngươi còn nghĩ thành Tây Xuyên không liên quan đến các ngươi không?”
Nói đến cùng, Kim Phi gần như hét lên.
Bên dưới, sắc mặt các nhân viên hộ tống cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Thật ra Kim Phi nói không sai, trước đây có rất nhiều nhân viên hộ tống đều nghĩ người Cao Nguyên đánh Tây Xuyên không liên quan đến họ.
Nhưng bây gỉờ nghe Kim Phì phân tích như vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Trên đường đến đây, vài ngôi làng họ đỉ qua đều trở thành làng ma không người.
Hai ngày nay, họ cũng nghe nói có tranh chấp bên thành Tây Xuyên.
“Bảo vệ Tây Xuyên, thề chết không lui”.
Trương Lương nắm lấy cơ hội, giơ cánh tay
lên.
“Bảo vệ Tây Xuyên, thề chết không lui”.
Các nhân viên hộ tống bên dưới cùng hét lên.
Kim Phỉ và Cửu công chúa nhìn nhau, cùng thở phào.
Cuối cùng cũng có tinh thần chiến đấu rồi.
Đợi khi nhân viên hộ tống dừng lại, Kim Phi lại cầm loa lên.
“Lần này ta lấy ba ngàn lượng bạc ra để ban thưởng cho chiến sĩ dũng mãnh nhất”.
Vừa đánh vừa cho kẹo, quả nhiên có hiệu quả rất tốt.
Nghe thế nhân viên hộ tống đều phấn khích reo hò.
Ngụy Đại Đồng ở ngoài bãi đất trống vuốt râu mỉm cười.
Những người dân được cửu công chúa tiếp nhận tạm thời được sắp xếp trên thuyền cũng chạy đến xem các nhân viên hộ tống đang hò hét cái gì.
“Xuất phát, lên thuyền”.
Kim Phi vung tay lên, các nhân viên hộ
tống liên tục lên thuyền theo trật tự bình thường diễn tập.
Chẳng mấy chốc mấy chục chiến thuyền lớn xuất phát, kéo một hàng dài trên sống Kim Mã.
Một canh giờ sau, một cây cầu vòm bằng đá xuất hiện phía trước đoàn thuyền.
Có hai pháo đài trên bãi sông ở phía đông và phía tây của cầu vòm.
Bỉnh lính Đại Khang trước đó đã đóng quân ở đây, nhưng khi người Cao Nguyên đến, bỉnh lính Đại Khang một là chết, hai là bỏ chạy, pháo đài rơi vào tay bộ bỉnh Cao Nguyên.
Mấy pháo đài này là mục tiêu của Kim Phi.
Tùng tùng tùng!
Tiếng trống vang lên, bảy chiếc thuyền lớn rời khỏi đoàn thuyền.
Năm chiếc đến gần bờ Tây của sông Kim Mã, hai chiếc đỉ đến dưới cầu rồi dừng lại.
Khi năm chiếc tàu lớn đến gần bờ Tây, còn cách bờ năm sáu mét thì đồng loạt hạ ván gỗ xuống, hàng trăm nhân viên hộ tống theo ván tiến về bãi sông.
Phía Tây cầu đá có hai trăm người Cao
Nguyên canh giữ pháo đài, dĩ nhiên sẽ không trơ mắt nhìn các nhân viên hộ tống lên bờ, lập tức đưa một trăm năm mươi người ra ngăn cản.
“Đội trưởng, người Đại Khang muốn tấn công bờ Tây, chúng ta đi giúp không?”
Một bộ bỉnh Cao Nguyên bờ Đông hỏi độỉ trưởng.
“Nhiệm vụ của chúng ta là trấn giữ hai pháo đài ở bờ Đông, nếu chúng ta đi đến bờ Tây, người Đại Khang nhân cơ hội cướp pháo đài ở bờ Đông, chúng ta dều sẽ chết”.
Đội trưởng nói: “Hơn nữa, ngươi không thấy mặt cầu đã bị máy bắn đá của người Đại Khang phong tỏa rồi sao? Làm sao chúng ta qua được? Trước tiên cứ xem tình hình rồi tính”.
Thủ hạ nghe đội trưởng nói thế chỉ đành nqậm miệnq.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 452 cỗ vũ trước trận chiến"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com