NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 453 Lần đầu va chạm

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 453 Lần đầu va chạm
Prev
Next

Chương 453: Lần đầu va chạm
ở bờ Tây sông Kim Mã, trên bãi sông vắng người, người Cao Nguyên lao như điên về phía nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống vẫn tiếp tục lên bờ.
Khi bộ binh Cao Nguyên lao đến cách hạm đội chục trượng, toàn bộ nhân viên hộ tống đã thành công lên bờ.
Lúc này người Cao Nguyên đã tiến vào phạm vỉ xe bắn đá, chỉ cần Trương Lương ra lệnh, xe bắn đá sớm chuẩn bị xong chỉ cần một vòng bắn sẽ tuôn ra hàng tràng, về cơ bản một trăm năm mươi người Cao Nguyên sẽ tiêu đời.
Nhưng vì để thay đổi trực quan sức chiến đấu giữa nhân viên hộ tống và kỵ binh Cao Nguyên, Trương Lương không dùng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, mà để kỵ binh Cao Nguyên đến gần.
“Tay nỏ!”
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chục trượng, đại đội trưởng nhân viên hộ tống, gầm lên gỉận dữ, giơ nỏ lên.
Vèo vèo vèo!
Hàng trăm mũi tên bay về phía người Cao Nguyên.
Nhưng người Cao Nguyên không phải thổ phỉ, bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Theo hiệu lệnh của thủ lĩnh, bộ bỉnh Cao Nguyên lập tức giơ khiên lên!
Chỉ có ba lính bộ bỉnh Cao Nguyên xui xẻo bị mũi tên bắn vào bắp chân, hàng trăm mũi tên khác, đều găm vào khiên.
“Đội hình mũi tên, giết!”
Đại đội trưởng hô to, rút Hắc Đao.
Các nhân viên hộ tống lập tức xếp thành hai đội hình tam giác.
Nhân viên hộ tống nam cầm khiên và Hắc Đao ở phía trước, nhân viên hộ tống nữ cầm nỏ ở phía sau.
Hai đội hung hăng va vào nhau!
Ngay sau đó trận chiến bùng nổ!
Sức chiến đấu của bộ bỉnh Cao Nguyên không thể so sánh với bọn thổ phỉ, trong lần va chạm đầu tiên, sáu nhân viên hộ đã bị đâm chết, hai người bị thương!
Mà nhân viên hộ tống thì ngược lại, giết chết hai bộ binh Cao Nguyên, làm bảy người bị thương!
Bộ binh Cao Nguyên đã trải qua sa trường,
luôn xuống tay vào những vị trí có thể gây chết người như cổ và tỉm, hơn nữa vừa nhanh vừa độc.
Mà nhân viên hộ tống có vẻ hơi bối rối, rõ ràng là nhằm vào vị trí chí mạng của đối phương, nhưng chỉ có hai người trong số họ thành công.
Chẳng qua dù sao nhân viên hộ tống cũng có lợi thế về số lượng, những chỗ trống do nhân viên hộ tống đã bị giết chết hoặc bị thương, sẽ được lấp đầy ngay lập tức.
Sau cú va chạm, rất nhiều tấm khiên của bộ binh Cao Nguyên bị đụng vỡ, nhân viên hộ tống nữ nhân cơ hội này, bóp cò dồn dập.
Hơn chục bộ binh Cao Nguyên bị bắn chết.
Những người khác cũng vội vàng giơ khiên lên.
Nhưng khi vừa giơ khiên lên, tầm nhìn của bọn họ bị ảnh hưởng.
Nhân viên hộ tống nam ở đằng trước tấn công vào hai chân không được khiên bảo vệ.
Không thể không nói, bộ binh Cao Nguyên chiến đấu vô cùng hung dữ mạnh mẽ, ai cũng liều mạng lao về phía nhân viên hộ tống.
Nhưng không còn đội hình nào nữa, về cơ bản là tự mình chiến đấu, nhiều nhất là hai hoặc ba người phối hợp với nhau.
Kim Phi thường nhấn mạnh lợi ích của sự đoàn kết, cuối cùng lúc này nó cũng hiện rõ.
Các nhân viên hộ tống không phải người vô dụng, tất cả đều đã nhìn thấy máu trong quá trình tiêu diệt thổ phỉ, cộng thêm việc Kim Phỉ động viên trước trận chiến đã có hiệu quả, không có nhân viên hộ tống nào rút lui.
Họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, thành công ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên của bộ binh Cao Nguyên.
Sau đó, các nhân viên hộ tống phát động phản kích.
Càng ngày càng nhiều bộ binh Cao Nguyên bị bỉnh lính nữ ẩn nấp đằng sau bắn chết.
Sinh tồn là bản năng của muôn loài, khi thương vong vượt quá trăm người, mấy chục bộ bỉnh Cao Nguyên còn sót lại cuối cùng cũng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thứ chờ đợi bọn họ, là mũi tên của các tay nỏ.
Mười phút sau, trận chiến kết thúc.
Một trăm năm mươi bộ binh Cao Nguyên
đều bị giết.
Nhân viên hộ tống cũng chết mười hai người, hai mươi hai người bị thương.
Hầu như tất cả những người bị thương dều bị thương nặng.
Kim Phỉ và Trương Lương nhìn nhau, ai cũng thấy được sự nhẹ nhõm trong mắt đổi phương.
Có thể đánh giáp lá cà với bộ bỉnh Cao Nguyên đến mức độ này, đã vượt xa kỳ vọng của Kim Phi.
Đội quân y phản ứng rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Chu cẩm, hai mươi hai người bị thương, về cơ bản đã hoàn thành quá trình rửa sạch vết thương.
“Đưa thi thề của những huynh đệ đã tử trận và huynh đệ bị thương lên thuyền, Sở Tùy An, dẫn người của ngươi đi cướp cầu!”
Trương Lương lớn tiếng ra lệnh.
“Dạ!”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống dẫn người xông vào pháo đài.
Một trăm năm mươi người cũng không đủ để bọn họ giết chứ đừng nói đến năm mươi
người còn lại.
Trương Lương và Kim Phỉ lười nhìn trận chiến ở bờ Tây, đồng thời quay đầu nhìn sang bờ Đông.
ở bờ Đông, đội trưởng bộ binh Cao Nguyên chịu trách nhiệm canh gác, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Trước khỉ đến hắn đã nghe nói, binh lính của Đại Khang đều là đồ thỏ đế.
Điều này cũng đã được chứng minh trong quá trình cướp cầu.
Thậm chí bọn họ còn chưa bắt đầu chiến đấu, lính canh giữ cầu của Đại Khang đều bỏ chạy quá nửa.
Còn dư lại mấy chục người, cũng không cần đánh, mà có thể tàn sát một cách dễ dàng.
Vì vậy hắn cảm thấy binh lính Đại Khang quả thực đúng như lời đồn.
Nhưng trận chiến vừa rồi bên kia sông, đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của hắn.
Ngoại trừ những tổn thất ban đầu mà nhân viên hộ tống phải gánh chịu, sau khi chống chọi được đợt tấn công đầu tiên của bộ bỉnh Cao Nguyên, đã hoàn toàn áp chế được đối phương.
“Đội trưởng, thuyền của họ đang đến, chúng ta nên làm gì đây?”
Thuộc hạ hét lên, cuối cùng cũng khiến đội trưởng hoàn hồn.
Ngẩng đầu nhìn về phía mặt sông, đúng là có mấy chiếc thuyền lớn đang lái về bờ Đông.
Trên mỗi chiếc thuyền chi chít cấm vệ quân, tất cả đều mặc quần áo giống như nhóm sát thần vừa rồi.
Nhìn về phía xa, mấy chục chiếc thuyền lớn đêu như vậy.
“Thần Quang Đại Tiên ở trên cao, trận chiến này không đánh được!”
Đội trưởng tuyệt vọng.
Số người trên mấy chục chiếc thuyền cộng lại, ít nhất là bảy tám ngàn.
Số người Cao Nguyên ở bốn pháo đài cộng lại cũng chưa đến năm trăm người, làm sao đánh được đây?
Chưa kể những người trên thuyền dều là tinh anh, cho dù là dân chúng bình thường, bảy tám nghìn người cũng có thể dìm chết bọn họ!
Nhưng nếu bỏ chạy thì chính là kẻ đào ngũ, khi quay về sẽ phải đối mặt với sự trừng
phạt vô cùng tàn khốc.
Đội trưởng Cao Nguyên chưa kịp quyết định nên đánh hay bỏ chạy thì hai pháo đài đối diện đã bị nhân viên hộ tống đoạt lấy.
Sau đó một chiếc thuyền lớn khác đến gần bờ Tây, một nhóm nhân viên hộ tống cầm búa, máy khoan và xẻng nhảy xuống thuyền, đinh đỉnh đang đang đập vỡ trụ cầu!
Sắc mặt của đội trưởng bộ binh lập tức thay đối, hiểu được ý đồ của nhân viên hộ tống.
“Harỉ, mau cưỡi ngựa đến núi Mao Nhỉ báo cho Sanchi tướng quân, người Đại Khang muốn tháo dỡ cầu!”
Đội trưởng bộ binh gầm lên: “Những người khác theo ta qua cầu ngăn cản bọn họ!”
Cây cầu đá này là con đường gần nhất để trở về Cao Nguyên, nếu cây cầu bị phá bỏ, hậu quả còn khủng khiếp hơn so với chết trận!
Rất có thể sẽ bị Đan Châu treo cổ lên đến chết.
Trong truyền thuyết mê tín của Cao Nguyên, những chiến sĩ chết trận sẽ là anh hùng, có thể đi đến giới cực lạc.
Linh hồn của người bị treo cổ sẽ bị phong ấn trong cơ thể, vĩnh viễn rơi vào bóng tối.
“Dạ!”
Thuộc hạ tên Hari cưỡi một con chiến mã, phỉ như điên.
Còn đội trưởng bộ binh dẫn những người còn lại lao như điên về phía bờ Tây.
Nhưng lần này Trương Lương không cho bọn họ thêm cơ hội nào nữa, xe bắn đá trên boong của một số thuyền lớn đã phát động công kích.
Những bộ binh Cao Nguyên trên cầu đều vô thức ngẩng đầu lên.
ở đỉnh đầu bọn họ, xuất hiện một đám mây đen.
Ngay sau đó, những hòn đá dày đặc bao phủ toàn bộ mặt cầu giống như những hạt mưa.
Hơn hai trăm lính bộ binh Cao Nguyên ở bờ Đông, trừ Hari cưỡi ngựa rời đỉ, còn lại dều bị đập chết trên cầu.
Không aỉ chạy thoát.
Khoảng cách từ cầu đá đến núi Mao Nhi không xa, bên phía Trương Lương vừa tập trung thỉ thể của người Cao Nguyên lại một chỗ thì Hari đã cưỡi ngựa chạy đến núi Mao Nhi.
“Sanchi tướng quân, không xong rồi, Đại
Khang dẫn đến mấy ngàn người chiếm cây cầu đá, bọn họ muốn phá cầu!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 453 Lần đầu va chạm"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com