NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 454 Phân binh cứu viện

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 454 Phân binh cứu viện
Prev
Next

Chương 454: Phân binh cứu viện
“Ngươi nói gì, cầu đá bị chiếm rồi hả?”
Sanchỉ sửng sốt, túm lấy cổ áo Hari hét lên: “Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Sau bữa trưa, một đội hơn sáu mươi chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện trên sông, mỗi chiếc thuyền đều chật kín người…”
Hari nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi biết được hai ba trăm người của đối phương đã giết chết hơn một trăm năm mươi bộ bỉnh Thổ Phiên trong trận đấu sinh tử, mà đối phương chỉ bị thương vong hơn ba mươi người, Sanchi lập tức ngắt lời Harỉ.
“Đại Khang không thể có binh lính tỉnh nhuệ như vậy!”
“Tướng quân, ta thề với Thần Quang Đại Tiên, ta tuyệt đối không lừa ngài, nếu không ngài cứ treo cổ ta!”
Hari giơ tay thề: “Ta ở bên bờ sông nhìn rất rõ. Họ có một loại áo giáp vô cùng chắc chắn, căn bản không thể chém được”.
“Bộ áo giáp không thể chém được ư?”
Sanchỉ hơi cau mày.
Thần Quang Đại Tiên là tín ngưỡng của
bọn họ, nếu Harỉ dám thề với Thần Quang Đại Tiên thì 99% những gì hắn nói đều là sự thật.
Một đội quân tinh nhuệ gồm hàng nghìn người đủ để thay đổi cục diện chiến tranh.
Sanchi không thể hiểu nổi, mọi người dều biết rõ, bỉnh lính của Đại Khang rất yếu, nếu không Gada sẽ không dám tấn công thành Tây Xuyên chỉ với 20.000 người.
“Ngươi có biết họ là quân đội nào không?” Sanchỉ hỏi.
Hắn phải tìm hiểu xem nhóm quân tinh nhuệ này đến từ đâu?
“Ta không biết…” Hari lắc đầu.
Đại Khang có quá nhiều đội quân, chưa kể hắn là người Thổ Phiên, ngay cả bỉnh bộ của Đại Khang cũng không thể nhớ được tên của tất cả các quân đội Đại Khang.
“Vậy ngươi có thấy cờ của bọn chúng không? Là loại cờ gì?”
“Ta thây, cờ màu đen, trên có thêu hai chữ, nhưng ta không biết đó là chữ gì…”
Harỉ nói: “À, áo giáp, chỉêh đao và quân phục đều màu đen”.
“Sao lại có người dùng cờ, áo giáp và chiến
đao màu đen chứ?1′
Sanchi cũng bối rối.
Màu đen tượng trưng cho điềm gở ở Cao Nguyên, tuy Đại Khang không có cách nói này nhưng có rất ít người sử dụng cờ đen.
Sau khỉ suy nghĩ một lúc, Sanchỉ lại hỏi: “Đội trưởng của các người đâu?”
“Đội trưởng đỉ tiếp viện cho bờ Tây, bị bọn chúng dùng máy bắn đá giết chết rồi!”, Hari trả lời: “Trước khi đội trưởng đến bờ Tây đã bảo ta đến báo cáo với ngài”.
“Máy bắn đá chết tiệt!”
Sanchỉ đấm mạnh xuống bàn.
Sau khi biết Đại Khang có máy bắn đá, Gada cũng cử thợ thủ công đến phát triển nó.
Nguyên lý của máy bắn đá thực sự rất đơn giản các thợ thủ công đã nhanh chóng bắt chước.
Chỉ là sản phẩm bắt chước rất thò sơ.
Nó chỉ đặt một thanh ngang ở giữa, một bên treo vật nặng, một bên làm giỏ để đựng đá mà thôi.
Mặc dù nó cũng có thể ném đá, nhưng phạm vi chỉ trong mười mét, việc lấp đầy giỏ
đựng đá cũng là điều vô cùng rắc rối.
Máy bắn đá do Kim Phỉ chế tạo không chỉ lợi dụng trọng lượng của vật nặng khi rơi xuống mà còn bổ sung thêm các kết cấu thép khác nhau, nó có thể dễ dàng ném một giỏ đầy đá ra xa ba mươi trượng. Nếu cần một đòn tấn công chính xác, có ít đá trong giỏ đựng thì có thể bắn xa nhất một trăm trượng.
Sản phẩm bắt chước của các thợ thủ công Thổ Phiên căn bản không thể so sánh được.
Đưa thứ này ra chiến trường hoàn toàn là một gánh nặng.
“Tướng quân Sanchi, khỉ ta rời đỉ, người Đại Khang đã bắt đầu phá bỏ cây cầu. Ngài nhất định phải cử người đi ngăn cản họ!” Hari khóc lóc cầu xin.
Nếu không có máy móc lớn thì việc phá hủy một cây cầu đá không phải là dễ dàng.
Núi Mao Nhỉ cách cầu đá không xa, nếu Sanchỉ dẫn quân đến giải cứu bây giờ thì vẫn chưa muộn.
“Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi!”
Sanchỉ vẫy tay đuổi Harỉ đi, sau đó đi qua đi lại trong lều.
Đan Châu bảo hắn ở lại đây, ngoài việc
trông chừng Mạnh Thiên Hải ở núi Mao Nhi, nhiệm vụ khác của hắn là canh giữ đường rút lui của quân Thổ Phiên.
Nếu cây cầu đá bị phá bỏ, nhiệm vụ của hắn coi như thất bại.
Sau khỉ suy nghĩ một lúc, Sanchỉ bảo cận vệ gọi cả ba phó tướng của mình đến.
“Mima, truyền lệnh Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3 lập tức xuất phát, chiếm lại cầu đá!1′
Sanchi nhìn phó tướng.
“Tướng quân, tổng cộng chúng ta chỉ có năm Kỳ. Nếu chúng ta rút ba Kỳ cùng một lúc, đám người Đại Khang ở núi Mao Nhỉ vùng dậy đánh tiếp thì phải làm sao?” Phó tướng hỏi.
Kỳ là tố chức quân đội Thổ Phiên, mỗi đội có khoảng một nghìn người.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ việc chiếm lại cây cầu là được!” Sanchỉ hét lên.
■’Vang!1′ Phó tướng đáp lời, quay người chạy ra khỏi lều.
“Nếu Mạnh Thiên Hải phát hiện chúng ta đã rút quân ba Kỳ, rất có thể hắn sẽ đột phá vòng vây”. Sanchi nhìn về phía phó tướng thứ hai: “Dawat, ngươi dẫn dắt Kỳ 4 và Kỳ 5, dù thế
nào đi nữa cũng phải phòng thủ tốt dãy núi Mỏ Vịt, tuyệt đối không được để Mạnh Thiên Hải chạy ra khỏi núi Mao Nhi!”
Địa thế của dãy núi Mỏ Vịt rất nguy hiểm, chỉ cần núi Mao Nhỉ bị phong tỏa, Mạnh Thiên Hải sẽ bị nhốt chặt trong núi Mao Nhi.
“Tướng quân yên tâm, đám hèn nhát Mạnh Thiên Hải đã đói khát mấy ngày nay, nếu ta để bọn họ trốn thoát, ngài cứ việc treo cổ ta đến chết!”
Phó tướng tên Dawat vỗ ngực hứa hẹn.
Trên thực tế, thường chỉ có ba Kỳ phong tỏa dãy núi Mỏ Vịt, hai Kỳ còn lại thay phiên nhau sẵn sàng tiếp viện Tây Xuyên.
Đây cũng chính là lý do khiến Sanchỉ tự tin dám cử ba Kỳ đi chiếm lại cầu.
Họ đã từng chiến đấu với đám người Mạnh Thiên Hải, biết thực lực của Mạnh Thiên Hải.
Trong trận chiến đó, Mạnh Thiên Hải chiếm được vị trí thuận lợi nhưng vẫn không thể đánh bại được binh mã Thổ Phiên. Bây giờ vị trí thuận lợi đã nằm trong tay bọn họ, Mạnh Thiên Hải đã nhiều ngày đói khát, bắt đầu nhai vỏ cây, chắc chắn không thể lao ra ngoài được.
Nếu so sánh thì Sanchỉ càng lo lắng việc
đội quân tỉnh nhuệ chưa biết rõ kia đã chiếm đoạt được cây cầu.
Dù vậy, Sanchỉ vẫn thận trọng nhắc nhở phó tướng đang chuẩn bị rời khỏi lều: “Quân của Mạnh Thiên Hải ít nhất có hàng nghìn người, ngươi tuyệt đối không được coi thường kẻ địch! Nếu hắn thực sự trốn thoát, chúng ta cũng đừng mong sống sót”.
/zVâng!” vẻ mặt phó tướng cũng trở nên thận trọng.
‘A Vượng, ngươi đích thân dẫn theo Hari, mau chóng đến thành Tây Xuyên, báo cáo tình hình với Đan Châu đại nhân, mời ngài ấy định đoạt!1′
Sanchi nhìn người phó tướng cuối cùng một lần nữa.
■’Rõ!1’
A Vượng đáp rồi rời khỏi lều.
Bên ngoài căn lều lớn, bỉnh mã hỗn loạn.
Khắp nơi đều tập hợp binh lính khẩn cấp.
Chẳng bao lâu, phó tướng tên Mima nhanh chóng rời doanh trại cùng ba nghìn bỉnh mã, tiến thẳng về phía cây cầu đá.
Biết tình thế cấp bách, sau khi rời trại,
Mima ra lệnh dùng hết tốc lực tiến về phía trước, từ núi Mao Nhi đến Thỏ Nhi Cốc chỉ mất nửa giờ.
Chỉ cần vượt qua Thỏ Nhi Cốc, tiến thêm hai dặm về phía trước chính là cây cầu đá.
ở bờ tây sông Kim Mã, Kim Phi và Cửu công chúa đứng trên đỉnh núi, nhìn những người chèo thuyền bận rộn qua lại trên sông.
“Tiên sinh, sao đột nhiên ngài lại đổi ý?” Cửu công chúa hỏi.
Nếu Kim Phì muốn, nhiều nhất trong vòng nửa tiếng, các nhân viên hộ tống sẽ phá xong cây cầu.
Nhưng y đã không làm vậy, khỉ tất cả người Thổ Phiên đã chết hết, Kim Phỉ lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống đang phá cây cầu dừng tay lại.
Y còn yêu cầu tất cả những người trên thuyền xuống thuyền trốn vào núi, sau đó bảo người chèo thuyền cố định tất cả các thuyền.
“Ta nghe Ngụy đại nhân nói, ban đầu để xây dựng cây cầu đá này, triều đại trước đã huy động hàng nghìn người dân, trước tiên phải chặn đứng thượng nguồn sông Kim Mã, sau đó phải mất một năm mới hoàn thành, nếu phá bỏ
sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của người dân ở hai bờ sông Kim Mã”.
Kim Phỉ nói: ‘Vả lại quân đội bị áp bức rồi vùng lên chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng, nếu như đường rút lui của người Thổ Phiên hoàn toàn bị cắt đứt, sẽ khơi dậy lòng tin về cái chết của bọn chúng, điều này không tốt cho trận chiến, chi bằng tạm thời giữ cây cầu lại”.
“Nhưng ngộ nhỡ người Thổ Phiên thực sự chiếm được cây cầu thì sao?” Cửu công chúa hỏi.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 454 Phân binh cứu viện"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com