NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 491 Điểm yếu của áo giáp đen

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 491 Điểm yếu của áo giáp đen
Prev
Next

Chương 491: Điểm yếu của áo giáp đen
“Mời Khánh đại nhân hạ lệnh, phái người tới thay cho quân Trường Tín, quân Khánh Nguyên, để bọn họ tới dốc Đại Mãng báo tên trước!”
So với những quân đội xa lạ, anh ta vẫn cảm thấy quân Trường Tín, quân Khánh Nguyên đáng tin cậy hơn.
Anh ta dẫn theo hai đội quân này đi diệt thổ phỉ hơn một tháng, hiểu rõ sức chiến đấu của bọn họ, bước đầu cũng thành lập được uy tín, càng dễ chỉ huy.
“Ngoài ra, phái thêm 3000 người tới mương Lão Quát ở phía bắc của thành, rút tiểu đoàn Thiết Hổ về, bao vây dãy núi Miêu Nhĩ ở phía bắc của thành, phòng ngừa Đan Châu chạy trốn về phương đông phương bắc!”
Tiểu đoàn Thiết Hổ vốn dr là thủ hạ tinh nhuệ của Khánh Hâm Nghiêu, trải qua lần mài giũa này, sức chiến đầu càng mạnh hơn.
Mượn ưu thế địa hình của dãy núi Miêu Nhĩ, ngăn cản Đan Châu không phải vấn đề lớn.
“Được!”
Khánh Hâm Nghiêu gật đầu.
Khi mệnh lệnh của Trương Lương được truyền xuống, cả thành Tây Xuyên đều trở nên náo nhiệt.
Từng đội quân tập trung trong thành, lần lượt rời đi, lao tới các nơi.
Cùng lúc đó, thương hội Kim Xuyên trong thành cũng nhận được lệnh của Kim Phì, mở kho lúa và kho vải, dưới sự hộ tống của quân đội, từng chiếc xe đẩy tay chở lương thực và vải vóc ra khỏi thành, liếc mắt một cái không thấy đầu đâu.
Thật ra hiện tại thành Tây Xuyên đã thoát nguy, Kim Phỉ hoàn toàn có thể đẩy chuyện này cho Khánh Hâm Nghiêu.
Nhưng với đức hạnh của quan Đại Khang, cho dù Khánh Hâm Nghiêu tự chủ trì, chưa tới hai ngày, lương thực vải vóc đừng mơ ra khỏi thành được.
Đến lúc đó có khỉ dân chúng đã sớm chết đói chết rét cả rồi.
Chuyện trấn an người dân và thay ngựa, giao cho người của thương hội đi làm, chân cẳng Kim Phỉ bị thương, đành ở lại dốc Đại Mãng.
Bây giờ nơi bận nhất của dốc Đại Mãng không phải tiền tuyến, mà là doanh trại thương bỉnh.
Người bệnh quá nhiều, hoàn toàn không đủ chiếu.
Chu Cẩm không có cách nào, đành cho người tìm cỏ khô, trải trên mặt đất.
Xịt thuốc ít cồn khử độc, cho người bệnh nằm trực tiếp trên đó.
Nhiều người bị thương tới mức lộ ruột ra ngoài, cũng chỉ có thể nằm ở đây.
Chiến tranh chính là tàn khốc như vậy, Kim Phi cũng không có cách nào.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu tới giờ, Chu cẩm và mấy chục quân y nữ, thậm chí chưa được uống một ngụm nước nào.
Vốn dr Kim Phi còn muốn tìm Chu cẩm lấy một ít cồn lau đầu ngón chân, nhưng thấy tình hình này, sao mà mở miệng được?
Y thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Lúc Chu Cẩm ngẩng đầu lau mồ hôi, thấy Kim Phì nhảy lò cò một chân, nhanh chóng đuổi theo.
“Sư phụ, sao người cũng bị thương vậy?1
vẻ mặt Chu Cẩm đầy lo lắng hỏi.
“Ta không sao, con cứ bận đi”.
Kim Phỉ xua tay, rời đỉ cũng không quay đầu lại.
Nhưng Chu cấm lại đuổi theo, giữ chặt Kim Phì không cho phép giải thích, cô ấy cởi giày y ra.
Khi nhìn thấy nửa bàn chân của Kim Phỉ đêu sưng lên, móng chân cái cũng tím đen, nhanh chóng hỏi: “Sư phụ, sao chân người lại bị thương như vậy?”
“Nhanh quay về cứu người đi!”
Kim Phỉ bỏ cả giày, nhảy lò cò rời đi.
Lúc này mà chậm trễ của Chu Cam thêm một phút, có khi sẽ có người chết vì thương nặng mất.
Vốn dĩ y còn cảm thấy ngón chân của mình rất đau, nhưng đi vào doanh trại thương bỉnh nhìn xong, cũng tự cảm thấy mình ra vẻ.
So với những binh sĩ bị kẻ địch chém đứt tay, ngón chân bị người ta giẫm một cái, tính là gì!
Chu Cẩm cắn môi nhìn chằm vào bóng dáng Kim Phi một cái, xoay người quay về
doanh trại thương binh.
Sau khi rời khỏi doanh trại thương binh, Kim Phỉ cũng không nghỉ ngơi, nhờ sự nâng đỡ của Đại Lưu, y đì vòng quanh mặt trận ở dốc Đạỉ Mãng một vòng, nhìn xem có lỗ hổng nào không.
Phát hiện binh lính đều nhìn về phía bắc, cũng đi qua xem thử.
Chỉ thấy phía xa xa có một đội người đi tớì, mỗi người đều dắt một con ngựa, trên ngựa chở một di thể mặc giáp đen.
“Tiên sinh, Lão Tam đưa dỉ thể của các huynh đệ về rồi”.
Ngữ khí của Đại Lưu trở nên trầm thấp.
Trong lòng Kim Phi cũng không thoải mái lắm, nhảy lò cò lên đón.
“Tiên sinh, sắp xếp cho các huynh đệ thế nào?” Thân vệ tên Lữ Tam Giang hỏi.
“Đưa đến nghĩa trang số 3 đỉ”. Kim Phỉ đáp.
Nghĩa trang chính là nơi chôn cất thỉ thể ở thời cổ đại.
Lần này có quá nhiều binh sĩ bỏ mạng, Mạnh Thiên Hải đã tổ chức người dựng tạm
một dãy lều ở bên cạnh doanh trại, làm nơi cất giữ dỉ thể cho binh lính.
Lều số 3 là nơi chuyện môn cất giữ thỉ thể của nhân viên hộ tống.
“Vâng!”
Lữ Tam Giang trả lời một tiếng, dắt ngựa rời đi.
Kim Phi lui qua một bên, đặt tay phải lên ngực.
Đây là quân lễ của Đại Khang.
Đám người Đại Lưu cũng vậy.
Chờ mãi tới khỉ đội ngựa rời đi, Kim Phi mới buông tay xuống, đi theo tới nghĩa trang.
Thời gian vội vàng, điều kiện có hạn, trên mặt đất chỉ có một tầng rơm rạ mỏng, nhân viên hộ tống chết trận nằm song song trên đó.
Lữ Tam Giang mang di thể của nhân viên hộ tống về, binh nam vẫn còn mặc áo giáp chiến đấu, một đám người chuẩn bị tháo giáp cho bọn họ, Kim Phỉ tiến lên nói: “Các ngươi đỉ nghỉ đi, ta và Đại Lưu làm là được”.
“Tiên sính, bọn ta không mệt, trên chân ngài có vết thương, ngài trở về nghỉ ngơi đi”. Lữ Tam Giang nhanh chóng xua tay.
“Ta làm!” Kim Phi vẫn kiên trì như cũ.
Lữ Tam Giang liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái, thấy Đại Lưu gật đầu, lúc này mới lui sang một bên.
Kim Phỉ kiên trì tự mình tháo áo giáp cho cựu binh, trừ chuyện không thoải mái trong lòng ra, y cũng muốn biết nguyên nhân chết của nhóm nhân viên hộ tống.
Như thế mới cải tiến áo giáp đen được, tránh gây thương vong lớn hơn nữa.
Cho nên Kim Phi tháo giáp rất nghiêm túc, cho dù có Đại Lưu hỗ trợ, cũng bận tới tối mới xong.
Tháo xong áo giáp đen của nhân viên hộ tống cuối cùng, Kim Phỉ bất đắc dĩ thở dài: “Nếu có kính chống cháy nổ thì tốt rồi”.
Lần này nhân viên hộ tống nam bỏ mình, nguyên nhân chết chủ yếu có ba điểm.
Thứ nhất là vũ khí sắc nhọn phá vỡ lớp áo giáp rất thô bạo.
Biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề phá vỡ lớp áo giáp là táng độ cứng của áo giáp đen lên.
Nhưng trước mắt những vật liệu sử dụng làm áo giáp đen, đã là những vật liệu thích hợp
để sản xuất hàng loạt nhất rồi.
Tạm thời y cũng không có biện pháp tốt hơn để giải quyết.
Nguyên nhân thứ hai là giữa mũ sắt và áo giáp ngực có khe hở, ở vị trí cổ.
Một khỉ kẻ địch tấn công vào đây chẳng khác nào cắt phải yết hầu.
Khi Kim Phỉ thiết kế mũ sắt và áo giáp ngực, đã suy xét tới vấn đề này, cố gắng giảm nhỏ khe hở lại, còn may một lớp sắt lá vào cổ áo của nhân viên hộ tống, phòng ngừa bị cắt vào yết hầu, nhưng vẫn có hai nhân viên hộ tống bất hạnh trúng chiêu.
Nguyên nhân thứ ba là mặt áo giáp.
Mặt áo giáp cần để lại một chỗ hổng, chỗ hổng này không được nhỏ quá, không thì sẽ ảnh hướng tới tầm mắt của nhân viên hộ tống.
Đây là nhược điểm lớn nhất của áo giáp đen, cũng là nguyên nhân chết nhiều nhất.
Biện pháp tốt nhất để giải quyết nhược điểm này, là chế tạo ra kính phòng chống cháy nổ, che kín lỗ hổng.
Như thế thì vừa không ảnh hưởng tầm mắt, cũng có tác dụng phòng hộ.
Đáng tiếc với cơ sở công nghiệp hiện giờ của làng Tây Hà, chế tác một mỉêhg kính bình thường còn cần thời gian, huống chỉ là kính đặc biệt.
Tháo áo giáp xong, cũng tìm được nguyên nhân chết của nhân viên hộ tống, lúc này Kim Phi mới tới nghĩa trang.
Kết quả là vừa đỉ ra, đã phát hiện Cửu công chúa đang chờ ngoài nghĩa trang.
Thật ra hôm nay cô ấy tới rất nhiều lần, nhưng thấy Kim Phi đang tự tháo giáp cho nhân viên hộ tống, lại quay về.
“Điện hạ có việc à?” Kim Phi hỏi.
Ban ngày bận việc, giữa chừng còn chưa ăn cơm, Kim Phỉ cũng mệt mỏi vô cùng.
“Không có gì, chỉ tới nói với tiên sinh một tiếng, sắp xếp cho người dân ở mương Lão Quát xong rồi”.
Cửu công chúa nói: “Ngoàỉ ra, quân Trường Tín và doanh trại Thiết Hổ đều đã vào vị trí, một canh giờ nữa là quân Khánh Nguyên có thể chạy tới”.
“Trận chiến tranh này, sắp kết thúc rồi!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 491 Điểm yếu của áo giáp đen"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com