Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 492 Thầy của cửu công chúa
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 492 Thầy của cửu công chúa
Chương 492: Thầy của cửu công chúa
Đến đêm, mấy ngàn quân Khánh Nguyên cũng đến dốc Đại Mãng theo đúng hẹn.
Tính thêm quân Trường Tín đến vào buổi chiều, cùng với quân Ất Đẳng và quân Bính Đẳng mà Khánh Hâm Nghiêu điều từ trong thành ra, số người hiện tại Trương Lương có thể điều động vượt qua mười ngàn người.
Phía Đông doanh trại Thổ Phiên là thành Tây Xuyên, phía Tây là dốc Đại Mãng, muốn đột phá vòng vây chỉ có thể đỉ về phía Nam hoặc phía Bắc.
Hơn mười ngàn người đủ để bao vây hai hướng Nam Bắc doanh trại Thổ Phiên.
Nhưng Trương Lương không làm vậy mà ra lệnh cho mấy đội quân tiến thẳng vào dốc Đại Mãng hạ trại nghỉ ngơi.
Sau đó phái người đốt từng đống lửa ở hai hướng Nam Bắc doanh trại Thổ Phiên.
Hai hàng đống lửa một ở phía Nam một ở phía Bắc, trải dài từ sông Hộ Thành đến dốc Đại Mãng, nhìn giống như hai con rắn dài.
Thỉnh thoảng sẽ thấy một hai đội kỵ binh đi tuần tra quanh đống lửa.
Kim Phi và Cửu công chúa đã đến đỉnh của
dốc Đại Mãng, Trương Lương và Khánh Hâm Nghiêu không có ở đây, chỉ có Khánh Mộ Lam đang cầm ống nhòm quan sát phía dưới.
“Có nhìn ra gì không?” Kim Phi hỏi.
“Lương ca đúng là lợi hại!” Khánh Mộ Lam cất ống nhòm, khen ngợi.
“Nói một chút về quan điểm của cô đi”. Kim Phỉ cười, ngồi xuống tảng đá.
“Quân Trường Tín và quân Khánh Nguyên đều chiến đấu đường dài, đêm qua còn chiếm được cửa thành Đông và núi Bảo Nhỉ, bọn họ chắc hẳn đã rất mệt mỏi, nếu lại phái bọn họ bao vây doanh trại Thổ Phiên sẽ khiến bọn họ càng thêm mệt mỏi, không có lợi cho trận chiến tiếp theo”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tiểu đoàn Thiết Hổ bao vây dãy núi Miêu Nhĩ, phía Nam là giao điểm của sông Hộ Thành và sông Kim Mã, để cho Đan Châu tùy ý chạy gã cũng không có chỗ để chạy, cho nên cũng không cần phải phái người bao vây, tốt nhất là để cho các chiến sĩ nghỉ ngơi.
Đốt lửa sẽ khiến quân Thổ Phiên nghĩ rằng chúng ta có thể tấn công họ bất cứ lúc nào, nhất định trong lòng họ sẽ cảm thấy lo lắng, cái này giống phương pháp khiến cho kẻ địch mệt
mỏi của tiên sinh”.
“Đúng vậy, có tiến bộ”. Kim Phi cười nói.
Thật ra cách này của Trương Lương cũng là cách khiến kẻ địch mệt mỏi.
Chỉ là không giống với tình hình lúc trước của Kim Phi.
Doanh trại Thổ Phiên.
Suy đoán của Khánh Mộ Lam không sai, nhìn đống lửa bên ngoài doanh trại, quân Thổ Phiên rất lo lắng.
Những người Đan Châu mang đến đều là những cựu binh có kinh nghiệm trên chiến trường, họ đã quen với việc nhìn thấy sống chết.
Chiến tranh là một cuộc kiểm tra lớn về thể lực và tinh thần của bỉnh lính, đôi khi một trận chiến giữa tấn công và phòng thủ bắt đầu, hai bên chiến đấu hơn mười ngày cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy tận dụng mọi lúc để ngủ bù mới là tố chất cơ bản của một cựu binh.
Rất nhiều cựu bỉnh phút trước tỉnh thần còn đang hăng hái, đội trưởng vừa nói có thể nghỉ ngơi thì nằm xuống đất chưa đến ba phút
họ đã ngủ say.
Nhưng lúc này, doanh trại Thổ Phiên rộng lớn, không một aỉ ngủ được.
Các cuộc chiến gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra mà họ không thể hiểu được.
Bom chớp sáng, nỏ liên hoàn, lựu đạn…
Đây là những thứ lúc theo Gada chỉnh phục thảo nguyên họ chưa từng nhìn thấy, thậm chí là chưa từng nghe nói đến.
Cựu bỉnh Thổ Phiên không sợ chết nhưng sợ thần lỉnh.
Không ít cựu bỉnh tin rằng quân Đại Khang chắc chắn đã được thần lỉnh phù hộ.
Có suy nghĩ này, niềm tin nhanh chóng sụp đổ.
Một khi niềm tin sụp đổ thì cựu binh và tân bỉnh cũng không khác gì nhau.
Ai nấy đều lo lắng đến mất ngủ.
Trong lều chủ soái.
Đan Châu và Vu Triết ngồi đối diện nhau, không nói gì.
Bọn họ cũng đoán được ý định của Trương Lương.
Nhưng không có cách nào xử lý.
Hai người cứ ngồi im lặng cho đến sáng.
Đan Châu gọi cận vệ đến: “Truyền lệnh xuống, lệnh cho trại lương thực nấu hết thịt để các huynh đệ được ăn thỏa thích!”
Mí mắt cận vệ thoáng giật một cái, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Hắn biết trận chiến cuối cùng cũng sắp đến.
Vu Triết thở dài, đứng dậy thi lễ với Đan Châu.
Đan Châu vốn luôn tôn trọng Vu Triết nhưng lần này lại không đáp lễ, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Vu Triết.
Gã rút đao của gã ra, lấy một miếng vải mềm lau chùi cẩn thận.
ở dốc Đại Mãng, nơi đóng quân cũng bay ra từng trận khói bếp.
Quân lính từng nhóm thức dậy, chuẩn bị ăn cơm.
Kim Phi luôn thích ngủ nướng nhưng hôm
nay cũng thức dậy sớm.
Chờ khi y đến lều chỉ huy thì những người khác đều đã đến.
Vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì cận vệ của Khánh Hâm Nghiêu đi vào: “Đại nhân, có một ông lão đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, nói là thầy của công chúa điện hạ, xỉn được gặp điện hạ”.
“Đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, tự xưng là thầy của bổn cung sao?” Cửu công chúa khẽ nhíu mày.
Trong cung có quan viên chuyên dạy dỗ hoàng tử và công chúa, gọi là thái phó.
Từ nhỏ đến lớn, Cửu công chúa đã học mấy người thầy, nhưng mà những người này hoặc là chết, hoặc là còn ở kinh thành, làm sao có thể đi ra từ doanh trại Thổ Phiên?
Nhưng lời nói dối như vậy cũng sẽ bị vạch trần ngay lập tức, nói dối cũng chẳng có ích gì.
Cửu công chúa luôn thông minh lúc này cũng hơi mơ hồ.
“Chẳng lẽ là muốn ám sát muội?” Khánh Mộ Lam nói.
“Không có khả năng, nếu thật sự muốn ám sát ta thì ông ta sẽ không đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, như vậy chúng ta nhất định sẽ đề
phòng ông ta”.
Cửu công chúa lắc đầu: “ông ta có nói tên không?”
“Ông ta chỉ nói mình họ Vu”. Cận vệ nóỉ: “Còn có, ông ta có một nốt ruồi trên lông mày”.
Nói xong anh ta chỉ vào trán mình.
“Không thể nào!” Cửu công chúa đứng bật dậy.
“Quen sao?” Khánh Mộ Lam hỏỉ.
“Mộ Lam tỷ tỷ còn nhớ Vu thái phó không?” Cửu công chúa hỏi: “Chính là người thích đánh vào tay đó!”
Để lấy lòng người, Hoàng đế đôi khi sẽ sắp xếp cho con cái của một số quốc công quan trọng vào cung học tập cùng hoàng tử công chúa.
Lúc bé, Khánh Mộ Lam từng vào cung được một thời gian, sau đó vì học quá kém, còn luôn khích bác hoàng tử và trêu chọc tiên sinh cho nên bị Khánh phi đưa trở về.
“Ta nhớ ra rồi, khi đó lúc ta không thuộc thơ văn, ông ta sẽ đánh vào lòng bàn tay ta”.
Khánh Mộ Lam nói: “Nhưng mà ta nghe nói, ông ta bị tịch thu tài sản rồi mà?”
Nói tới đây, Khánh Mộ Lam mở to hai mắt: “Không phải muội nghi ngờ ông ta còn sống chứ?”
“Họ Vu, tự xưng là thầy của bổn cung, trên mày lại có nốt ruồi, trừ ông ta ra còn có ai?”
Cửu công chúa nói: “Năm đó nghe nói ông ta trốn thoát, ta còn đi hỏi phụ hoàng, bây giờ nghĩ lại, chắc là phụ hoàng lừa ta”.
“Nếu nói như vậy… cũng quá…”
Khánh Mộ Lam cũng không biết đánh giá chuyện này như thế nào, hỏi: ‘Vậy muội tính làm thế nào?”
“Đưa người tới đây trước, nhìn xem một chút rồi hẵng nói”. Cửu công chúa hướng về phía cận vệ gật đầu: “Đưa người tới đây đi”.
“Nhớ lục soát người, không được bỏ qua bất kỳ chỗ nào!” Khánh Hâm Nghiêu nhắc nhở.
Vâng!” Cận vệ trả lời, xoay người rời đi.
Khoảng mười mấy phút sau mới mang Vu Triết đi vào.
Vu thái phó, thật sự là ông!”
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều đứng lên.
Mặc dù Vu Triết già đi không ít, nhưng hai
người vẫn nhận ra ông ta ngay lập tức.
“Điện hạ, Mộ Lam tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Vu Triết vào doanh trại của địch mà không hề có chút biểu hiện lo lắng nào, giống như trở về nhà mình vậy.
Ông ta nhìn chăm chú vào Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam một lúc, cười nói: “Mười mấy năm không gặp, các cô dều thành đại cô nương rồi, ta không ngờ cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại các cô”.
“Bốn cũng cũng không ngờ sẽ gặp lại Vu thái phó!”
Cửu công chúa hỏi thẳng: “Vu thái phó, ông đến đây không phải tìm bổn cung để ôn chuvên đúna khôna?”