NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 494 Đến lượt chúng ta ra trận rồi

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 494 Đến lượt chúng ta ra trận rồi
Prev
Next

Chương 494: Đến lượt chúng ta ra trận rồi
“Biểu cảm này của các người là sao?”
Trong lòng Kim Phỉ hơi lo lắng: “Không lẽ hai người tin mấy lời hoang đường mà ông ta nói sao?”
“Tiên sinh, thuật xem tướng của nhà họ Vu là gia truyền, vô cùng linh nghiệm, hơn nữa nghe nói rất ít khỉ nói sai. ông ta nói tiên sinh có điềm xấu thì tiên sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn”
Cửu công chúa nói tiếp: “Dĩ nhiên, cũng có thể Vũ Triết biết mình chắc chắn phải chết, nên cố ý hù dọa tiên sinh”
Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phỉ càng cảm thấy bất an hơn.
Y quay đầu định giục Đại Lưu, thì phát hiện Đại Lưu đã vén rèm lều lên.
“Trần Cát, ngươi nhất định không được chết tử tế!”
Chỉ thấy Vu Triết hét to một tiếng, đột nhiên tăng tốc chạy như điên, đâm đầu vào tảng đá.
Đại Lưu lập tức chạy tới, đặt tay lên cổ Vu Triết, quay đầu nói: “Tiên sinh, ông ta chết rồi!”
“Chết rồi?1
Trong lòng Kim Phi đột nhiên có chút sợ hãỉ.
Nhưng người cũng đã chết, y cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể tự mình bình tĩnh lại, nghe theo kế hoạch tấn công của Trương Lương.
ở doanh trại Thổ Phiên, Đan Châu vẫn đang lau chùi chiến đao của mình.
Từng chút từng chút một, lau chùi vô cùng cẩn thận.
Dù chiến đao đã vô cùng sạch, gã cũng không dừng lại.
Cho đến khỉ cận vệ vén rèm cửa đi vào.
“Tướng quân, Vu tiên sinh chết rồi!”
Động tác lau đao của Đan Châu cuối cùng cũng dừng lại, đầu ngón tay của gã bị lưỡi dao sắc bén cắt một đường nhỏ.
“Ta biết rồi, thông báo cho các anh em tập hợp!”
Chờ cận vệ rời đi, Đan Châu mới lộ vẻ bi thương.
“Lão già này, ta đã nói Trần Văn Nhi chắc
chắn không thể đồng ý, ngài lại tự đi chuốc nhục làm gì?”
Có thể nói nếu không có Vu Triết phụ tá thì cũng không có Đan Châu của ngày hôm nay.
Hai người đã làm việc cùng nhau mười mấy năm, thân thiết như cha con.
Tối qua Vu Triết và gã đã thương lượng kế hoạch này, nhưng Đan Châu không đồng ý, hai người vì việc này mà cãi nhau một trận.
Vu Triết một mực ngồi ở lều lớn đến khỉ trời sáng, Đan Châu còn tưởng rằng ông ta đã thay đổi ý định, kết quả là Vu Triết vẫn đi.
“Lão huynh đệ, đây là Tân cuối cùng chúng ta sóng vai chiến đấu!”
Đan Châu lại cầm vải mềm lên, lau vết máu dính trên lưỡi dao, rồi xách chiến đao đứng dậy đi ra khỏi lều.
Trong doanh trại Thổ Phiên, những binh sĩ đã trốn thoát đều đang chờ ở đây, cộng lại có khoảng hơn bốn nghìn người.
Đội hình vẫn chỉnh tề như cũ, nhưng những chiến binh kiêu hùng thiện chiến lúc này lại lộ vẻ lo âu.
Đừng nói là những người cựu binh có kinh nghiệm, cho dù là người bình thường, cũng có
thể cảm nhận được áp lực trong doanh trại.
“Các anh em, ta biết các người rất sợ, sợ thứ vũ khí kỳ lạ của Đại Khang, nói thật, ta cũng sợ, nhưng sợ thì có ích gì? Chúng ta sợ, bọn người Đại Khang sẽ không giết chúng ta sao?”
Đan Châu đứng trên đài cao, gân giọng gào thét nói: ‘Vừa rồi, Vu tiên sinh đến dốc Đại Mãng đàm phán, muốn dùng ngựa chiến và bò dê trao đổi, để chúng ta có thể rời đi, nhưng công chúa của Đại Khang đã giết ông ây!”
Bọn người Đại Khang đã quyết tâm muốn giết chúng ta, chúng ta chỉ có thể liều mạng với chúng!”
Khi hai nước giao chiến không được giết sứ giả của nhau đó là điều tất cả các nước đều phải tuân thủ.
Đại Khang có thể không đồng ý điều kiện của Vũ Triết, nhưng cũng không thể giết Vu Triết.
ở trên cao nguyên, làm như vậy là sỉ nhục đối thủ.
Nghe Đan Châu nói như vậy, không ít bỉnh sĩ đều lộ vẻ giận dữ, nắm chắc cán đao trong tay.
Đây là lễ vật cuối cùng Vu Triết dành cho
Đan Châu.
“Người Thổ Phiên chỉ có thể anh dũng chết trận, không thể hèn nhát đầu hàng!”
Đan Châu tiếp tục hét lớn: “Nói thật cho các người biết, ta có rất nhiều thám tử ở Đại Khang, các người là những chiến binh anh dũng thiện chiến, hay là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, Gada Đại vương đều biết hết.
Mọi người đều biết, Đại Vương sẽ chăm sóc cho con của những dũng sĩ! Cũng sẽ không tha cho con của những kẻ hèn nhát!
Chúng ta đã xác định không thể trở về, ta hy vọng mọi người sẽ suy nghĩ cho con của mình!”
Nghe những lời này, sắc mặt của các bỉnh sĩ đều thay đổi.
Bảo vệ con là bản năng của tất cả mọi người, bọn họ có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng không thể không quan tâm đến con cái.
“Giết một người là hoà, giết hai người là lời!”
Đan Châu thấy vậy, giơ tay hét lớn: “Liều mạng với chúng!”
Nhóm người kích động lập tức phụ họa:
“Liều mạng với chúng!”
■’Liều mạng với chúng!1’
Tinh thần của những người lính khác cũng dần được khơi dậy.
Mặc dù tinh thần không thể bằng lúc trước, nhưng vẫn đủ sức đánh một trận.
Đông đông đông!
Trương Lương tập hợp quân đội, dàn trận chậm rãi ép tới gần doanh trại Thổ Phiên.
Tiếng bước chân nặng nề giống như trống trận, nện từng đòn vào lòng binh sĩ Thổ Phiên.
Trâu kéo theo xe bắn đá, đi bên cạnh đội hình.
Đan Châu đứng ở trên cao, căn cứ theo đội hình của Đại Khang để bố trí phòng ngự.
Hai bên là kẻ thù sinh tử, không tuyên chiến, cũng không nói bất kỳ lời thừa thãi nào, xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng dều đã vào vị trí, Trương Lương trực tiếp ra lệnh tấn công.
Những gì diễn ra trên dốc Đạỉ Mãng ngày hôm qua lại một Lân nữa xảy ra.
Chỉ là Lân này vị trí công thủ của hai bên đã thay đổi.
Kim Phi không xuất chiến, y cùng Cửu
công chúa đứng ở dốc Đại Mãng, nhìn ra chiến trường phía xa xa.
Nhìn một lát, chân mày của hai người đều nhíu lại.
Quân Uy Thắng thương vong nặng nề, tiểu đoàn Thiết Hổ trấn giữ núi Miêu Nhĩ, cho nên lần này tham chiến chủ yếu là quân Khánh Nguyên, quân Trường Tín, cùng với hai đội khác dưới quyền Khánh Hâm Nghiêu.
Cộng lại tổng cộng có hơn mười ngàn người.
Đan Châu nhiều lắm cũng chỉ có bốn ngàn người, không bằng một nửa quân Đại Khang.
Cộng thêm việc hôm qua mới nếm mùi thất bại, tinh thần đang xuống thấp, Kim Phi và Cửu công chúa dều cho rằng rằng cuộc chiến này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Kim Phỉ thậm chí đã lên kế hoạch khi nào trở về làng Tây Hà.
Nhưng khi đánh thật, Kim Phỉ mới phát hiện, y sai rồi.
Tinh thần của binh sĩ Thổ Phiên không hề tệ nhưy nghĩ, quân Khánh Nguyên cũng không dũng mãnh như mong đợi.
Trận chiến đã kéo dài nửa giờ, binh sĩ Đại
Khang vẫn không công phá được bất kỳ một phòng tuyến nào của Thổ Phiên.
Điều khiến cho Kim Phi khó tin nhất là trong khỉ phe mình đang chiếm ưu thế, lại xuất hiện kẻ đào ngũ.
Hơn nữa không phải một người mà là một tiểu đội khoảng ba mươi người, thấy kẻ thù hung tàn đã rời bỏ đội hình để chạy trốn.
May mà lần này Đại Khang là phe tấn công, nếu như là phe phòng thủ, kẻ địch hoàn toàn có thể thừa dịp này phá vỡ phòng tuyến!
“Bọn họ bị ngu sao?”
Kim Phi không thể tưởng tượng nổi, liếc nhìn tiểu đội kia.
Biết rõ Cửu công chúa ở phía sau nhìn chằm chằm, còn dám bỏ trốn không phải là muốn chết sao?
Nếu thực sự đánh không lại thì có thể phòng ngự mà.
Sắc mặt Cửu công chúa lạnh lùng đến sắp đóng băng.
Trong các tướng lĩnh của Đại Khang Khánh Hâm Nghêu cũng là một người nghiêm khắc mà còn để xảy ra chuyện này.
Còn những vị tướng mặc áo lụa ra trận kia không cần nói cũng biết.
Không nói đến Khánh Hâm Nghiêu, Khánh Mộ Lam cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô ấy lao xuống sườn núi, dẫn theo chiến đội đỉ chém đầu tiểu đội kia.
Có lẽ vì muốn thay anh trai kiểm điểm, sau khỉ xử lý xong kẻ đào ngũ, Khánh Mộ Lam không trở về doanh mà dẫn đội lấp vào chỗ trống do đám đào ngũ để lạỉ.
Bỉnh sĩ Đại Khang bị thủ đoạn tàn nhẫn của Khánh Mộ Lam doạ sợ, thấy cô ấy dẫn người đến rất nhiều bỉnh sĩ đang nhụt chí lập tức lấy lại tỉnh thần.
Đáng tiếc bọn họ vẫn như cũ không cách nào đột phá phòng thủ của Đan Châu.
Trương Lương đứng trên cao, nhìn chằm chằm chiến trường suy tính hồi lâu, cuối cùng thất vọng thở dài, bắn một mũi tên lệnh.
Trong doanh trại trên dốc Đại Mãng, Đại Tráng ngẩng đầu nhìn phía xa, siết chặt nắm đấm.
“Các anh em, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta! Đi, đi bắt sống Đan Châu”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 494 Đến lượt chúng ta ra trận rồi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com