Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 495 Giết tướng địch
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 495 Giết tướng địch
Chương 495: Giết tướng địch
Đoàn của nhân viên hộ tống đã quá nhiều thương vong, Trương Lương vốn không định cho chiến chiến đội áo giáp đen tham chiến.
Nhưng quân Khánh Nguyên quá kém, nếu tiếp tục đánh, Trương Lương hơi lo sẽ xuất hiện tình trạng chạy loạn.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng một khỉ xảy ra, hậu quả rất nghiêm trọng.
Những binh lính chạy loạn như mất hết lý trí, đừng nói đến việc tuân lệnh, bọn họ sẽ giống như mấy con ruồi không đau chạy tán loạn khắp nơi.
Đừng mong bọn họ sẽ phòng thủ dốc Đại Mãng.
Nếu Đan Châu lợi dụng tình thế để phát động phản kích lên dốc Đại Mãng, tất cả những hy sinh trước đó sẽ vô ích, cả Kim Phi lẫn Cửu công chúa dều không có thời gian rút lui.
Trên thực tế, trận chiến ngày hôm qua rất nguy hiểm.
Những nhân viên hộ tống gần như đã xài hết lựu đạn cầm tay, nếu Đan Châu trì hoãn lệnh rút lui chỉ vài phút, dốc Đại Mãng có thể đã bị chọc thủng tuyến phòng thủ.
Trương Lương không có nghĩa vụ giúp Khánh Hâm Nghiêu huấn luyện quân đội, lúc phát hiện tình huống này có thể xảy ra, suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định điều chiến chiến đội áo giáp đen qua và kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt.
Anh ta thật sự không dám mạo hiểm sự an toàn của Kim Phi và Cửu công chúa.
Cùng lúc chiến chiến đội áo giáp đen rời đi, Kim Phi cũng yêu cầu Đại Lưu sắp xếp xe ngựa chờ sẵn, đợi nghe mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Y cũng có những lo lắng giống như Trương Lương.
Ngày hôm qua nguy hiểm như vậy mà y vẫn bình yên vô sự, ngẫm lại hôm nay thì đúng là thật quá bất công.
Đại Tráng và Hầu Tử dẫn chiến chiến đội áo giáp đen ra tiền tuyến. Họ không cố ý chọn chiến trường yếu nhất mà lập tức tìm kiếm ấn soái của Đan Châu.
Xác nhận vị trí của ấn soái xong, bọn họ lập tức lao thẳng đến vị trí gần Đan Châu nhất.
Các công sự phòng thủ trong doanh trại Thổ Phiên chủ yếu bao gồm chiến hào và tường đất. Tuy nhiên, những chiến hào này sâu hơn,
tường đất cao hơn và đập cũng vững chắc hơn so với bên dốc Đại Mãng.
Nguyên nhân chính khiến quân Đại Khang chưa chiếm được doanh trại Thổ Phiên cũng là do chiến hào và tường đất.
Trong số những binh lính Thổ Phiên tham gia phòng thủ, nhiều người đã trốn thoát khỏi cuộc phục kích của chiến chiến đội áo giáp đen.
Nhìn thấy chiến chiến đội áo giáp đen, bọn họ đều theo bản năng trở nên sợ hãi.
Sợ rằng chiến chiến đội áo giáp đen sẽ lại ném lựu đạn cầm tay vào họ lần nữa.
Kết quả là, sợ cái gì thì cái đó đến, chiến chiến đội áo giáp đen đã đến bên ngoài chiến hào, không có ý định tấn công mạnh, nhưng trước tiên ném hai quả lựu đạn vào.
Hai tiếng nố lớn vang lên, hơn một nửa số bỉnh lính Thổ Phiên phía sau tường đất đã thiệt mạng và bị thương.
Nửa còn lại cũng run rấy chóng mặt váng đầu hoa mắt.
Lợi dụng lúc này, những nhân viên hộ tống lấy những tấm ván đã chuẩn bị sẵn và dựng lên bức tường đất.
Khi những người lính Thổ Phiên tỉnh lại,
nhóm hộ tống đầu tiên đã nhảy qua bức tường đất.
Đan Châu lập tức tố chức một lượng lớn nhân lực, muốn đuổi chiến chiến đội áo giáp đen ra khỏi trận địa.
Tuy nhiên, hàng chục nhân viên hộ tống áo giáp đen đã tạo thành một bức tường người, binh lính Thổ Phiên hoàn toàn không thể địch nổi. Thay vào đó bị đẩy lùi và chịu thương vong nặng nề.
Không đợi nhóm tiếp viện thứ hai đến, nhân viên hộ tống tốp đầu đều đã vượt qua chiến hào, nhanh chóng tạo thành đội hình chiến đấu hình tam giác, tiến thẳng đến ấn soái của Đan Châu.
“Bọn chúng muốn đoạn ấn soái ư?”
Đan Châu bị chọc giận đến mức bật cười: “Chiến đội áo giáp đen thật sự cho rằng chúng bất khả chiến bại à?”
Doanh trại của địch muốn đoạt ấn soái giữa trận chiến là một điều hiếm khỉ xảy ra, chỉ xảy ra khi hai đội quân đang giao chiến và kết quả thắng thua vẫn chưa được quyết định. Nó liên quan đến một cá nhân hoặc nhóm cụ thể đột phá phòng tuyến của kẻ thù và tiêu diệt thành công chỉ huy đối phương.
Nhưng chuyện này cũng chỉ xảy ra trong truyền thuyết.
Đan Châu xông pha trận mạc gần cả cuộc đời, chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Thế mà trong trận chiến cuối đời, gã lại gặp phải chuyện này.
Đáng buồn thay, ấn soái của gã chính là mục tiêu mà địch muốn đoạt lấy.
Điều này làm cho Đan Châu vô cùng tức giận, cảm thấy mình bị chiến đội áo giáp đen làm nhục.
Ngay lập tức huy động nhân lực từ nhiều vị trí khác nhau và bao vây chiến đội áo giáp đen.
Vì đã được định sẵn sẽ chết ở Đại Khang, Đan Châu quyết định dù có dùng tường người cũng sẽ dùng một đống người để chôn sống chiến đội áo giáp đen.
Tuy nhiên, hôm qua chiến đội áo giáp đen vẫn chưa sử dụng hết lựu đạn, chiến thuật dùng tường người đối với bọn họ cũng không uy hiếp lắm.
Bất cứ khi nào có đám đông tụ tập xung quanh họ, các binh lính nữ sẽ ném lựu đạn, hạ gục một số lượng lớn kẻ thù.
Khi số lượng kẻ địch giảm dần, họ không
thể ngăn cản bước tiến của chiến đội áo giáp đen.
Đan Cháu chỉ có thể tiếp tục tăng thêm nhân lực, với hy vọng làm cạn kiệt nguồn cung cấp lựu đạn cầm tay của chiến đội áo giáp đen.
Chiến đội áo giáp đen tiến về phía trước như trâu nước trong bùn, chậm rãi nhưng kiên định, không bao gỉờ dừng bước.
Tháp quan sát của Đan Châu cách chiến hào khoảng một trăm trượng, lúc này chiến đội áo giáp đen đã đi qua khoảng hai mươi trượng.
Hai mươi trượng phía sau họ gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi xác chết.
Nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của Đan Châu, ngày càng có nhiều binh lính kéo đến.
Số lượng binh lính là có hạn, khi Đan Châu chuyển quân để chặn chiến đội áo giáp đen, lực lượng phòng thủ ở chiến hào đã suy yếu.
Trương Lương lập tức ra lệnh cho các đội ngũ khác tăng nhanh tốc độ tấn công.
Mặc dù Đan Châu tức giận, nhưng dù sao cũng không mất đi lý trí.
Đưa thêm quân từ tiền tuyến sẽ có nguy cơ khiến mặt trận sụp đổ.
Nếu mặt trận sụp đổ, đại lượng binh lính Đại Khang sẽ lập tức tràn vào doanh trại, hỗ trợ chiến đội áo giáp đen.
Đến lúc đó sẽ càng rắc rối hơn.
Đan Châu phải ngừng rút quân từ tiền tuyến.
Áp lực của chiến đội áo giáp đen nhất thời giảm bớt rất nhiều.
Nhiều bỉnh lính Thổ Phiên không còn nhìn thấy hy vọng chiến thắng và dần trở nên bị động trong trận chiến.
Đại Tráng ngay lập tức nắm lấy cơ hội và tàn sát điên cuồng
Xung quanh chiến đội áo giáp đen càng ngày càng ít kẻ địch, tốc độ của chiến đội áo giáp đen càng ngày càng nhanh.
Đan Châu buồn bực phát hiện, chưa nói đến việc dùng người chôn chết chiến đội áo giáp đen, bây giờ thậm chí còn không thể điều thêm quân, chỉ có thể nhìn chiến đội áo giáp đen càng ngày càng tiến gần tháp canh gác.
Với quân được rút ra từ nhiều vị trí khác nhau, các tuyến phòng thủ có nguy cơ sụp đố.
Đan Châu hiểu rằng tình hình hiện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gã và mọi nỗ lực tiếp
theo cũng sẽ vô ích. Gã quyết định ra lệnh cho các đơn vị tham gia chiến đấu độc lập rồi đích thân dẫn đội cận vệ nhảy xuống từ tháp quan sát.
“Chiến đội áo giáp đen, nếu các ngươi đã muốn đoạt ấn soái, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!1′
Đan Châu hơi cúi xuống, đặt thanh chiến đao của mình theo chiều ngang trước mặt. “Nào, mau để ta xem chiến đội áo giáp đen đáng gờm đến mức nào!”
Mười tên cận vệ cũng lần lượt rút đao, bảo vệ Đan Châu ở hai bên.
Tất cả họ đã sẵn sàng cho trận chiến, nhưng lại nhìn thấy một quả lựu đạn bay ra từ phía chiến đội áo giáp đen.
“Không phải các ngươi nên chiến đấu một cách danh dự sao?”
Đồng tử của Đan Châu co rút, vô thức xoay người bỏ chạy.
Nhưng dù có chạy nhanh đến mấy thì làm sao có thể thoát khỏi một vụ nổ?
Với hai tiếng nổ lớn, Đan Châu cảm thấy mình như bị ném lên không trung.
Gã cảm thấy đau rát ở lưng, bụng cũng có
cảm giác đảo lộn, hiển nhiên lục phủ ngũ tạng đã bị thương.
Cận vệ của gã không chết thì cũng bị thương, không có lấy một người có thể đứng dậy.
“Hình như vừa rồi hắn nói chúng ta chiến đấu không danh dự nhỉ?”
Đại Tráng quay đầu nhìn Hầu Tử.
“Không, hắn nói chúng ta làm rất tốt!”
Hầu Tử bước lên phía trước hai bước, đâm một đao vào cổ Đan Châu, bĩu môi nói: “Gã này là tướng quân mà cho rằng đánh giặc giống như đấu tay đôi trong võ giới à? Gì mà danh dự chứ!”
“Được rồi, đừng gây chuyện nữa, đi hạ cờ thôi!”
Đại Tráng dặn dò.
Hầu Tử gật đầu, dẫn theo một ít nhân viên hộ tống leo lên tháp quan sát, giết chết người cầm cờ, cắt đứt lá cờ lớn của Đan Châu.
Những người lính Thổ Phiên nhìn thấy lá cờ của mình bị cắt, bọn họ lập tức mất tỉnh thần.
Họ hoặc chiến đấu nửa vời rồi bị giết hoặc
trực tiếp đầu hàng.
Lúc này, cuộc chiến giữa Thố Phiên và Đại Khang đã hoàn toàn kết thúc!
Mấy ngày kế tiếp, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu bận rộn sắp xếp các vấn đê sau trận chiến.
Kim Phi cũng có được con ngựa chiến như y mong muốn.
Cửu công chúa chỉ mua dưới tám ngàn con ngựa chiến từ dân thường và theo thỏa thuận của họ, cô ấy chỉ phải phân cho Kim Phi tám trăm con ngựa.
Thế nhưng, Cửu công chúa rất hào phóng, làm tròn thẳng chìa Kim Phi một ngàn con ngựa.
Khiến Kim Phỉ rất vui vẻ.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của y thật ngắn ngủi, chỉ kéo dài hai ngày, rắc rối sớm ập đến gõ cửa nhà họ.
Một ngày nọ, khi Kim Phi đang thảo luận chuyện với Cửu công chúa trong doanh trại thì Đại Lưu chạy tới.
“Tiên sinh, không ổn rồi, chúng ta có một
vấn đề! Một vị tướng tên là Tiết Hành Lư đã đến, nói quân đội của họ có nhiệm vụ khẩn cấp và cần trưnq dụnq nqựa chiến của chúnq ta!”