NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 496 Ăn cướp trắng trợn

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 496 Ăn cướp trắng trợn
Prev
Next

Chương 496: Ăn cướp trắng trợn
Trước khỉ lấy được ngựa chiến, Kim Phỉ đã biết chắc rằng sẽ có người đến tranh cướp.
Nhưng không ngờ là đối phương lại nhanh đến như vậy.
Chiến tranh mới kết thúc chưa được mấy ngày hôm qua Cửu công chúa còn mới giao ngựa chiến lại cho y, thế mà hôm nay đã có người tìm đến cửa rồi.
“Tiết Hành Lư sao? Chưa từng nghe qua.” Kim Phỉ ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Cửu công chúa: “Ai vậy?”
Cả thành Tây Xuyên, những aỉ có máu mặt đều biết Kim Phi vừa giúp Cửu công chúa đánh thắng trận.
Nếu đối phương đã có tự tin đi đến cửa, tất nhiên cũng không thể là tướng lĩnh bình thường được.
Cũng không thể nào mà không biết mối quan hệ giữa y và Cửu công chúa. Nói không chừng còn biết bây giờ y và Cửu công chúa đang ở bên cạnh nhau.
Nhưng như vậy rồi mà vẫn tìm tới cửa, rõ ràng rất có tự tin.
Có lẽ đây cũng là một cách để thị uy.
Nghĩa là, cho dù có Cửu công chúa ở đây, hắn cũng không sợ.
“Tiết Hành Lư là con trai thứ của Tiết quốc công, cô cô là Tiết phỉ, muội muội là chính phỉ của thái tử ca ca. Tước vị của Tiết quốc công phải truyền cho con trai trưởng. Hắn ta bèn đầu quân dưới trướng của thái tử ca ca, được thái tử ca ca vô cùng tin tưởng. Trong tay còn có một đội quân hạng ba, gọi là quân Hùng Vũ, có khoảng một hai nghìn người.”
Cửu công chúa nhìn trái phải, nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca phái hắn ta dẫn theo quân Hùng Vũ tới Tây Xuyên chính là để áp chế Hâm Nghiêu ca ca.”
“À, chẳng trách rõ ràng hắn ta biết người ở đây mà vẫn dám tới vơ vét của ta. Thì ra là Quốc cữu tương lai đây mà!” Kim Phỉ hiểu ra.
Y đoán được đối phương không chỉ là một kẻ quyền quý bình thường, nhưng lại không đoán ra được thân phận của hắn ta lại lớn đến vậy.
Sau lưng không chỉ có một vị Quốc công, mà còn có cả Hoàng thái tử.
Kim Phi suy nghĩ một lát, nhìn Đại Lưu: “Hắn có nói cần trưng dụng bao nhiêu không?”
“Hắn nói cần trưng dụng tất cả. Hơn nữa còn nói rằng đại quân đang thiếu lương thực và quần áo, muốn trưng dụng luôn cả kho lương và kho quần áo của chúng ta nữa.” Đại Lưu đáp.
“Lòng tham của Tiết công tử cũng thật không nhỏ!”
Kim Phỉ bị chọc giận, suýt nữa thì bật cười rồi.
Cái gọi là trưng dụng đó, rõ ràng là công khai ăn cướp.
Mà cướp toàn bộ ngựa chiến đi thì không nói, còn muốn cướp cả kho lương và kho quần áo nữa.
“Điện hạ, trước khi Đan Châu đánh tới, vị Tiết công tử này đã đi đâu. Sao ta lại chưa từng nghe nói về hắn ta?” Kìm Phi hỏi.
“Nghe nói trước khi vây thành, hắn ta dẫn quân Hùng Vũ tìm cớ chạy tới Giản Châu rồi”
Cửu công chúa tỏ vẻ khỉnh thường: “Có lẽ là biết chúng ta đánh thắng rồi, quay lại xem có thứ gì tốt có thể nhặt được không đây mà”
“Đây không phải là để mắt tới ta rồi hay sao?” Kim Phi cười khay.
“Tiên sinh, sau lưng Tiết Hành Lư là Thái tử ca ca và Tiết quốc công, rất khó đối phó. Ta
xuất một trám con ngựa chiến, tiên sinh chỉ cần đuổi hắn đi là được.”
Cửu công chúa nhận ra giọng điệu của Kim Phi không đúng lắm. Lo sợ rằng y sẽ làm loạn lên với Tiết Hành Lư, chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa.
“Đuổi bà mẹ nhà hắn.”
Kim Phi cười khẩy: “Hôm nay cho vị Tiết công tử này một trăm con, ngày mai sẽ còn có Chu công tử, Trương công tử tới tìm ta. Chút ngựa chiến này chia cũng không đủ để bọn chúng nhét kẽ răng!”
Đám người quyền quý này đều là nhìn dĩa mà gắp. Y và Cửu công chúa đều có ngựa chiến, nhưng y lại dễ bắt nạt hơn Cửu công chúa.
Trước tiên cướp sạch sẽ ngựa chiến trong tay y đã fôỉ mới có người tìm cách lấy đỉ của Cửu công chúa.
Lần đến đầu tiên này tuyệt đối không được phép nhân nhượng, cho dù là Cửu công chúa có đồng ý xuất mã thì cũng không được.
Đám người này là một lũ lỉnh cẩu, chỉ cần có cơ hội, bọn chúng sẽ gào lên, xông tới.
Hôm nay có thể đến cướp được ngựa chiến của y thì ngày mai cũng có thể cướp đỉ được xà phòng thơm, Hắc Đao, guồng quay tơ
của y đi!
Nói không chừng ngay cả làng Tây Hà cũng sẽ bị chia cắt.
“Bọn họ đâu?” Kim Phỉ hỏi.
“Ta vừa nhận được tin, là tới thông báo ngay cho tiên sinh.” Đại Lưu đáp: “Có lẽ bây giờ vần đang ở ngoài núi đợi.”
Dứt lời, một cận vệ chạy như bay vào: “Tiên sinh, Tiết Hoành Lư xông vào chuồng ngựa rồi. Còn đánh chết mấy người dân trông coi ngựa nữa!”
“Cái gì?”
Kim Phỉ sửng sốt.
Sau khỉ Cửu công chúa chia ngựa chiến cho y, Kim Phỉ bèn cho người dẫn ngựa tới dốc Đại Mãng, nuôi tại khu đất trống ở doanh trại phía Bắc.
Vì không có đủ người, nên đã chiêu mộ vài người từ những người dân bị bắt làm tù bỉnh lúc đó, tạm thời giúp y chăm sóc cho ngựa chiến.
Những người dân này đều là những người đáng thương. Rất nhiều ngôi nhà của họ đã bị kỵ binh của Đan Châu thiêu rụi rồi.
Kim Phi cho bọn họ một công việc, cũng
xem như là tạm thời cho bọn họ một chỗ để nương thân.
Ai mà ngờ những người dân này không chết ở trong tay kỵ bỉnh, không chết ở trại tù bỉnh, không chết trong cuộc chiến đấu chiếm lấy trại ngựa của Đan Châu, mà lại bị một tên công tử bột đánh chết ở dốc Đại Mãng.
Kim Phỉ cảm thấy phẫn nộ trào dâng trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Bọn chúng tới bao nhiêu người?”
“Hình như có một nghìn người.” Cận vệ đáp.
“Biết ta có một nghìn ngựa chiến, bèn dẫn hơn một nghìn người tới. Chuẩn bị thật chu đáo!”
Kim Khi cười khẩy, quát lớn: “Đại Lưu, phóng tên, tập kết!”
‘Vâng!” Đại Lưu lao ra khỏi lều, giơ tay bắn liên tiếp ba mũi tên lệnh lên trời.
Cách đó vài trăm mét, Hầu Tử đang ở võ đài tỉ thí với Trần Phượng Chí. Nghe thấy mũi tên lệnh, lập tức vứt đao gỗ đi, nhanh chóng lao về phía lều.
Hai phút sau, khi Hầu Tử lại xuất hiện, đã mặc áo giáp đen lên người, võ trang đầy đủ!
Không chỉ có Hầu Tử, những nhân viên hộ tống đang hoạt động ở võ đài cũng như vậy.
Chỉ trong chốc lát, vài trăm nhân viên hộ tống còn có thể chiến đấu được đêu đã tập kết lạỉ. Dưới sự chỉ huy của Trương Lương, tất cả đỉ thẳng tới lều của Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài đừng kích động!”
Cửu công chúa thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của Kim Phi, bèn vội vàng khuyên giải: “Tiết Hành Lư không phải là Chu Văn Viên. Hắn ta là con trai ruột thứ hai của Tiết quốc công, cũng là tâm phúc của Thái tử. Tiên sinh tốt nhất đừng nên xảy ra xung đột với hắn!”
“Điện hạ đừng lo lắng, ta chỉ là đỉ xem thử thôi”
Kim Phi cười với Cửu công chúa, khập khễnh đì ra khỏi lều.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, y đã không cần phải nhảy lò cò bằng một chân để đi lại nữa rồi.
Ra khỏi lều, đúng lúc thấy Trương Lương đang dẫn đội nhân viên hộ tống tới.
“Có người muốn trưng dụng ngựa chiến của chúng ta, còn đánh chết người dân nuôi ngựa. Mọi người nói xem phải làm thế nào?”
Kim Phi nhìn nhân viên hộ tống hỏi.
“Đánh hắn!”
Các nhân viên hộ tống đồng thời gào lên giận dữ.
“Đi!”
Kim Phỉ dẫn đầu đỉ đến trại nuôi ngựa tạm thời.
Cửu công chúa vộỉ vàng dẫn Thấm Nhi đi theo, và để Châu Nhi đỉ gọi Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải đến.
Trên đường, Cửu công chúa còn muốn khuyên Kim Phỉ lần nữa, nhưng Kim Phi lại không hề tiếp lời. Cuối cùng, đành dứt khoát trốn giữa dòng nhân viên hộ tống.
Dốc Đại Mãng ở phía Bắc, có một khu đất trống.
Một nghìn ngựa chiến của Kim Phi được thả ở đây, định qua vài ngày khi sự việc ở Tây Xuyên kết thúc, sẽ mang ngựa chiến về Kim Xuyên.
Khỉ Kim Phỉ bọn họ đuổi tới chuồng ngựa. Từ rất xa đã nhìn thấy một đám đòng bỉnh lính đang bao vây chuồng ngựa.
Những tên binh lính này dều mang vẻ cợt
nhả. Vừa nhìn là biết một đám binh lính chẳng ra gì.
Bên ngoài chuồng ngựa có một dãy lều, đó là của người dân giúp Kim Phỉ chăm sóc ngựa chiến nên tạm thời sống ở đây.
Một tên công tử vẻ mặt tràn đầy sự kiêu căng, mặc quần áo lộng lẫy, vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi.
ở đằng sau hắn ta, mấy chục người dân chăm sóc ngựa chiến đang xếp thành hàng quỳ trên mặt đất.
Trên mặt nhiều người dều còn có vết xanh, vết đỏ.
Quỳ ở phía trước chính là Chu Du Đạt, trên mặt hắn cũng có một vết tát rất to.
Cho dù người thân đã bị kỵ binh cướp sạch rồi, nhưng nhà của nhà họ Chu vẫn còn, ruộng mà tổ tiên để lại vẫn còn.
Với gia thế và bản lĩnh của Chu Du Đạt, tất nhiên không thể nào đến để giúp Kim Phi cho ngựa ăn được.
“Tại sao hắn lại ở đây?”
Kim Phỉ sửng sốt, có phần bất ngờ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 496 Ăn cướp trắng trợn"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com