Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 498 Ta cầu xin ngài
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 498 Ta cầu xin ngài
Chương 498: Ta cầu xin ngài
Động tĩnh rất lớn khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy một làn khói xanh tỏa ra từ tay Kim Phỉ.
Trong đám con em nhà quyền quý có một quy tắc ngầm.
Bình thường đánh nhau chửi nhau là chuyện như cơm bữa, máu dồn lên não còn có thể gọi đám gia nô tới sống mái với nhau.
Thế nhưng về cơ bản sẽ không aỉ giết hộ vệ của đối phương, đặc biệt là dạng cận vệ đi theo bên người.
Tiết Hàn Lư cũng tuân thủ quy tắc này, sau khỉ đến cũng không đánh giết nhân viên hộ tống, mà là giết mấy người dân thường để thị uy.
Đối với những quý tộc như hắn, dân thường và gia nô đều là sự tồn tại giống súc sình, có thể thoải mái giết.
Đừng nói chi là những bách tính đã bị bắt làm tù bỉnh, trên mặt in dấu vết.
Trong mắt Tiết Hành Lư, hắn làm như vậy cũng đã là nể mặt Kim Phi lắm rồi.
Dù thế nào cũng không ngờ, Kim Phỉ nói giết là giết.
Y thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái đã đánh chết thị vệ của hắn.
Trên đường từ kỉnh thành đến Tây Xuyên gặp rất nhiều thổ phỉ, gã mặt sẹo vì để bảo vệ hắn mà bị thổ phỉ vây còng, trên người có không ít vết đao, cả vết sẹo trên mặt cũng có từ lúc đó.
Cao thủ mà gia tộc vất vả mãi mới bồi dưỡng ra được, cứ như vậy bị Kim Phi đánh chết.
Tiết Hành Lư giật mình khiếp sợ, sau đó nổi giận gào lên.
“Kim Phỉ, ngươi dám giết Lão Đao…”
Còn chưa dứt câu hắn đã ỉm miệng!
Bởi vì hắn thấy Kim Phi đổi sang tay khác, nhắm họng súng đen ngòm thẳng vào hắn.
Thực ra cây súng kíp này của Kim Phi chỉ có thể bắn được một phát, bây giờ có bóp cò cũng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Tiết Hành Lư không biết.
Hắn vừa nhìn thấy uy lực của súng kíp rồi.
Thân thủ của gã mặt sẹo tốt như vậy, mặt và cổ vẫn bị đánh cho nát bét. Một người nhỏ
bé như hắn nếu bị trúng một phát như thế, chẳng phải đầu sẽ bị nát ra luôn sao?
Tiết Hành Lư vô thức muốn né tránh, thế nhưng lúc này Kim Phi lại cất lời: “Còn động đậy nữa ông đây sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”
Tiết Hành Lư lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Không được làm thiếu gia nhà ta bị thương!”
Đội trưởng đội cận vệ của Tiết Hành Lư nhanh chóng dẫn người chạy về phía này, lại bị Đại Tráng dẫn theo nhóm nhân viên hộ tống tới ngăn lại.
Đại Tráng quay đầu nhìn về phía Trương Lương, đợi anh ta lên tiếng.
Vừa nãy suýt nữa thì Kim Phỉ đã bị gã mặt sẹo bắt mất, Trương Lương cũng thầm tức giận, lạnh lùng hô: “Đánh bọn họ!”
Cũng may Trương Lương làm việc tương đối can thận, bây giờ anh ta còn chưa dám chắc có thể giết người được hay không, nên không cho nhóm nhân viên hộ tống ra tay lâỳ mạng.
Thế nhưng đánh một trận thì chắc chắn không thành vấn đề.
Những thân vệ này không có võ công quá
cao cường, bọn họ chỉ là đám binh sĩ hơi tinh nhuệ một chút, đâu phải là đối thủ của nhân viên hộ tống áo giáp đen?
Nhưng bọn họ cũng không dám lui về sau.
Nếu như Tiết Hành Lư bị Kim Phỉ đánh chết, bọn họ cũng đừng mong được sống.
Trương Lương nhìn về phía cận bị đánh tới mức không còn khả năng đánh trả, nhưng vẫn liều mạng lao về phía trước, không khỏi nhíu mày: “Bắn gãy chân bọn họ đi!”
Trước đó, các nhân viên hộ tống chỉ đeo bao tay giáp sắt lên để đánh nhau, nhận được lệnh đều lấy hắc đao bên hông xuống.
Vung vỏ đao lên đánh.
Chẳng bao lâu sau xung quanh đã vang lên từng tiếng hét thảm thiết.
Đội quân Hùng Vũ ở đằng xa nghe thấy động tĩnh đều xúm lại.
Trương Lương ra dấu tay, mấy trăm nhân viên hộ tống lập tức vọt tới, nam hộ vệ đi trước, nữ hộ vệ bê cung nỏ theo sau, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Mấy ngày nay đội nhân viên hộ tống đã trải qua cuộc chiến sinh tử còn hơn thế này, sát khí trên người rất nặng, trên áo giáp của không ít
người còn vương mấy mẩu thịt vụn.
Bọn họ không ra tay, chỉ dàn trận để tạo ra khí thế, dọa cho đám quân sĩ Hùng Vũ sợ hãi không dám tới gần.
Kim Phỉ khập khiễng tiến lên, dùng họng súng dí chặt vào trán Tiết Hành Lư.
Súng vừa nhả đạn, họng súng còn nóng rát.
Tiết Hành Lư vô thức muốn ngửa đầu ra sau, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Kim Phi, hắn đành phải từ bỏ suy nghĩ đó.
“Là ngươi hạ lệnh giết bọn họ sao?” Kim Phi lạnh lùng hỏi, tay chỉ chỉ thi thể bách tính trên mặt đất.
“Kim… Kim Phi, ngươi đừng kích động!”
Giọng của Tiết Hành Lư run rẩy, hắn nói: “Không phải chỉ là mấy tên dân đen thôi sao, nếu như ngươi thiếu người chăn ngựa thì ta nhường bọn chúng cho ngươi, đều sẽ là những kẻ sạch sẽ trên mặt không có vết…”
“Mẹ nó ngươi câm miệng lại cho ta!”
Kim Phi nghe hắn nói như vậy lại càng tức giận hơn, nắm súng kíp hung hăng đập lên mặt Tiết Hành Lư.
Súng kíp chính là một khối sắt, Tiết Hành Lư bị đập vỡ đầu chảy máu, ngã ngửa ra đất.
Kim Phỉ thu hồi súng kíp, trở tay rút hắc đao từ bên hông Trương Lương ra, gác lên cổ Tiết Hành Lư.
“Tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng bị kích động!”
Cửu công chúa phát hiện vẻ mặt Kim Phỉ lạ thường, vội tiến lên nói: “Xin ngài hãy nể mặt Vũ Dương…”
“Người câm miệng cho ta!”
Kim Phỉ xoay người lạnh lùng quát lên: “Trần Văn Nhi, có phải là người cũng nghĩ rằng những bách tính bị đánh dấu trên mặt là có thể tùy ý đánh giết thế nào cũng được đúng không?”
Cửu công chúa nhíu mày.
Đây là Lân đầu tiên Kim Phi gọi thẳng tên cô ấy ngay trước mặt.
Cô ấy không tức giận vì chuyện này, bởi vì cô ấy đã biết từ lâu, Kim Phi không hề có sự kính nể gì đối với hoàng quyền giống như các bách tính bình thường khác.
Có đôi khi trong lúc nói chuyện phiếm vui vẻ, y còn có thể lấy hoàng đế ra để nói đùa.
Bình thường gọi cô ấy là điện hạ cũng chỉ là cách gọi khách sáo mà thôi.
Cửu công chúa nhíu mày là vì cô ấy ý thức được Kim Phỉ thật sự muốn giết người.
“Tiên sinh, ta không có ý như vậy.”
Cửu công chúa vội vàng giải thích.
‘Vậy thì người có ý gì?”
Kim Phi lạnh lùng nói tiếp: “Trần Văn Nhỉ người đừng quên, nếu như không có những người dân này liều mạng để cướp đoạt ngựa chiến của quân doanh Đan Châu, chúng ta hoàn toàn không thể đánh thắng được trận này. Trần Văn Nhỉ người nói không chừng đã bị bắt đi từ lâu, lột sạch ra treo trước cờ rồi!
Bọn họ không phải dân đen, bọn họ dều là anh hùng! Là những anh hùng cao quý hơn gấp trăm Lân loại sâu mọt cặn bã này!”
Kim Phỉ giẫm một chân lên mặt Tiết Hành Lư, gương mặt dữ tợn quát: “Ngày hôm nay, đừng nói là Trần Văn Nhi người, ngay cả cha người tới đây cũng không giữ được hắn!”
Cửu công chúa nghe thấy thế, sắc mặt tái nhợt, vội vã giải thích: “Tiên sinh, ta biết bọn họ là anh hùng, cho tới bây giờ cũng chưa từng coi thường bách tính…”
Thấy Kim Phi vung chiến đao, cô âỳ nhanh chóng nhào lên, không thèm để ý đến cánh tay đau nhức của mình mà ôm lấy tay Kim Phỉ: “Tiên sinh, coi như ta cầu xỉn ngài được không, không thể giết Tiết Hành Lư được!”
“Kim tiên sinh ngươi đừng kích động, ta không hề hạ lệnh giết bọn họ!”
Tiết Hành Lư cũng phát hiện Kim Phi không thèm nói đùa, thật sự dám giết hắn nên cũng lo lắng, vội vàng kêu lên: “Không tin ngươi cứ hỏi các bách tính là biết, thật sự không phải là ta hạ lệnh giết!”
“Kim tiên sinh, đúng là không phải hắn hạ lệnh”
Chu Du Đạt đứng dậy, đi tới bên cạnh Kim Phi nói: “Người hạ lệnh chính là tên hộ vệ mà ngày vừa đánh chết”
Những người dân khác cũng gật đầu phụ họa.
Kim Phi nghe thấy thế thì hơi nheo mắt lại.
Cơn tức của y giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn không nhấc chân lên mà để nguyên trên mặt Tiết Hành Lư.
Y nhanh chóng động não, phân tích tình hình trước mắt.
Y muốn giết Tiết Hành Lư, ngoại trừ việc muốn báo thù thay cho người dân thì cũng có ý định mượn cơ hội này để cảnh cáo những kẻ quyền quý khác.
Cho nên, không thể thả Tiết Hành Lư đi được!