NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 499 Bọn ta là anh hùng sao

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 499 Bọn ta là anh hùng sao
Prev
Next

Chương 499: Bọn ta là anh hùng sao?
Một ngàn con ngựa chiến, sức hấp dẫn này thật sự quá lớn.
Người sở hữu lại chỉ là một bá tước hư ảo không có thái ấp.
Sức hấp dẫn càng lớn hơn gấp bội.
Đối với nhóm quyền quý Đại Khang mà nói, Kim Phi lúc này giống như một đứa trẻ ôm thỏi vòng đi lại trên đường.
Quyền quý của Đại Khang chính là đám chuột được bá tánh nuôi mấy trăm năm cho to lên.
Tham lam nhưng yếu đuối.
Có lợi ích là bao vây, chen lấn sợ mình bị rớt lại.
Nhưng khi phát hiện kẻ địch quá mạnh, sẽ lập tức gìảỉ tán.
Tiết Hành Lư là tên quan đầu tiên đến thử dò thám.
Nếu Kim Phi cứ thả hắn đi nhẹ nhàng thoải mái như vậy, tiếp theo sẽ có nhiều kẻ quyền quý bao vây, xé nát y ngay lập tức.
Nhân lúc bây giờ còn chưa nhiều người chưa biết tin này, y cần giết người dọa khỉ, để
những kẻ quyền quý khác biết khó mà lui.
Kim Phỉ hơi hối hận vì vừa rồi đã ra tay chậm chạp.
Bây giờ Chu Du Đạt và bá tánh đêu nói không phải Tiết Hành Lư ra lệnh, nếu y tiếp tục chém Tiết Hành Lư, thì hơi vô lí.
Nhưng cứ buông tha cho Tiết Hành Lư như vậy, cũng không thể.
Suy nghĩ một chút, Kim Phỉ quay đầu nhìn Trương Lương nóỉ: “Lương ca, theo quân pháp Đại Khang, tự tiện sử trí kẻ xông vào doanh trại như thế nào?”
“Nếu là kẻ cầm đầu đánh 30 gậy! Chỉ là tội phạm thì 20 gậy!” Trương Lương nhanh chóng đáp.
/zVậy làm như thế đi!” Kim Phi lấy Hắc Đao ra: “Bắt đầu từ kẻ cầm đầu này đi!”
“Người đâu, lấy gậy quân!” Trương Lương quay đầu hét lớn.
Hai nhân viên hộ tống xoay người rời đi, nhanh chóng cầm haỉ cây gậy quân dài một trượng quay lại.
Sắc mặt Tiết Hành Lư lập tức sợ đến trắng bệch.
Gậy quân này còn to hơn cả cánh tay nếu đánh vào mông thật, đừng nói 30 gậy chỉ ba gậy mấy ngày hắn cũng không đi đường được.
Hắn biết Kim Phi thế này là quyết tâm muốn xử lí mình, cầu xin Kim Phi hoàn toàn không có tác dụng, bò dậy dập đầu cầu xỉn Cửu công chúa nói: “Điện hạ, cứu ta với!”
Hắn sợ thật.
Nhân viên hộ tống hành hình, chắc chắn sẽ ra tay không thương tiếc.
Đánh xong 30 gậy này, cả đời này hắn đừng nghĩ tới chuyện đứng lên nữa!
Cửu công chúa há miệng thở dốc, muốn cầu xin hộ Tiết Hành Lư.
Nhưng thấy khuôn mặt lạnh băng của Kim Phi, ý nghĩ này lập tức biến mất.
Cô ấy dự cảm, nếu mở miệng, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Thậm chí có thề cãi nhau to với Kim Phì.
Kim Phỉ và Tiết Hành Lư, ai quan trọng hơn?
Không cần suy nghĩ Cửu công chúa đã không chút do dự lựa chọn đứng bên phía Kim Phi.
Cô ấy quay người đi, trong lòng đã bắt đầu tính toán, ngộ nhỡ Tiết Hành Lư bị đánh chết, nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt.
Cũng may Kim Phỉ đã vịn vào cái cớ cướp đoạt doanh trại của Tiết Hành Lư, để Cửu công chúa có hướng giải quyết.
Bây giờ Cửu công chúa chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Tiết Hành Lư, thấy Cửu công chúa không để ý tới mình, nhanh chóng bò qua, muốn bắt lấy váy Cửu công chúa.
Nhưng hắn vừa bò được vài bước, đã bị Thấm Nhi chặn đường.
Trương Lương vẫy tay, hai nhân viên hộ tống chạy tới, mỗi người nắm lấy một chân Tiết Hành Lư, kéo hắn tới một bên như bắt chó.
“Triệu Ngưu Đểu, ngươi còn thất thần gì nữa, nhanh dẫn người tới cứu ông đây!”
Tiết Hành Lư gấp tới mức rống to với quân Hùng Vũ.
Giáo úy họ Triệu ngẩng đầu nhìn Tiết Hành Lư, lại nhìn nhân viên hộ tống đang kết trận trước mặt, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội.
Nếu Tiết Hành Lư bị đánh chết, có khả năng nhà họ Tiết sẽ không nhằm vào tất cả bỉnh sĩ trong quân Hùng Vũ, nhưng giáo úy là
hắn ta đây, chắc chắn không chạy thoát.
Nhưng dù hắn ta muốn cứu người, cũng phải đột phá vòng vây của nhân viên hộ tống, đánh một trận với nhân viên hộ tống.
Đừng thấy nhân viên hộ tống chỉ có mấy trăm người mà lầm, không ít người còn mang theo thương, trong lòng giáo úy không có tí cơ sở này.
Trương Lương phát hiện vẻ mặt giáo úy không đúng, lạnh giọng quát: “Mọi người nghe lệnh, kẻ nào to gan dám đột nhập trận, giết không tha!”
‘Vâng!”
Nhóm nhân viên hộ tống đều đáp lại.
Xoẹt!
Mấy trăm người rút Hắc Đao ra cùng một lúc.
Áo giáp màu đen, đao dài màu đen, trận chiến màu đen.
Hơn nữa vẻ mặt của nhóm nhân viên hộ tống, sát khí hung ác ập vào mặt!
Không ít binh lính của quân Hùng Vũ đều lui về sau theo bản năng, sợ khiến nhóm giết người này chú ý, rước họa hại thân.
Giáo úy vốn dĩ còn do dự không thôi, cũng nhanh chóng cúi đầu thấp hèn.
Không bảo vệ Tiết Hành Lư, sẽ bị nhà họ Tiết xử lí.
Nhưng khi tin này truyền về kỉnh thành, dù người nhà họ Tiết phái tới đây gây phiền toái với hắn ta, cũng cần thời gian rất lâu.
Thời gian dài như vậy, không biết hắn ta đã chạy tới chỗ nào rồi.
Nhưng ra tay với nhóm nhân viên hộ tống, có khi giây tiếp theo đã bị đánh chết rồi.
Chỉ trong nháy mắt, giáo úy đưa ra lựa chọn.
Chờ rời khỏi dốc Đại Mãng, hắn ta sẽ mang theo người thân tín chạy trốn.
ở trong quân Hùng Vũ mấy năm nay, hắn ta tham ô rất nhiều bạc.
Có tiền còn có người, đi đâu mà không sống được?
Giáo úy không dẫn đầu, các bỉnh sĩ khác càng không dám nói lời nào.
“Một đám nhát gan!”
Đại Tráng phun một ngụm nước miếng xuống đất, ý bảo nhân viên hộ tống kéo Tiết
Hành Lư lại rồi ấn trên đất.
Cầm gậy quân, giơ lên đánh xuống mông Tiết Hành Lư.
Tiết Hành Lư không đoán sai, Đại Tráng hoàn toàn không hề có ý ra tay thương tiếc, vừa bắt đầu đã dùng hết lực.
Chỉ mới một phát, Tiết Hành Lư đã cảm thấy xương chậu bị đánh nát.
Đời này, cơn đau dữ dội là thứ từ trước tới nay hắn chưa từng trải qua.
Không đợi hắn gào thảm thành tiếng, phát thứ hai lạì tới.
“Kim tiên sinh… Ta sai rồi… Ngài… Tha… Ta đi!”
Lúc này Tiết Hành Lư không rảnh lo tôn nghiêm nữa, khóc kêu xin tha.
Nhưng Kim Phi dường như thật sự không nghe thấy, kéo Chu Du Đạt sang một bên.
“Chu tiên sinh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Người của doanh trại tù binh chúng ta cũng xem như đã từng cùng sống cùng chết, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, muốn tới dốc Đại Mãng thăm bọn họ, sau đó gặp phải nhóm
người này.”
Chu Du Đạt nhìn thi thể trên mặt đất, tràn đầy bi phẫn: “Đáng tiếc ta không có bản lĩnh như tiên sình, không bảo vệ được họ, chỉ đành trơ mắt nhìn bạn cùng chung hoạn nạn bị đánh chết!”
Nói xong, anh ta bụm mặt ngồi xổm xuống đất khóc lóc.
Chu Du Đạt là một thư sinh thiên về cảm tính, từ lúc sau khỉ thoát khỏi vòng vây của doanh trại tù bỉnh, đã trợ giúp rất nhiều anh em cùng chung cảnh ngộ bị bắt.
Hôm nay muốn tới dốc Đại Mãng thăm bá tánh giúp Kim Phi nuôi ngựa, thuận tiện bái kiến Cửu công chúa và Kim Phỉ một chút.
Vừa đến dốc Đại Mãng, đã gặp Tiết Hành Lư tới đây gây chuyện.
Muốn nói giúp bá tánh một câu, vừa mở miệng đã bị thân vệ của Tiết Hành Lư tát một phát cho đau váng mắt hoa.
“Ta mời bọn họ tới nuôi ngựa giúp ta, nhưng không bảo vệ bọn họ cho tốt, là sai Lâm của ta!”
Kim Phi cũng tự trách vô cùng: “Bọn họ đêu là anh hùng, khó khăn lắm mới xông ra khỏi
doanh trại tù binh được, kết quả lại chết ở trên mặt trận của người nhà!”
Âm thanh của Kim Phi cũng trở nên trầm thấp.
Y thật sự tự trách.
“Tiên sinh, ngài thật sự cho rằng chúng ta là anh hùng sao?”
Chu Du Đạt đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Phòng ốc của Đại Khang đa phần là nhà tranh.
Đoạn thời gian kị binh cướp bóc kia, đã thiêu hủy không ít phòng ốc.
Dù rất nhiều bá tánh trốn ra khỏi doanh trại tù binh được, cũng nhận được lương thực và vải vóc từ chỗ Kim Phỉ, nhưng không có nơi ở.
Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Du Đạt vẫn luôn hỗ trợ, sắp xếp cho các bá tánh trôi dạt khắp nơi.
Nhà họ Chu bây giờ đang có mấy trăm người ở.
Hơn nữa còn có người nghe tin tới liên tục.
Nhà cũ của nhà họ Chu dù lớn, bây giờ cũng đã bị nhét đầy.
Thật sự là dân chạy nạn quá nhiều, nhà họ
Chu bị kỵ binh cướp sạch, trừ nhà gạch và ruộng vườn của tố tiên chưa bị thiêu rụi, thì không còn qì nữa.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 499 Bọn ta là anh hùng sao"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com