Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 501 Thay đổi
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 501 Thay đổi
Chương 501: Thay đổi
Nghèo thì lo cho mình, phát đạt thì mớỉ có thể giúp được thiên hạ.
Đời trước Kim Phi là một sinh viên nghèo hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới tốt nghiệp, còn chưa kịp phát đạt đã xuyên không rồi.
Sau khi đến Đại Khang, y vẫn luôn nỗ lực để sinh tồn, cũng không có sức lực để nghiêm túc suy nghĩ đến các vấn đề thiên hạ và dân chúng.
Loại vấn đề này quá vĩ mô, quá cao cấp.
Không phải là điều mà một kẻ cấp thấp như y nên nghĩ tới.
Sau này thương hội Kim Xuyên phát triển, y miễn cưỡng được coi là phát đạt, lại gặp được Cửu công chúa.
Khó khăn lắm mới được trùng sinh một lần, nguyện vọng lớn nhất của Kim Phỉ là được sống một cuộc sống thoải mái dễ chịu hơn một chút, không muốn bị ràng buộc bởi những công việc triều chính bất tận.
Phát hiện Cửu công chúa khác với những quan chức quyền quý khác, cô ấy thực sự đang suy nghĩ đến đất nước, Kim Phi đặt hy vọng vào
Cửu công chúa.
Hy vọng cô âỳ có thể thay đối Đại Khang.
Nhưng bây giờ Kim Phỉ phát hiện, thứ mà Cửu công chúa coi trọng chính là Đại Khang, là sự thống trị của hoàng gia chứ không phải là dân chúng.
Nhiều người cho rằng điều này cũng giống như đạo lý nhân từ không thể nắm binh vậy, thống trị đất nước phải đứng ở một trình độ đủ cao, điều phối được toàn cục, điều chỉnh cán cân các bên, giữ vững sự ổn định.
Kim Phỉ chưa bao giờ tham gia chính trị, không hiểu những điều này, nhưng y luôn tin rằng sự thật sự luôn đơn giản.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, xã hội mới có thể phồn vinh ổn định, là chân lý mãi mãi không thay đổỉ.
Thẳng thắn mà nói, quyền thiêng liêng nhất của các vị vua là lợi dụng sự mê tín để dù họa dán chúng, nói cho dân chúng rằng quyền của vua là do trời cao ban cho, được trời cao phái đến thống trị các ngươi, nếu các ngươi phản kháng lại nhà vua, là phản kháng lại trời cao, sẽ gặp báo ứng.
Người xưa ngu muội, rất dễ dàng bị dọa sợ.
Nhưng những lời nói dối này không thể tồn tại mãi mãi được
Khỉ dân chúng sắp chết đói, đâu còn có thể quan tâm đến có gặp báo ứng hay không?
Trên chiến trường khắp nơi đều có thể nhìn thấy đủ loại cảnh tượng đẫm máu, là một nơi rất bạo lực.
Kim Phi có thể bị ảnh hưởng bởi những cảnh tưởng bạo lực này, hoặc cũng có thể y bị ảnh hưởng bởi những lời nói cuối cùng của Vu Triết trước khỉ chết, gần đây y đã thay đổi chủ ý.
Dường như y đã nhìn thoáng hơn rồi, cũng đã phá vỡ được sự mặc cảm tự tỉ do nghĩ rằng mình vô dụng.
Kiếp trước thì thôi, trùng sinh một lần, nếu như vẫn không thể sống một cuộc sống tự do thoải mái, muốn làm chút việc tạo phúc cho chúng sinh mà còn phải sợ đầu sợ đuôi, nói thật mà còn phải suy đi tính lại vậy thì xuyên không làm quái gì.
Cho nên Kim Phì không quan tâm đến Cửu công chúa, cũng không quan tâm đến Tiết Hành Lư vẫn đang bị đánh.
Y đưa theo Chu Du Đạt bỏ đi.
Cửu công chúa có thể hiểu rõ được hay
không, y cũng lười quan tâm.
Có thể hiểu rõ được thì tiếp tục hợp tác, không hiểu rõ được thì y cũng không thể làm gì được
Ve phần Tiết Hành Lư có bị đánh chết hay không, Kim Phi cũng không thèm quan tâm đến nữa.
Trong chuyện này y có lý, nếu hoàng đế thật sự không thể phân rõ phải trái đúng sai, muốn trị tội y, vậy thì Kim Phi cũng sẽ không thèm quan tâm đến ông ta nữa.
Biểu hiện của đội nhân viên hộ tống trong cuộc chiến này đã mang lại sự tự tin cho Kim Phi.
Nếu như kết hợp thêm với ngựa chiến, hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống sẽ đạt đến mức cao hơn.
Còn công sự xung quanh làng Tây Hà cũng cơ bản được hoàn thành rồi.
Cũng không phải là công sự đơn giản với chiến hào và tường đất mà là một pháo đài xây dựng bằng bê tông.
Nhân viên hộ tống, ngựa chiến, áo giáp đen, pháo đài, vũ khí tiên tiến hơn, lòng người….
Đi đến nơi khác đánh nhau, Kim Phi không
dám nói là bách chiến bách thắng, nhưng ở xung quanh làng Tây Hà, thậm chí là toàn bộ lãnh thổ Kim Xuyên, y cũng không sợ bất kỳ kẻ nào.
Trước đây vấn đề lương thực đã làm khó y.
Bây giờ, lương thực tích lũy trong làng Tây Hà đủ để nuôi toàn bộ huyện Kim Xuyên trong hai năm.
Vấn đề cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi, cho dù là kỵ binh tỉnh nhuệ nhất của Đảng Hạng tấn công, y cũng dám đối đầu.
Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt.
Có những thay đổi này, Kim Phi nói chuyện làm việc cũng trở nên tạo bạo hơn nhiều.
Loại công tử hào hoa như Tiết Hành Lư, cũng đã bị y coi thường.
Y đưa Chu Du Đạt trở về doanh trại, rồi phái người đỉ gọi Hàn Phong đến.
Ba người cùng thương lượng về các tái định cư nạn dân như thế nào.
Từ tận đáy lòng, Kim Phỉ đồng cảm với những nạn dân này, y muốn giúp đỡ họ.
Nhưng cho người một con cá không bằng
dạy người câu cá.
Dù giàu có đến đâu, Kim Phi cũng không muốn làm một cậu bé rải tiền vô ích.
Ba người trò chuyện hơn hai giờ đồng hồ, Kim Phỉ quyết định đầu tư xây dựng một số lò gạch và một nhà máy dệt lớn xung quanh ngôi nhà cũ của nhà họ Chu, để giải quyết vấn dề công việc cho dân chúng.
Có việc để làm, dân chúng tự nhiên sẽ có hy vọng, lòng người cũng sẽ lắng xuống.
Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, giao thông thuận tiện, Kim Phi chắc chắn sẽ không lỗ khi xây dựng nhà máy ở đây.
ít nhất cũng không cần ngàn vạn xa xôỉ vận chuyển vải từ làng Tây Hạ đến, tiết kiệm được rất nhiều chỉ phí vận chuyển.
Nếu như Chu Du Đạt có thể giúp y quản lý tốt kỹ thuật dệt vải và kéo sợi như thỏa thuận, sau này Kim Phi sẽ cân nhắc đầu tư xây dựng những công xưởng khác.
Sau khi phác thảo một kế hoạch đơn giản, Kim Phỉ lấy ra một tờ ngân phiếu mười ngàn lượng, đưa cho Chu Du Đạt.
“Chu tiên sinh, đây là mười ngàn lượng, ngài hãy cần lấy dùng trước đi, nếu như không
đủ, có thể đến tìm ta.”
“Kim tiên sình, ta Ta thay mặt dân chúng
cám ơn ngài!”
Chu Du Đạt nhìn tờ ngân phiếu, hai mắt đỏ hoe, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.
Kim Phỉ là người duy nhất sẵn sàng giúp đỡ anh ta trong những ngày này.
Hơn nữa, vừa vung tay đã là mười ngàn lượng.
“Đây là việc ta nên làm, trước đây không biết, biết rồi ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.”
Kim Phi vỗ vai Chu Du Đạt: “Yên tâm đi làm đi, không đủ tiền cứ nói.”
Chu Du Đạt vừa định nói, Cửu công chúa đã dẫn theo Thấm Nhi đi vào.
Không hổ là người đã được hoàng cung huấn luyện, cho dù trước đó đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Cửu công chúa đã trở lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Khi vào đến cửa, cô ấy hành lễ với Kim Phi trước: “Tiên sinh, ngài nói rất đúng, dân chúng mới là nền tảng của Đại Khang, trước đây Văn Nhi đã sai rồi, cám ơn tiên sinh đã chỉ điểm!”
Lều vải không có cách âm, trước khi vào cửa, Cửu công chúa đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Không đợi Kim Phỉ lên tiếng, cô ấy tiếp tục nói tiếp lời nói và Kim Phi vừa nói: “Chu tiên sinh, bổn cung không cho tiền cho ngươi xây dựng nhà xưởng, chỉ có thể lập hai bia đá, mời Chu tiên sinh hãy tìm giúp ta một số thợ mộc.1′
“Điện hạ muốn lập bia đá như thế nào? “Chu Du Đạt hỏi.
“Bia tưởng niệm”
Cửu công chúa nói: “Tiên sinh nói không sai, các ngài là anh hùng lớn nhất của cuộc chiến này, anh hùng không nên yên lặng vô danh, càng không nên bị kỳ thị!
Bổn cung muốn lập bia nói với tất cả mọi người, nơi này đã xảy ra chuyện gì, nói với tất cả mọi người vết tích trên mặt các ngươi là từ đâu đến, các ngươi là người bị hại, là anh hùng, không nên bị đối đãi như vậy!”
“Điện hạ…”
Chu Du Đạt nghe được Cửu công chúa nói như vậy, hai mắt lại đỏ lên.
Vì vết in hằn trên mặt mà Chu Du Đạt và những người khác đã bị quá nhiều người xem
thường và chịu quá nhiều ấm ức.
Căn bản không ai nghĩ, thật ra bọn họ cũng là người bị hại, còn là công thần nữa.
Bây giờ cuối cùng cũng có người sẵn sàng nói thay họ.
Hốc mắt Hàn Phong cũng hơi ướt át.
Địa vị của anh ta ở trong tiêu cục hết sức quan trọng, tuy rằng không ai dám kỳ thị anh ta, nhưng gần đây không ít người nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, khiến cho Hàn Phong cảm thấy rất khó chịu.
“Điện hạ, người không nên tùy tiện nói lời huênh hoang, người có chắc không?” Kim Phi hỏi.
Loại bia tưởng niệm lớn như vậy không thề tùy tiện lập lên, phải được Châu Mục Khánh Hâm Nghiêu đóng dấu đồng ý, còn phải mời lê bộ mới có thể xây dựng được.
“Bổn cung dám nói thì đương nhiên là chắc chắn rồi!”
Cửu công chúa ngẩng cao đầu, đầy tự tin.
“Vậy coi như người đã làm được một điều thiết thực rồi!”
Kim Phi khẽ gật đầu.
Người sống trên đời, ai không quan tâm đến danh tiếng chú?
Có thể làm một anh hùng, aỉ nguyện bị người khác hiểu nhầm là một kẻ hèn nhát?
Khi bia đá dựng lên, mới có thể hoàn toàn xóa bỏ nỗi xấu hổ của đám người Chu Du Đạt.
Đó thực sự là một chuyện tốt có ý nghĩa lớn lao.
Cửu công chúa nghe Kim Phì khen ngợi, tronq lònq thầm thở phào nhẹ nhõm.