NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 503 Do dự không quyết

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 503 Do dự không quyết
Prev
Next

Chương 503: Do dự không quyết
“Công chúa điện hạ viết lá thư này sắp một tháng rồi, sao bây giờ các ngươi mới đưa đến?”
Thượng thư bộ Binh nhìn người đưa thư, tức giận hỏi.
“Trên đường đỉ bọn ta gặp thổ phỉ, chúng đông người chặn đường bọn ta hơn nửa tháng”.
Người đưa tin đã nghĩ xong cớ rồi.
Thổ phỉ trên đường từ Xuyên Thục đến kỉnh thành nhiều vô kể, gặp phải thổ phỉ là chuyện rất bình thường.
Họ cũng đã thật sự ở vùng núỉ hẻo lánh hơn nửa tháng, chẳng qua là không bị thổ phỉ chặn đường, mà cố ý kéo dài thời gian thôi.
“Các ngươi đều xuất thân từ cấm quân, thổ phỉ chặn đường các ngươi, các ngươi không biết nghĩ cách thoát khỏi đó à?”
Nếu không phải ở hoàng cung, không đến lượt họ ra lệnh thì ông ta đã muốn chém ba tên đưa tin này rồi.
“Được rồi Chu đại nhân, ông vẫn còn chưa nhìn ra được sao, đây là Công chúa điện hạ cố ý bảo họ kéo dài thời gian đây”.
Thái úy nói: “Nếu ta đoán không lầm thì e
là bây giờ điện hạ và Khánh Hâm Nghiêu đã đánh nhau với người Thổ Phiên rồi”.
“Điện hạ bị bệ hạ chiều hư rồi, không biết người Thổ Phiên đáng sợ thế nào”.
Thượng thư bộ Binh tức giận nói: “Người Thổ Phiên hung tợn hơn Đảng Hạng, bệ hạ làm thế là đang đùa với lửa, sẽ liên lụy đến cả Đại Khang”.
“Đúng thế, điện hạ muốn đánh là đánh, không biết đánh một trận tiêu tốn bao nhiêu tiền”.
Thượng thư bộ Hộ cũng hùa theo: “Bỉnh mã còn chưa di chuyển, lương thảo đã đỉ trước, người Thổ Phiên lại lớn mạnh, một khi chiến tranh thì sẽ kéo dài, quốc khố làm sao có thể chịu được?”
Mấy người họ ngươi một câu ta một câu, đều oán trách Cửu công chúa.
Sắc mặt Trần Cát cũng ngày càng khó coi.
Thượng thư bộ Hộ trước giờ luôn có mâu thuẫn với Khánh Quốc công, khi phát hiện Khánh Quốc công đứng ở một bên không nói gì, ông ta xoay người quỳ xuống với Trần Cát: “Bệ hạ, Khánh Hâm Nghiêu luôn có thái độ thù địch
với Thố Phiên, chuyện này chắc chắn là do Khánh Quốc công và Khánh Hâm Nghiêu lên kế hoạch, định lừa gạt Công chúa điện hạ, xin bệ hạ hãy giết tên phản tặc này, chém Khánh Hâm Nghiêu”.
“Khánh Quốc còng, khanh có biết trước chuyện này không?”
Trần Cát cũng nhíu mày nhìn Khánh Quốc công.
Khánh Quốc công chắc chắn đã biết trước kế hoạch của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhưng lúc này sao có thể thừa nhận được.
Ông ta vội quỳ xuống kêu oan: “Bệ hạ minh giám, thần cũng vừa mới biết”.
“Khánh Quốc công, trước mặt bệ hạ mà ngươi còn dám nói dối, đây là tội khỉ quân, gan to hơn trời”, thượng thư bộ Hộ nói.
“Bệ hạ, Phùng Thời Vi lòng dạ khó lường, xỉn bệ hạ minh xét”, Khánh Quốc công cũng không chịu yếu thế.
Trần Cơ bị ồn ào đến mức thấy phiền, đập bàn nói: “Trẫm gọi các ngươi đến không phải để các ngươi cãi nhau, mà là để các ngươi đến đưa ra ý kiến”.
“Bệ hạ, người Thổ Phiên hung hãn, ngay cả người Đảng Hạng cũng không dám động vào, Đại Khang chúng ta lại không có kỵ binh, không thể khởi binh”.
Thượng thư bộ Hộ nói: “Thần dề nghị chúng ta cử sứ giả đến Thổ Phiên, dẫn theo vài người phụ nữ xỉnh đẹp làm quà, giải thích với Gada, cố gắng giải quyết tranh chấp này bằng biện pháp hòa bình”.
“Thần đồng ý”.
“Thần đồng ý”.
Các đại thần phái hòa bình khác cũng nói.
“Bệ hạ, không thể được”.
Khánh Quốc công vội nói: “Bây giờ năm nào triều đình cũng tài trợ cho Đảng Hạng, số tiền của Khiết Đan ngày càng nhiều, người dân đã không thể gánh nổi nữa, thực sự không còn đủ khả năng để tài trợ cho Thổ Phiên”.
Cái gọi là tài trợ chẳng qua chỉ là một cách nói khác của việc cống nạp.
Chỉ có thể xem là một tấm vải che đi sự xấu hổ của hoàng đế và các đại thần tự tìm cho mình thôi.
“Bệ hạ, Khánh Quốc công nói đúng. Gada là một người hung hãn, sợ quyền thế nhưng
không vô đạo đức, trợ cấp cho chúng chỉ khiến ông ta càng thêm kiêu ngạo”.
Một đại thần phái chủ chiến khác đứng ra nói: “Một đất nước hùng cường như Đại Khang, sao có thể sợ một đám người man rợ?”
“Như ngươi đã nói chiến tranh thì cần tiền, ngươi có bỏ ra được số tiền này không?”
Thượng thư bộ Hộ nói: “Thắng thì không sao, nhưng nếu thua thì kinh phí sẽ tăng gấp đôi. Không chừng Gada sẽ phái quân đi đánh chiếm Tây Xuyên, đến lúc đó nên làm sao?”
Hai bên lại bắt đầu cuộc tranh cãi nảy lửa.
Nhưng cãi nhau một hồi cũng không có kết quả gì.
Trần Cát vốn đr đã phiền, lại nghe thấy họ cãi nhau, đầu óc như sắp nổ tung, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, cuộc cãi vã lại tiếp tục.
Phái chủ hòa yêu cầu hoàng đế phái sứ giả đi cầu hòa.
Phái chủ chiến lại xỉn xuất binh.
Trần Cát cũng không biết phải làm sao.
Hoàng cung nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ
cũng rất nhỏ.
Từ nhỏ Trần Cát đã lớn lên ở hoàng cung, đã chán cuộc sống này từ lâu.
Thế nên lúc rảnh rỗi, ông ta thích cải trang ra ngoài đi dạo trên phố.
Trong lúc cải trang đi dạo, ông ta không chỉ một lần nghe được có nhiều người lén mắng mình, nói rõ ràng Kim Phi đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nhưng triều đình lại tăng cống nạp hàng năm cho Đảng Hạng.
Trần Cát vô cùng tức giận, sau đó nghe nhiều rồi cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại.
Còn chuyên phái người đi điều tra ý dân.
Không cần nói đến kết quả điều tra cũng biết đều là mắng triều dinh.
Thật ra Trần Cát biết người dân chắc chắn cũng mắng ông ta, chỉ là người phụ trách báo cáo không dám nói.
Không có hoàng đế nào sẵn lòng thừa nhận mình là hôn quân, Trần Cát cũng vậy.
Ông ta cũng mong để lại danh tiếng tốt trong lịch sử của đời sau.
Cửu công chúa cũng biết rõ điều này nên trong thư đã cố gắng nhắc đến danh tiếng đời
sau.
Còn phân tích tệ hại của việc cầu hòa trên các phương diện.
Trần Cát không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên ông ta biết tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên nữa chẳng khác nào uống thuốc giải khát, trong lòng ông ta cũng nghiêng về chủ chiến.
Nhưng ông ta lại lo nếu chọc giận Gada thật thì Gada sẽ phái đại quân tấn công vào Tây Xuyên.
Nếu như thế thì Gada có thể lấy Tây Xuyên làm bàn đạp để liên tục xâm chiếm các nơi khác ở Xuyên Thục.
Hậu quả này quá nghiêm trọng.
Thế nên Trần Cát vẫn chưa quyết định.
Hoàng đế không đưa ra quyết định, các đại thần chỉ đành tiếp tục cãi vã.
Cửu công chúa đã lường trước được tình hình này nên lúc người đưa thư về thì có dặn họ lén truyền tin tức ra ngoài.
Được người đưa tin đốc thúc, chuyện này nhanh chóng truyền ra trong thành.
Thậm chí những người tri thức ở Quốc Tử Giám còn chạy đến trước cửa hoàng cung tặng
sách vạn dân, mong triều đình đừng cống nạp cho Thổ Phiên nữa.
Trần Cát đã sầu vì chuyện này, mấy đêm liền chưa được ngủ ngon.
Lúc Cửu công chúa phái người đưa tin đến, Đan Châu vẫn chưa đến Tây Xuyên, chỉ là thả cho chút phong thanh.
Mọi người đều không biết thật ra bây giờ chiến tranh đã kết thúc.
Cuộc tranh luận của họ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mãi cho đến đêm thứ tư sau khi người đưa tin về, Trần Cát nhận được một phong thư mật báo.
Phong thư mật báo cũng là do Cửu công chúa đưa đến, chẳng qua là lần này đưa thư bằng chim bồ câu.
Mật báo rất đơn giản, nói ngắn gọn quá trình chiến đấu, sau đó nói cho Trần Cát biết kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Đan Châu đã bị giết, bắt được hàng ngàn ngựa chiến.
Lúc nhận được mật báo, Trần Cát đã ngủ, đọc xong ông ta mừng rỡ lập tức nhảy cẫng trên giường.
Đây là tin tức tốt nhất mà ông ta nghe
được trong mấy ngày nay.
Trần Cát vội vàng muốn tìm người chia sẻ chuyện này.
Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, chỉ còn hai giờ nữa là đến lên triều, ông ta cũng không tiện triệu tập các quan đại thần nên sai người đi gọi Khánh Phi.
Khánh Phỉ tưởng hoàng đế gọi mình đến thị tẩm, cố ý ăn mặc xinh đẹp, đi vào phòng ngủ hoàng đế, đang định cởi đồ thì Trần Cát vỗ mạnh vào vai bà ấy: “Ái phi, nàng đã sinh cho trẫm một cô con qái thônq minh”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 503 Do dự không quyết"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com