NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 505 Chiến báo

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 505 Chiến báo
Prev
Next

Chương 505: Chiến báo
Bắt đầu từ hôm đó, phái chủ hòa và phái chủ chiến cứ lên triều là lại cãi cọ.
Rốt cuộc là có nên trị tội Cửu công chúa không?
Trần Cát lại hoài nghi lần nữa.
Thế lực khắp nơi đêu làm loạn, âm thầm phái thám tử tới Tây Xuyên, tìm hiểu tin tức.
Nhưng không đợỉ người của họ chạy tới Tây Xuyên, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh mà Cửu công chúa phái về đã tới kinh thành.
Vì kéo dài thời gian, dọc đường đi người mang tin có thể lười biếng là lười biếng ngay.
Nhưng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh quay về báo tin, dọc đường đi cứ thay ngựa không đổi người, trừ lúc cần ngủ, không dám chậm trễ tí nào.
Chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi đã chạy từ Tây Xuyên về kinh thành.
Mấy sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dựa theo yêu cầu của Cửu công chúa, vào thành từ các cửa khác nhau.
Vừa đến cửa thành đã gân cổ gào to: “Thành Tây Xuyên thắng lớn, nam tước Thanh
Thủy trợ giúp công chúa điện hạ Vũ Dương, diệt hết mấy chục ngàn kị binh Thổ Phiên!”
Khánh Hoài không muốn tranh công, Khánh Hâm Nghiêu cũng không muốn.
Anh ta cũng là hầu tước, hơn nữa còn là quan lớn ở biên giới, quyền lời còn lớn hơn cả Khánh Hoài.
Gần như có thể nói là đã đạt vị trí quan cao nhất rồi.
Nếu còn tranh công, ngược lại sẽ là chuyện xấu.
Bản thân Cửu công chúa là con gái hoàng thất, cũng không cần tới.
Khi sứ giả khẩn cấp Hồng Linh lên đường, trước khi xảy ra chuyện của Tiết Hành Lư, Cửu công chúa đã dặn dò sứ giả khẩn cấp Hồng Lỉnh nói như vậy.
Như vậy không chỉ chuyển công lao chủ yếu cho Kim Phỉ, cũng tương đương tuyên bố với bá tánh là hai người cùng một phe.
Xem như hoàn toàn trói Kim Phi lên xe của mình.
Tất nhiên Kim Phi biết tâm tư của Cửu công chúa, nhưng lúc ấy nghĩ tới chuyện có danh vọng, sẽ càng tiện cho thương hội Kim
Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn làm việc, nên đồng ý-
“Thành Tây Xuyên thắng lớn, nam tước Thanh Thủy hỗ trợ công chúa điện hạ Vũ Dương, diệt hết mấy chục ngàn kị binh Thổ Phiên!”
Tất cả các tuyến đường con phố trong thành, đều có âm thanh sứ giả khẩn cấp Hồng Lỉnh truyền qua.
Vì có người mang tin âm thầm thúc đẩy, mấy ngày gần đây, bá tánh kỉnh thành đều thảo luận về chuyện chiến tranh ở Tây Xuyên.
Chung quy thì thắng thua của cuộc chiến, sẽ liên quan trực tiếp tới việc có cần cống nạp cho Thổ Phiên hay không.
Nếu phải tiến cống, thuế mà sang năm tất nhiên sẽ tăng thêm.
Nhưng từ Tây Xuyên tới kinh thành quá xa, các quyền quý cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huống chi là bá tánh bình thường.
Bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng nắm được tin tức chuẩn xác nhất.
Các bá tánh vội vàng bỏ việc, tụ tập với nhau.
“Nam tước Thanh Thủy là ai thế?”
“Rốt cuộc thì ngươi có phải là người kinh thành không vậy? Nam tước Thanh Thủy chính là Kim tướng quân đã đánh lui người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc đấy!”
“A, thì ra người ngươi nói chính là Kim tiên sinh chăm chỉ cực khổ đó à!”
“Không phải Kim tướng quân ở Thanh Thủy Cốc à? Tại sao lại đi Tây Xuyên rồi?”
“Chẳng lẽ hồi này ngươi không nghe người đưa tin nói à? Quê quán Kim tướng quân ở Xuyên Thục, tới Thanh Thủy Cốc chỉ là vì tạm thời dẫn dắt quân Thiết Lâm cho Hầu gia Khánh Hoài, đánh giặc xong là về Xuyên Thục ngay! Lần này chắc chắn là công chúa Vũ Dương mời hắn rời núi!”
“Ta đã nói từ lâu rồi mà, Kim tướng quân ở Xuyên Thục, cho dù người Thổ Phiên tới nhiều hơn nữa thì chắc chắn cũng xong đời, Lão Chu còn không tin, bây giờ tin chưa?”
“Tin tin! Kim tướng quân quá lợi hại!”
“Ha ha, đánh thắng thì sang năm sẽ không tăng thuế má nữa, Lão Chu, đi, huynh đệ mời ngươi uống một chén!”
“Đừng vui mừng vội, lần trước Kim tướng
quân cũng đồng ỷ, không tăng thêm thuế mà rồi à?”
“Nói cũng phải, vậy chờ triều đình công bố báo cáo rồi nói sau!”
Tin tức của sứ giả khan cấp Hồng Lỉnh nhanh chóng truyền khắp thành, không cần hoàng đế phái người tới kêu, các đại thần đã vội vàng chạy tới cửa hoàng cung chờ được gọi gặp-
Nhưng bây giờ hoàng đế không rảnh gặp bọn họ, mà gọi sứ giả khẩn cấp Hồng Lỉnh tới Ngự Thư Phòng trước.
Trên chân bồ câu không trói nhiều đồ quá được, nếu không sẽ không thể bay xa, cho nên mật báo khá đơn giản.
Nhưng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh thì không cần lo cái này, bản báo cáo chiến sự do hắn mang tới rất kĩ càng tỉ mỉ.
Báo cáo chiến sự là Cửu công chúa tự mình hướng dẫn, sáng tác, nội dung cơ bản là thật, càng có thêm sức cuốn hút.
Lúc Trần Cát vừa bắt đầu xem, còn coi như bình tĩnh.
Nhưng xem đến đoạn sau, hô hấp dần trở
nên nặng nề.
Ngay khỉ nhìn thấy kị bỉnh Đan Chân tàn sát bừa bãi quanh thành Tây Xuyên, còn xua đuổi các bá tánh bị bắt giữ công thành, Trần Cát giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thấy Hàn Phong và Chu Du Đạt xúi giục bá tánh, đoạt doanh trại ngựa chiến của Đan Châu, Trần Cát không nhịn được vỗ bàn khen ngợi.
Nhìn thấy Đan Châu phái 5000 người vây giết chiến đội áo giáp đen của Kim Phi, nhưng bị chiến đội áo giáp đen mạnh mẽ thoát khỏi vòng vây, Trần Cát cảm thấy hưng phấn vô cùng!
Nhìn thấy Đan Châu tụ tập tất cả mọi người trong doanh trại, đánh bất ngờ vào dốc Đại Mãng, tim Trần Cát lập tức co lại.
Nhìn thấy công chúa Vũ Dương thay trang phục quân đội tự mình ra trận đánh trống, nước mắt Trần Cát rơi xuống báo cáo chiến sự.
Đó là đứa con gái ông ta nuông chiều từ bé, ngày thường là vị công chúa không dám chạm vào nước lạnh, lại mạo hiểm cả nguy cơ bị giết, tự mình ra tiền tuyết đánh trống vì bình sĩ.
Trần Cát vừa đau lòng, vừa kiêu ngạo.
Bản báo cáo chiến sự trong tay không tính là dày cũng trở nên nặng trĩu.
Trong lòng cũng tràn ngập cảm kích với Kim Phi.
Ông ta biết, nếu không phải Kỉm Phỉ dẫn một ngàn nhân viên hộ tống tới bảo vệ Cửu công chúa, còn mang nhiều vũ khí mới tới như vậy, trận này hoàn toàn không thắng được.
Hơn nữa lần này Trần Cát không hề hoài nghỉ gì.
Báo cáo chiến sự là văn kiện chính thức của nhà nước, sẽ được ghi chép, đưa vào sử sách.
Cho nên tướng lĩnh sáng tác báo cáo chiến sự, nhiều lắm là động tay động chân vào số lượng địch giết được, còn quá trình chiến đấu và kết quả, không ai dám tạo giả.
Trên báo cáo chiến sự nói diệt hết Đan Châu, vậy khẳng định là diệt hết.
Nói bắt được mấy ngàn con ngựa chiến, vậy chắc chắn là bắn được.
Con người không hoàn mĩ, hoàng đế cũng vậy.
Trần Cát thích đao to búa lớn, sinh hoạt xa hoa lãng phí, tính cách nhút nhát, thất thường, khẳng định không được coi là hoàng đế tốt.
Nhưng ông ta có thể cho phép bá tánh nói thỏa thích, có khi cũng sẽ nghĩ lại, cũng có tình yêu phát ra từ tỉm với con cái.
Lúc kích động, ước gì được giống cha ông ta, cưỡi trên ngựa chiến đích thân xông vào chiến trường.
Nhưng nhớ tới kết cục thê thảm của ông nội và cha ông ta, Lân nào cũng lùi bước.
Nói trắng ra là, ông ta chính là một người thường có các loại tâm lí mâu thuẫn, chẳng qua là được ngồi trên vị trí hoàng đế thôi.
Ngày này, Trần Cát không gọi gặp bất kì đại thần nào, cứ ở Ngự Thư Phòng như vậy, nhìn báo cáo chiến sự hết Lân này tới Lân khác.
Không ai biết rốt cuộc ông ta nghĩ gì.
Hoàng đế không cho gọi, các đại thần cũng không rời đi, sợ mình vừa đi, hoàng đế lại phái người tới kêu.
Chỉ đành ngồi chờ trên xe ngựa, đồng thời phái người đi tìm sứ giả khẩn cấp Hồng Lỉnh.
Nhiều bá tánh cho rằng trong hoàng cung chỉ có mình hoàng đế là đàn ông, còn lại toàn
thái giám cung nữ, thật ra không phải.
Đó chỉ là hậu cung thôi.
Hoàng cung ngoài hậu cung ra, còn có nơi nghỉ ngơi của hộ vệ, nơi làm việc của đại thần Nội Các, cả mấy chỗ Ngự Hoa Viên này nọ.
Không ít quan viên độc thân ở kinh thành, dềuănởtrong hoàng cung.
Sứ giả khan cấp Hồng Linh từ Tây Xuyên về, được Trần Cát sắp xếp cho nghỉ ngơi trong nơi nghỉ ngơi của hộ vệ cấm quân, các đại thần hoàn toàn không tìm thấy.
Chỉ đành phân tích từ lời hô rao của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, nhờ sự trợ giúp của nam tước Thanh Thủy, Cửu công chúa thật sự đánh thắng trận.
Nhưng đánh thắng như thế nào, hai bên tổn hại bao nhiêu, không ai biết.
Không biết mới là dày vò, cũng không biết gì như vậy, các đại thần càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả là chờ đến trời tối, cũng không thấy hoàng đế cho gọi, chỉ đành bất đắc dĩ đi về nhà.
Sáng sớm hôm sau, chưa tới giờ Mão, các đại thần đã tới điện Hoằng Đức từ sớm.
Chờ hoàng đế xuất hiện, cũng chờ quá trình chiến đấu kĩ cànq tỉ mỉ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 505 Chiến báo"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com