Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 508 Nói đúng tim đen
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 508 Nói đúng tim đen
Chương 508: Nói đúng tim đen
“Khụ khụ, việc đã qua, thì đừng nhắc lại nữa”
Kim Phỉ cười ngượng nói.
Ngày đó nhìn thấy xác của những người dân thường, y thực sự đã rất tức giận, nói chuyện quả thực có hơi thô lỗ.
Bây giờ nghĩ lại, Cửu công chúa lúc đó có lẽ cũng chỉ có ý tốt. Sợ y phải đối đầu với nhà họ Tiết và thái tử.
“Được rồi, mau nói đi.”
Cửu công chúa thúc giục.
/zVậy ta nói tiếp đây.”
Kim Phỉ nói tiếp: “Đất nước hưng vong, người dân có trách nhiệm, đó là người dân. Nhưng những kẻ trong triều kia lại là đám sĩ phu.”
Nói xong còn nhìn Cửu công chúa một cái: “Nói câu không dễ nghe. Cho dù Đại Khang mất fôỉ, xong đời chỉ có hoàng thất mà thôi. Sẽ có người thành lập lên triều đại mới và họ cũng cần có người đọc sách để quản lý đất nước. Bọn họ chỉ cần đầu hàng là vẫn có thể làm quan như cũ. Cho dù không được làm quan, thì vẫn có thể về quê làm cường hào một phương!”
“Tiên sinh nói có lý.” Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Bây giờ có rất nhiều đại tộc, tổ tiên đêu là người của triều đạỉ trước, thậm chí còn là con cháu của quan đại thần của trước triều đại trước trước nữa”
“Đúng vậy, vì thế nên đất nước hưng vong, người dân luôn luôn là người chịu khổ. Có liên quan gì đến các quan đâu? Bọn họ chỉ cần vét hết tiền vốn của mình là được fôỉ.” Kim Phỉ đáp.
“Lời nói của tiên sinh mặc dù rất nặng nề, nhưng lại rất đúng trọng điểm!”
Cửu công chúa nhẹ nhàng cúi đầu với Kim Phi: “Tạ ơn tiên sinh đã chỉ điểm!”
“Chỉ là trò chuyện bình thường thôi mà, người không giận là được. Nếu người mà tức giận, thì bây giờ phải trực tiếp nói ra. Ta để cho người đá hai cái, đánh vài lần là được. Chúng ta không nên chơi trò trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ đâu.”
Kim Phỉ đánh giá từ trên xuống dưới Cửu công chúa một lượt: “Đừng có mà hành lễ với ta bây giờ, sau này lại tìm lý do gây khó dế cho ta đây.”
“Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Cửu công chúa không giận mà đá vào
chân Kim Phi.
Tâm trạng Kim Phi khá tốt, cũng muốn chơi đùa một trận.
Y theo đà mà ngồi xuống tảng đá, che chân lại, nói: “Ai da, cửu công chúa đánh người fôỉ. Đá hỏng chân của ta rồi. Ta nói cho người biết, nếu không có một trám con ngựa chiến, ta không đứng dậy nổi đâu!”
“Nói một hồi lại không nghiêm túc nữa rồi. Vậy ngài cứ ngồi ở đó đi!”
Cửu công chúa quay người rồi đi, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô ấy biết, Kim Phỉ sẵn lòng đùa giỡn với cô ây, chứng tỏ đã buông bỏ khúc mắc trong lòng rồi.
Đây mới là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay.
Chưa đi được bao xa, thì gặp được Khánh Mộ Lam ở đối diện.
‘Vũ Dương muội có chuyện vui gì thế, sao lại cười vui vẻ như vậy?”
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
Cửu công chúa nhận một nền giáo dục của cung đình, chính là phải giữ kín cảm xúc. Nhưng
bây giờ lại cười tươi đến mức lộ cả răng.
“Không có gì.” Cửu công chúa thu lại nụ cười: “Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì sao?”
“Ta tới đưa thiệp mời cho tiên sinh.”
Khánh Mộ Lam giơ thiệp mời trong tay lên.
“Thiệp mời gì vậy?” Kim Phi đứng dậy hỏi.
“Ca ta vẫn luôn nói rằng muốn mở tiệc để cảm ơn tiên sinh. Nhưng dạo này bận nhiều việc quá, đến hôm nay mới có thời gian.”
Khánh Mộ Lam hai tay đưa thiệp mời cho Kim Phỉ: “Hy vọng được tiếp đón tiên sinh.”
Kim Phỉ nhận lấy thiệp mời, tò mò lật ra.
Đây là lần đầu tiên y nhận được một tấm thiệp mời chỉn chu như vậy.
“Thiệp mời này rất tinh xảo, lại còn rất nặng. Chắc tốn không ít tiền đúng không?”
Kim Phỉ ước lượng rồi hỏi.
“Tất nhiên rồi. Tấm thiệp mời này là do ca ta tìm Khánh Long Trai làm đó, ít nhất phải hai mươi lượng bạc!”
Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói.
“Chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, mời ta ăn cơm thì gọi một tiếng là được. Tốn nhiều tiền
làm một cái thiệp mời để làm gì cơ chú?”
Kim Phi đau lòng nói: “Ta có thể đi tìm Khánh Long Trai trả nó lại, rồi đổi lấy hai mươi lượng bạc được không? Không, mười lượng cũng được”
Khánh Mộ Lam nghe vậy thì vô cùng tức giận. Vươn tay ra giành lấy thiệp mời: “Ngài rốt cuộc có đi hay không. Không đi thì trả lại cho ta!”
“Đi đì đỉ, đương nhiên là đi rồi, chỉ đùa thôi mà, sao lạỉ nóng nảy như vậy chú?”
Kim Phỉ nhanh chóng cất thiệp mời và trong lòng: “Ta quyết định rồi, trưa nay sẽ không ăn cơm, để bụng tối nay đến phủ của châu mục đại nhân ăn tiệc”
Trải qua một trận đại chiến, Khánh Hâm Nghiêu có rất nhiều việc. Kỉm Phỉ đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.
Khánh Mộ Lam không gửi thiệp mời, thì y cũng định trong hai ngày này đi tìm Khánh Hâm Nghiêu một chuyến đây.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Cửu công chúa cũng không đi Tây Xuyên, mà giống như Kim Phi, ở trong quân doanh dốc Đại Mãng.
Điều này khỉêh cho rất nhiều binh lính quân
Uy Thắng vô cùng cảm động.
Nữ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cũng trở thành một phong cảnh đẹp ở dốc Đại Mãng.
Mỗi buổi sáng lúc tập chạy bộ, đều có rất nhiều binh lính quân Uy Thắng hiếu kì chạy tới.
Ồn ào tới nỗi khiến cho các nam nhân viên hộ tống trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Giống như cải trắng trong đất nhà mình bị người ta nhòm ngó tới vậy. Lúc tập chạy bộ họ dứt khoát vây quanh nữ nhân viên hộ tống vào giữa.
Vì chuyện này mà đã nổ ra vài trận đánh nhau.
Nhưng tất cả đều là binh lính rồi, đánh nhau là chuyện hết sức bình thường. Trương Lương và Mạnh Thiên Hải cũng lười quan tâm.
Lúc gần tối, Kim Phỉ tới Khánh phủ dự tiệc.
Y cưỡi ngựa chiến, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ngồi ở xe ngựa bên cạnh.
Đi qua võ đài, từ xa đã nghe thấy tiếng la hét bùng nổ.
Cửu công chúa vén rèm xe ngựa lên, nhìn
võ đài náo nhiệt thốt lên: “Thật tốt quá!”
Hoàng đế mỗi năm đều đi kiểm duyệt một ít quân. Hồi nhỏ cô ấy được Trần Cát yêu thương, nên đã đi cùng hoàng đế đi qua rất nhiều đội quân.
Nhưng lại chưa từng gặp đội quân nào có bầu không khí tốt như ở dốc dốc Đại Mãng này.
Thực ra lúc trước quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng không náo nhiệt như vậy. Do có sự tham gia của các nhân viên hộ tống nên mới được như thế này.
“Hâm Nghiêu ca ca quả thực nên cảm ơn tiên sinh.” Cửu công chúa nói: “Nếu không nhờ có tiên sỉnh, quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng sẽ không có sĩ khí và sức chiến đấu như hiện tại.”
“Quán Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ đều là những người tinh nhuệ dưới quyền của Khánh đại nhân. Cho dù không có ta, thì sau khi đã trải qua trận chỉêh này, bọn họ vẫn sẽ trở thành những cựu bỉnh đủ tiêu chuẩn thôi”
“Tiên sinh nói như vậy quá khiêm tốn rồi. Nếu không có ngài, bọn họ có lẽ đã chết đói hết ở núi Mao Nhi rồi.”
Cửu công chúa tiếp lời: “Đại Khang và Thổ
Phiên, Đảng Hạng, Khiết Đan đã giao tranh nhiều năm như vậy, đội quân có thề chiến đấu được lại chỉ có vài đội. Lần này nếu như không có đội nhân viên hộ tống xung phong ở phía trước làm tấm gương sáng, thì tiên sinh cho rằng quân Uy Thắng có thể đánh thắng được sao?”
“Điện hạ nói như vậy, ta đột nhiên cũng hơi tự hào”. Kim Phi cười đáp.
“Tiên sinh hoàn toàn có thể tự hào.” Cửu công chúa nói tiếp: “Mặc dù các nhân viên hộ tống không phải là quân chính quy. Nhưng sĩ khí lại mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ đội quân nào mà ta từng gặp qua.”
Không nói cái khác, chỉ cần nói về lần bị mai phục đó của Lương ca. Cho dù là cấm quân, khi gặp kẻ địch đông gấp mười Lân như vậy, sợ là cũng bị dọa cho vỡ gan rồi. Nhưng Lương ca lại dẫn theo chiến đội áo giáp đen cứ như vậy mà giết ra ngoài!”
Lính nhiệt huyết một thì tướng lại nhiệt huyết hơn gấp trăm lần. Tính cách của một đội quân có liên quan rất lớn tới người lãnh đạo.
Từ lúc vừa bắt đầu chiêu mộ các cựu bỉnh, Kim Phỉ đã tự mình giám sát huấn luyện. Vì vậy ngay từ lúc ban đầu, nhóm cựu binh đó đã chịu
ảnh hưởng khá sâu sắc từ Kim Phi.
Ve sau nhóm người này chính là nòng cốt của đội nhân viên hộ tống. Binh lính mà bọn họ đào tạo ra cũng có thể nói là gián tiếp chịu sự ảnh hưởng của Kim Phỉ.
Bình thường trông có vẻ tùy tiện, nhưng khi đánh trận lại bình tĩnh mà điên cuồng.
Đội quân như vậy, thực sự là lần đầu tiên Cửu công chúa được gặp.
“Điện hạ, người biết tại sao những nhân viên hộ tống này lại có thể liều mạng như vậy không?” Kim Phi hỏi.
“Vì sao vậy?”
“Mặc dù ta biết ta khá là đẹp trai, lại có mị lực. Nhưng cũng chưa đẹp trai tới mức khiến cho bọn họ sẵn lòng liều mạng vì ta đâu…”
Còn chưa nói xong, đã thấy Cửu công chúa buông rèm xuống.
“Ta còn chưa nói xong mà?” Kim Phỉ lại vén màn lên.
“Ta nhận ra, hôm nay ngài không hề nghiêm túc!” Cửu công chúa giả bộ tức giận nói.