NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 511 Có ca múa cũng được

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 511 Có ca múa cũng được
Prev
Next

Chương 511: Có ca múa cũng được
“Khánh Mộ Lam, cô nói chuyện có thể có chút lương tâm được không vậy?”
Kim Phi nói: “Là ta lừa cô vào sao? Ta cũng đã nói với cô, phòng tối nhỏ rất đáng sợ, cô không chịu nghe, vẫn muốn tự đi thử, ta muốn kéo cũng kéo không được, bây giờ ngược lại còn muốn trách ta sao?”
“Ai da, trời cũng sắp tối rồi, ca ca của ta chắc chắn vẫn còn đợi chúng ta ở nhà”
Khánh Mộ Lam tự biết mình đuối lý, nên kiên quyết đổi chủ đề: “Đi nhanh lên nào!”
Nói xong, cô ấy đóng cửa sổ xe ngựa lại.
Cửu công chúa nhìn hai người cãi nhau, mặt đầy tươi cười.
Nếu như có thể cứ vui vẻ mãi như vậy thì tốt rồi…
Khánh Mộ Lam đoán không sai, nhóm Kim Phi vừa đến Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu sắp không đợi được nữa.
Nữ binh được Khánh Mộ Lam phái về báo tin đã về một lúc lâu, nhưng nhóm Kim Phỉ vẫn chưa về tới.
Đang chuẩn bị dẫn người đi xem chuyện gì
thì quản gia nói bọn họ đã đến.
Khánh Hâm Nghiêu vội chạy ra cửa, thấy xe ngựa tới, thì nhanh chóng nghênh đón.
Anh ta ôm quyền chào Kim Phi trước: “Kim tiên sinh!”
“Khánh đại nhân!”
Lần này Kim Phi đến là có chuyện cần gặp Khánh Hâm Nghiêu để bàn bạc, nên y cũng vội vàng nhảy xuống ngựa chiến đáp lễ: “Lúc vừa lên đường, doanh trại đột nhiên xảy ra chút chuyện, nên bị chậm trê một chút, đại nhân đợi có sốt ruột không?”
“Không, ta cũng vừa từ ngoài về đến.”
Khánh Hâm Nghiêu cười khoát tay.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ra khỏi xe ngựa, nhóm người cùng nhau đì vào Khánh phủ.
Nhà họ Khánh đã cắm rễ ở Tây Xuyên mấy chục năm, phủ đệ xây dựng cực kỳ to lớn, hơn nữa có lẽ là được danh gia thiết kế, núi giả đá lạ, vườn hoa ao nhỏ, không thiếu thứ gì, cũng không có cảm giác khoa trương như những nhà giàu mới nổi, tất cả đều rất tự nhiên.
Kim Phi và Cửu công chúa được Khánh Hâm Nghiêu dẫn đường, đi vào một phòng
khách.
“Ban đầu huynh ấy nói muốn mời mọi người ăn uống ở phòng tiệc, nhưng ta cảm thấy phòng tiệc lớn quá, chúng ta chỉ có vài người, nói chuyện cũng không nghe rõ, chúng ta toàn người nhà ăn với nhau, cũng không cần múa hát giúp vui, nên đã đề nghị huynh ấy chiêu đãi hai vị ở đây.”
Khánh Mộ Lam giải thích: “Phòng hơi nhỏ, nhưng chúng ta đều là người nhà, như vậy sẽ thoải mái hơn. Đúng rồi, ta còn có một cái bàn tròn giống như nhà của tỉên sinh nữa đó!”
“Thật ra thì có ca múa cũng được.” Kim Phỉ cười nói.
Y chỉ mới thấy ở trong sách viết rằng yến hội của đại gia tộc thời phong kiến cực kỳ xa hoa.
Nhưng vẫn chưa được nhìn thây.
“Ha ha, tiên sinh muốn ca múa giúp vui hả, đợi một chút, ta đưa tiên sinh đi chọn mấy cô vũ công nhé.”
Khánh Hâm Nghiêu cười theo kiểu am hiểu chuyện của nam nhân: “Lầu Hàm Hương tháng trước mới đưa đến một nhóm, đều là người được dạy dỗ tốt”
“Đa tạ ý tốt của Khánh đại nhân, không cần
đâu.”
Kim Phỉ chẳng qua chỉ muốn đùa một chút, không ngờ Khánh Hâm Nghiêu thật sự muốn đưa nữ vũ công cho y.
Y đỏ mặt khoát tay.
Nếu thật sự phải đưa vài cô vũ công về, y không biết phải sắp xếp họ thế nào.
Lập một đoàn ca múa cho đội nhân viên hộ tống sao?
“Tiên sinh đừng khách sáo.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh yên tâm, gần đây ta đang bận rộn chuyện công, vẫn chưa kịp đi xem, tiên sinh có thể giúp ta đánh giá một chút.”
“Huynh, huynh đừng thuyết phục nữa, ban đầu ở Quảng Nguyên không biết bao nhiêu thanh lâu sẵn sàng tiến cống mấy cô, nhưng ngài ấy không đi đâu hết.”
Khánh Mộ Lam nói: “Ngài ấy miệng thì ba hoa, nhưng đến lúc đụng chuyện thật thì không làm được.”
“Hừ, Khánh Mộ Lam, cô xem thường ai đó?” Kim Phỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Khánh Mộ Lam nói lời này thật dễ hiểu Lâm, nếu không phải Khánh Hâm Nghiêu đang ở
đây, chắc chắn Kìm Phi sẽ phản bác cô ây.
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, bổn cung đói rồi.”
Cửu công chúa đi tới bàn trước tiên, tiện tay kéo một cái ghế ra.
“Điện hạ, người ngồi phía trên chứ?” Khánh Hâm Nghiêu chỉ chỗ ngồi đối diện cửa chính.
“Có mấy người chúng ta, còn phân trên dưới làm gì?”
Cửu công chúa khoát tay: “Mọi người nhanh vào bàn ngồi đi”
‘Vậy nghe theo điện hạ.” Khánh Hâm Nghiêu đưa tay ra ý mời Kim Phỉ: “Kim tiên sinh, mời!”
“Khánh đại nhân mời!” Kim Phi mời xong, ngồi vào bên trái Cửu công chúa.
Hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt ngồi xuống.
Quản gia vỗ tay, thị nữ nối đuôi đi nào, bày một bàn thức ăn lớn.
Trong đó hơn một nửa là món xào.
“Nghe điện hạ và Mộ Lam nói tiên sinh thích ăn món xào, ta đã cho người học làm một chút, tiên sinh nếm thử xem có hợp khẩu vị
không”
Khánh Hâm Nghiêu chỉ vào bàn, nói.
“Khánh đại nhân có lòng rồi”
Kim Phỉ ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác.
Khánh Hâm Nghiêu không chiêu đãi Cửu còng chúa trước mà nói với mình trước, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Kim Phỉ đến nhà họ Khánh cũng có chuyện cần nhờ Khánh Hâm Nghiêu giúp đỡ.
Sau khi phát hiện điều này, Kim Phi quyết định khoan hãy lên tiếng, đợi Khánh Hâm Nghiêu nói trước chuyện gì, y mới căn theo tình hình mà xác định đối sách.
Sau khi uống rượu hát bài “Quốc tế ca” ở Quảng Nguyên, Kim Phi không uống rượu bên ngoài nữa.
Khánh Hâm Nghiêu thuyết phục một lúc, thấy thái độ Kim Phi kiên quyết nên cũng không ép nữa, mà sai người đổi rượu thành trà hoa quả.
“Cảm ơn tiên sinh lần này ra tay trượng nghĩa, cũng cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc Mộ Lam lâu như vậy, chắc chắn gây phiền phức không ít cho tiên sinh”
Bốn người đều án được lưng bụng, Khánh Hâm Nghiêu nâng chén trà lên: “Sau khi trở về từ làng Tây Hà, muội ấy cũng đã ngoan ngoãn rất nhiều, xem ra tiên sinh đã phí không ít tâm sức. Ta lấy trà thay rượu, kính tiên sinh một chén!”
“Chuyện nên làm” Kim Phỉ nâng chén trà, đứng dậy cụng chén với Khánh Hâm Nghiêu.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Thật ra hôm nay ngoại trừ cảm ơn tiên sinh, ta còn có chuyện muốn nhờ.”
“Cuối cùng đã chịu nói đến chuyện chính!”
Kim Phỉ oán thầm trong lòng một tiếng, mặt vẫn không biểu hiện khác thường: “Khánh đại nhân mời nói, chỉ cần ta có thể giúp, tuyệt đối không từ chối.”
/zVậy ta nói thẳng.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Thật không dám giấu, Gada và Đan Châu tâm đầu ý hợp, Đan Châu chết ở thành Tây Xuyên, Gada rất có thể sẽ phái binh tiến đánh lần nữa, hơn nữa lần sau chắc chắn sẽ không chỉ có hai chục ngàn người.
Lần này tiên sinh sử dụng thần quang bảy màu và lựu đạn đã khiến người Thổ Phiên khiếp sợ, ta muốn tìm tiên sinh mua một ít.”
Kim Phi đã hiểu, ra vẻ đắn đo, nói: “Khánh đại nhân, thật ra ta cũng không dối gạt đại nhân, Mộ Lam cũng biết, hiện giờ lựu đạn ta vẫn còn đang nghiên cứu, vẫn chưa tìm được còng thức thích hợp, không thể chế tạo được nhiều. Thần quang bảy màu cũng vậy, chế tạo rất khó.”
Lời này xem như nửa thật nửa giả.
Lựu đạn đích thực là đang nghiên cứu, nhưng pháo hoa y đã sẵn sàng sản xuất số lượng lớn rồi.
Nhưng lúc đàm phán, vừa bắt đầu đã nói con bài tẩy cho đối thủ biết, vậy sao bàn tiếp được đây?
“Tiên sinh, nhờ ngài nghĩ cách giúp” Khánh Mộ Lam cũng tiếp lời thuyết phục.
Cửu công chúa không nói gì, nhưng cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Bọn họ thật sự cũng lo lắng Gada sẽ tiến đánh lần nữa.
Hạn ngạch của quân Ất đẳng mà Kim Phỉ mong muốn đã có được, Cửu công chúa không biết lần sau phải dùng thứ gì mới có thề mời được y.
Không có Kim Phi bên cạnh, cô ấy thật sự không có dũng khí đối diện với Gada.
“Tiên sinh, không phải ngài đang rất lo lắng trong lúc điều chế thuốc nổ sẽ nổ khiến
mình bị thương sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Ta có thể bảo huynh ấy tìm một số tội phạm tử hình trong tù đến đây, để họ làm thí nghiệm, nhất định sẽ nhanh hơn nhiều”
Kim Phỉ nghe vậy, khẽ nhíu mày.
“Ngài yên tâm, ta sẽ bảo huynh ấy đặc biệt chọn ra những tên có tội cực ác, phải bị xử chết!”
Khánh Mộ Lam biết tính cách của Kim Phi không phải xem mạng người như cỏ rác, nên vội nói: “Nếu bọn họ có thể làm ra thứ tiên sinh mong muốn, thì tha cho bọn họ một con đường sốnq, cũnq là chuyện tốt!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 511 Có ca múa cũng được"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com