NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 512 Suy nghĩ nông cạn

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 512 Suy nghĩ nông cạn
Prev
Next

Chương 512: Suy nghĩ nông cạn
ở thời đại nào cũng có tội phạm bị tử hình.
Đặc biệt ở môi trường như Đại Khang, rất nhiều người không thể sống, bí quá hóa liều.
Có kẻ lên núi làm cướp, cũng có kẻ đi cướp bóc.
Thậm chí, có người còn nhìn thấy hàng xóm ban ngày mua vài cân gạo kê, ban đêm đã giết cả cả nhà người ta, chỉ vì để cướp mấy cân gạo kê.
Nghe có vẻ buồn cười nhưng nó xảy ra hàng ngày.
Mặc dù mỗi tháng châu phủ đều đưa một nhóm tội phạm tử hình đến chiến trường làm bia đỡ đạn, nhưng án tử ở mỗi châu phủ thậm chí cả huyện phủ, chưa bao giờ trống.
Mặc dù có người rất đáng thương, nhưng đúng là họ cố ý giết người, hầu hết những người mà họ giết cũng là người đáng thương, họ phải trả giá cho tội ác của mình.
“Tiên sính, ta cảm thấy đề nghị của Mộ Lam tỷ tỷ cũng không tệ”
Cửu công chúa cũng khuyên: “Ta hiểu tiên sinh là người rộng lượng, không muốn làm chuyện như vậy, nhưng tiên sinh nghĩ thử, cho
dù tiên sinh không cần bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị chém, ngài đang cho bọn họ đường sống, là làm việc tốt!
Hơn nữa, một khi Gada đánh đến, bầu trời sẽ rực lửa, sinh linh lầm than, không biết sẽ có bao nhiêu người dân vô tội phải chịu khổ.
Nếu tiên sinh có thể chế tạo lựu đạn, dùng để bảo vệ biên cương, chống giặc ngoại xâm, đây là công đức cứu độ vô số người!”
Không thể không nói, Cửu công chúa rất giỏi thuyết phục người khác.
Biết Kim Phi quan tâm đến người dân, nên lẩy đây là bước đột phá, lấy chuyện Gada xâm lược làm ví dụ.
Quả thật Kim Phi có hơi động lòng.
“Ta có thể dùng tội phạm tử hình đến giúp đỡ, nhưng ta phải tự mình chọn người, hơn nữa phải theo ta quay về làng Tây Hà”
Kim Phỉ đưa ra điều kiện.
Thuốc nổ là chuyện quan trọng, y phải kiểm soát phương pháp chế tạo trong tay.
Nếu không được, y thà tự mình từ từ khám phá.
Hoặc chọn một số thổ phỉ làm nhiều việc
ác để làm việc đó, tuyệt đối không thí nghiệm bên ngoài.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, hơi thất vọng.
Nhưng Cửu công chúa vẫn gật đầu nói: “Được!”
‘Vậy thì cứ làm như lời tiên sinh nói!”
Khánh Hâm Nghiêu nói tiếp: “Chờ ta cho người sắp xếp lại hồ sơ những người bị tử hình, rồi ngày mai sẽ giao cho tiên sinh, tiên sinh cứ thoải mái mà chọn người”
“Được.” Kim Phi nói: “Kỳ thật ta cũng có mấy việc muốn nhờ Khánh đại nhân.”
“Mời tiên sinh nói!” Khánh Hâm Nghiêu đặt đũa xuống.
“Điện hạ giúp ta giành được quyền dùng quân Ất Đẳng, cho nên ta muốn chiêu mộ một ít bỉnh lính ở Tây Xuyên.” Kim Phi nói.
Chiêu binh có điều lệ kỹ càng, không phải nói ngươi muốn chiêu binh ở đâu, là có thể chiêu binh ở đó.
Ví dụ như Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài, về cơ bản đến từ thái ấp quận Kim Xuyên.
Nhưng hầu như tất cả trai tráng ở phụ cận
Kim Xuyên deu bị chiêu mộ vào đội nhân viên hộ tống, nên Kim Phí chỉ có thể chiêu binh ở nơi khác.
“Tiên sinh muốn tuyển bao nhiêu người?” Khánh Hâm Nghiêu hỏi.
“Tuyển hết!” Kim Phỉ nóỉ: “Năm ngàn người!”
“Cái này…” Khánh Hâm Nghiêu hơi do dự.
Mặc dù Tây Xuyên là thành lớn, nhưng nếu bị Kim Phi chiêu mộ năm ngàn người, sẽ ảnh hưởng đến việc chiêu bỉnh sau này của anh ta.
“Ta có thể tuyển những người trên mặt có đóng dấu, không phân biệt giới tính!” Kìm Phi bổ sung một câu.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bách tính trên mặt có đóng dấu, căn bản anh ta không dám tìm, nếu không vào quân đội, cũng sẽ bị loại trừ.
Hơn nữa, gần đây anh ta đang rất đau đầu khi bố trí ổn thoả cho những người này, nếu Kim Phi chịu chiêu mộ những người này, sẽ giúp anh ta giải quyết một vấn đề lớn.
Vì thế anh ta đồng ý: “Không thành vấn dề.”
Còn một điều nữa, sau khi chiêu mộ binh lính xong, ta muốn toàn bộ quyền tiêu diệt thổ phỉ ở Xuyên Thục!”
Kim Phỉ tiếp tục đưa ra điều kiện.
Với Khánh Hâm Nghiêu mà nói, tiêu diệt thổ phỉ có thể xoa dịu bất bình của dân chúng, ổn định an ninh.
Chẳng qua phần lớn thổ phỉ dều thông đồng với gia đình giàu có địa phương, tiêu diệt thổ phỉ sẽ đắc tộỉ với những người này.
Nhiều nhà giàu có căn cơ vững chắc, có quan hệ muôn hình vạn trạng với triều đình.
Khánh Hâm Nghiêu phái quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng cũng phải đối mặt với áp lực rất lớn, thậm chí còn phải mượn danh nghĩa của tiêu cục Trấn Viễn.
Bây giờ Kim Phi chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này, đương nhiên Khánh Hâm Nghiêu sẽ không chút do dự mà đồng ý.
“Tiên sinh, ngài không phải nhờ ca ca ta giúp đỡ, mà là đang giúp ca ca.”
Khánh Mộ Lam cười trêu: “Nếu không hiểu rõ tiên sinh, ta còn tưởng tiên sinh đang nịnh bợ ca ca đây.”
“Mộ Lam tỷ tỷ, không phải tiên sinh giúp Hâm Nghiêu ca ca, càng không phải nịnh bợ, mà là ngài ấy thương xót cho bách tính.”
Cửu công chúa đứng dậy thi lễ với Kim Phi: “Tiên sinh, ta thay mặt bách tính Thục Xuyên, cũng thay mặt phụ hoàng, cảm ơn ngài!”
Chỉ cần không phải người mù, đều biết sang năm Xuyên Thục rất có thể sẽ mất mùa, thậm chí không có gì để thu hoạch.
Đến lúc đó thổ phỉ cướp bóc hàng năm, dân chúng sẽ không sống nổi.
Không sống nổi, thì sẽ tạo phản.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, cũng đứng dậy thi lê với Kim Phỉ: “Đại ân của tiên sinh, Khánh sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!”
“Hai vị nói quá lời, chẳng qua ta muốn yên lòng mà thôi.”
Kim Phi đứng dậy đáp lê: “Nếu hai vị có lòng, sau này có người đến kinh thành tố cáo, xin hai vị nói giúp ta vài câu tốt đẹp là được”
“Nói gì vậy, tiên sinh là đang giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ!” Khánh Hâm Nghiêu vội cam đoan.
“Ta sẽ báo cáo chuyện này với phụ hoàng” Lúc này trong đầu Cửu công chúa đã bắt đầu
tính toán kế hoạch, nghĩ cách làm thế nào để khơi dậy hứng thú trong lòng hoàng đế.
Kim Phi cười, cạn chén trà với hai người.
Ngoài việc tiêu diệt thổ phỉ để yên tâm ra, tất nhiên trong lòng y cũng có mục đích khác.
Từ dân chúng bình thường đến cựu bỉnh đạt tiêu chuẩn, cần phải trải qua một quá trình.
Bằng không, nhiều tân binh chưa từng thấy máu, vừa ra chiến trường chân đã mềm nhũn, còn đánh đấm gì nữa?
Như vậy là bảo bọn họ đi chịu chết.
Sẽ đả kích sĩ khí vô cùng nghiêm trọng.
Si khí là thứ vô cùng huyền diệu.
Nếu một đội ngũ luôn đánh thắng trận, họ sẽ có niềm tin tất thắng, giống như chiến đội áo giáp đen vậy, dù phải đối mặt với quân Thổ Phiên tinh nhuệ gấp mười lần, thì bọn họ cũng dám đánh.
Ngược lại cũng giống như vậy, nếu một đội ngũ từ khỉ bắt đầu đã luôn thua trận, bỉnh lính sẽ cảm thấy sợ hãi chiến trường.
Tự nhiên khi đánh sẽ bị bó tay bó chân, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Các nhân viên hộ tống đã chứng minh điều
đó, tiêu diệt thổ phỉ là phương pháp tốt nhất để luyện binh.
Hơn nữa thổ phỉ còn tích trữ rất nhiều lương thực, tiêu diệt thổ phỉ có thể mang lương thực đi tiếp tế.
Số tiền bị tịch thu cũng có thể sung vào quân phí.
Những tên thổ phỉ bị bắt làm tù binh có thể đưa đến mỏ than và mỏ muối làm lao động không mất phí.
Một công đôi việc.
Tất cả dều vui.
Nhược điểm duy nhất chính là, tiêu diệt thổ phỉ sẽ mạo phạm đến thế gia hào tộc đang âm thầm ủng hộ bọn thổ phỉ.
Nhưng Kim Phi còn dám đánh chết Tiết Hàn Lư, còn phải sợ nhà giàu sao?
Hơn nữa y tin tưởng Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu sẽ giúp y gánh vác một phần hỏa lực.
Vì vậy đề nghị này, hai bên dễ dàng đạt được sự đồng thuận.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Tiên sinh còn có chuyện gì sao, cứ nói ra,
nếu Khánh có thể làm được, thì sẽ không bao giờ từ chối!”
Vừa rồi Kim Phi nhắc đến hai việc, nói là cần anh ta giúp đỡ, kỳ thực là đang giúp anh ta giải quyết vấn đê.
Điều này khiến cho Khánh Hâm Nghiêu nghĩ rằng vẫn còn điều gì đó.
Anh ta chỉ mong Kim Phi nói thêm mâỳ yêu cầu nữa.
“Thực ra là còn một chuyện cuối cùng.” Kim Phi nói: “Ta muốn quyền bán muối trên toàn bộ Tây Xuyên!”
Phụt!
Khánh Hâm Nghiêu chỉ mới nhấp một ngụm trà, đã phun hết ra ngoài.
Kim Phỉ vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ nông cạn quá rồi!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 512 Suy nghĩ nông cạn"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com