Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 513 Xin tiên sinh thu nhận
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 513 Xin tiên sinh thu nhận
Chương 513: Xin tiên sinh thu nhận
ở thời phong kiến, thương nhân buôn muối chính là một danh từtoả ra mùi tiền.
Sau lưng mỗi một thương nhân buôn muối đều có gia tộc lớn chống lưng.
Hơn nữa còn là gia tộc siêu cấp có người đang nắm quyền hiện tại.
Bằng không sẽ không tranh nổi miếng mồi béo này.
Nếu nói rằng thổ phỉ chính là đại diện cho lợi ích của mấy lão nhà giàu ở nông thôn, thì thương nhân buôn muối lại là đại diện cho lợi ích của mấy gia tộc lớn ở kinh thành.
Cho dù Khánh Hâm Nghiêu có là người đứng đầu Tây Xuyên, cũng không dễ gì động đến được.
Lúc trước sản xuất muối ở Quảng Nguyên, quyền tiêu thụ muối được giao cho Kim Phỉ là vì quyền tiêu thụ muối vốn do Khánh Hâm Nghiêu nắm giữ.
Mặc dù vậy, sau khi biết được Kim Phỉ bán muối giá chỉ mười văn tiền, nhà họ Khánh bị không ít gia tộc ghi thù.
Trong đó bao gồm cả một vài đồng minh.
Nhà họ Khánh vì để bình ổn lại giá, đã phải bỏ ra một ít vốn liếng.
Cho nên, Khánh Hâm Nghiêu chỉ có thể cười khổ lắc đầu: “Tiên sinh, không phải ta muốn từ chối, mà là chuyện này quả thật ta không làm được!1′
“Tiên sinh, nếu giao tất cả quyền tiêu thụ muối ở Tây Xuyên cho ngài, tức là đang chọc vào tổ ong vò vẽ của triều đình, đừng nói là Hâm Nghiêu ca ca, chỉ sợ là đến cả phụ hoàng cũng chưa chắc đã áp chế được.”
Cửu công chúa cũng cười khổ, giải thích giúp Khánh Hâm Nghiêu.
“Ta đường đột quá rồi…”
Kim Phỉ cũng là bất đắc dĩ.
Cắt đứt đường làm ăn của người ta cũng tương đương với tội giết cha giết mẹ, Khánh Hâm Nghiêu không dám đồng ý cũng là hợp tình hợp lý.
“Tiên sinh, bổn cung tuy không có cách nào trực tiếp trao quyền tiêu thụ muối cho ngài, nhưng có thể giúp tiên sinh liên lạc với các thương nhân buôn muối quanh đây, bảo bọn họ đừng khai thác muối ở bờ biển nữa, trực tiếp đặt hàng ở chỗ tiên sinh, tiên sinh cảm thấy như vậy
có được không?”
Cửu công chúa nói: “Như vậy tuy rằng không thể ép giá muối xuống mười văn, nhưng ít nhất cũng hạ được giá muối xuống một chút.”
“Như vậy cũng được.” Kim Phi gật đầu: “Đa tạ điện hạ.”
“Tiên sinh nói vậy khiến Vũ Dương hổ thẹn rồi, Vũ Dương biết tiên sinh bán muối không phải để kiếm tiền, mà là vì dân chúng, theo lý mà nói, bổn cung có thế nào cũng phải giúp đỡ tiên sinh đến cùng, là Vũ Dương vô dụng.”
Cửu công chúa nói: “Ta phải cảm ơn tiên sinh mới đúng! Tiên sinh còn có yêu cầu gì, xin cứ nói.”
“Vậy ta không khách khí với điện hạ nữa, ta có thể đồng ý với cách của điện hạ, nhưng ta có hai yêu cầu.”
Kim Phỉ nói: “Thứ nhất, trên tất cả các gói muối, phải ghi rõ được sản xuất tại xưởng làng Tây Hà. Thứ hai, ta phải có quyền định giá!”
“Quyền định giá?” Cửu công chúa nhíu mày: “Tiên sinh mời nói kĩ hơn chút.”
“Chẳng hạn như thương nhân theo bờ biển khai khác được một thuyền muối, mỗi cân bán một trăm văn tiền, lãi ba mươi văn, ta có thể sai
người vận chuyển giao muối ăn đến đúng địa điểm mà bọn họ chỉ định, mỗi cân giá bốn mươi van!”
Kim Phỉ nói: “Nếu bọn họ tự ý tăng giá, lập tức chấm dứt hợp tác.”
“Yêu cầu này của tiên sinh rất hợp lý, nhóm thương nhân buôn muối này quả thật lãi nhiều hơn trước nhiều, lại còn ít tốn sức hơn, nếu bọn họ không đồng ý, vậy thì khỏi cần hợp tác nữa!”
Cửu công chúa giơ chén trà trong tay lên: “Tiên sinh quả là cao tay, Vũ Dương kính tiên sinh một ly!”
Kim Phỉ nâng chén, nhẹ nhàng cạn chén với Cửu công chúa.
Y muốn quyền tiêu thụ muối, quả thực không phải vì kiếm tiền.
Ngoại trừ muốn cho dân chúng có muối để ăn, cũng muốn gây dựng chút tên tuổi cho làng Tây Hà.
Người sống ở thế kỷ 21 như y, hiểu rất rõ ràng tầm quan trọng của danh tiếng.
Nếu mỗi người dân ở Xuyên Thục đều biết đến làng Tây Hà, đều tin tưởng vào sản phẩm của làng Tây Hà, thì điều này còn còn giá trị hơn việc đưa cho y một núi vàng.
Đề nghị của Cửu công chúa tuy rằng chưa đạt được như mong muốn của Kim Phi, nhưng trước mắt cũng là cách tốt nhất rồi.
Sở dĩ muối đắt, nguyên nhân chủ yếu là do phí vận chuyển.
Nếu giảm được tối đa loại phí này xuống, có thể đảm bảo được tối đa lợi nhuận cho thương nhân buôn muối, cũng có thể giảm được giá muối xuống, khiến cho dân chúng có thể được ăn muối, cũng sẽ nâng tên tuổi của xưởng muối làng Tây Hà lên đến thương hội Kim Xuyên, hình thành hiệu ứng thương hiệu.
Sau này khi y tái mở rộng ra các mặt hàng khác, việc buôn bán sẽ rất thuận lợi.
Bàn xong việc chính, mọi người bắt đầu hàn huyên mấy chuyện vặt vãnh khác.
Một bữa cơm hai tiếng sau mới kết thúc.
Không thể không nhắc đến, đầu bếp ở Khánh phủ quả thật không tồi tí nào, nguyên liệu nấu ăn cũng được chú trọng, Kim Phỉ ở trong doanh trại ăn không no nhiều ngày như vậy, hôm nay hoàn toàn không khách sáo, ăn đến mức cái bụng tròn xoe.
Trời đã tối, Cửu công chúa ngủ lại Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu tự mình tiễn Kim Phi ra
đến cửa.
“Khánh đại nhân xin dừng bước.”
Ra tới cửa, Kim Phì xoay người hành lê với Khánh Hâm Nghiêu: “Đại nhân quay về đi, ta trở về doanh trại đây!”
“Tiên sinh đợi đã!”
Khánh Hâm Nghiêu kéo tay áo Kim Phỉ
Kim Phi đang muốn hỏi là đợi cái gì, thì nhìn thấy một loạt các cô nương, từ trong Khánh phủ thành thật đi ra.
Những cô nương này vừa nhìn là biết đã được qua tuyền chọn rất nghiêm ngặt, người nào người nấy cũng dáng người cân đối, động tác nhẹ nhàng, dung mạo dều là cực phẩm.
Trong lúc nhất thời, cổng Khánh phủ tỏa ra một hương thơm nức mũi, Kim Phi hơi hoa mắt.
“Tiên sinh lần này có ơn lớn đối với ta, ta cảm kích vô cùng, những vũ nương này tới từ Lầu Hàm Hương, xem như là một chút tâm ý của ta, mong rằng tiên sinh sẽ không ghét bỏ.”
Khánh Hâm Nghiêu nháy mắt với Kim Phỉ: “Tiên sinh, ta cam đoan chưa từng chạm qua dù chỉ một chút, tất cả đều vẫn là gái còn trinh”.
“Khánh đại nhân, vừa nãy ta chỉ nói đùa
thôi”.
Kim Phỉ dở khóc dở cười nói: “Hiện tại ta đang ở doanh trại, dẫn về một đám vũ nương còn ra thể thống gì?”
“Tiên sinh, ngài cũng không phải trong danh sách các tướng sĩ, bây giờ chiến sự đã xong, không cần phải chú ý nhiều như vậy.”
Khánh Hâm Nghiêu chẳng hề kiêng kị nói.
Kỷ luật quân đội Đại Khang lỏng lẻo, rất nhiều tướng lĩnh ăn chơi, cho dù đang ở đầu tiền tuyến cũng dẫn theo phụ nữ đến thị tẩm, các tướng sĩ sớm đã quen với việc này.
Huống hồ Kim Phi không có ngoại viện chính thức, quy củ trong quân doanh đúng là không làm gì đượcy.
Nhưng mà Kim Phi biết rõ đạo lý “Trên không nghiêm dưới khắc loạn”.
Nếu như y dám đi đầu làm càn, đội nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ loạn hết lên.
Hơn nữa đây cũng là lý do y không thích ăn cơm tập thể trong quân ngũ, nhưng lại kiên trì như cũ không nấu ăn riêng.
Y lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của Khánh đại nhân, ta thật sự không cần.”
“Tiên sinh, ta nói thật với ngài vậy, phu nhân nhà ta đang mang thai, ta không muốn chọc giận cô ấy, tránh động thai, tiên sinh nếu không chịu thu nhận các cô ấy thì ta chỉ có thể đuổi các cô ấy về Lầu Hàm Hương.”
Khánh Hâm Nghiêu thấy Kim Phỉ vẫn từ chối, cười khổ nói: “Như vậy không được hay cho lắm… Ngài nhận ý tốt của ta nhé?”
Không phải nữ nhân Đại Khang nào cũng giống Quan Hạ Nhỉ, ngày nào cũng mong đàn ông nhà mình nạp thêm thiếp.
Có rất nhiều cô nương thân phận cao quý xem trọng danh phận của mình.
Thê tử của Khánh Hâm Nghiêu tuy rằng không phải công chúa, nhưng cũng là đích nữ của một vị quốc công.
Mâu thân của cô ấy lại là biểu muội của hoàng đế đương triều, có thể nói là thân phận hiển hách.
Tất nhiên, Khánh Hâm Nghiêu không muốn dính vào những vũ nương này.
Bình thường trong nhà nuôi mấy kiểu vũ nương như này cũng là lẽ thường tình ở Đại Khang, nếu cô ấy làm loạn lên thì sẽ bị người ngoài nói ra nói vào.
Chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng bây giờ cô ấy lại đang mang thai, chắc chắn sẽ bị chọc giận, Khánh Hâm Nghiêu cũng không rảnh rỗi mà chọc vào cô ây.
Lầu Hàm Hương đã đưa vũ nương đêh, nếu giờ trả lại, sẽ bị người đời cười nhạo.
Đang lúc do dự, các vũ nương đứng chụm lạỉ một nhóm, đột nhiên cùng nhau quỳ về phía Kim Phi: “Nhóm nô tỳ không muốn quay lại Lầu Hàm Hương, xin tiên sinh thu nhận bọn ta!1’
Nếu bây gỉờ các cô ấy quay về, chẳng khác gì bị khách hàng trả về.
Không những bị Lầu Hàm Hương trách phạt, còn có thể bị ép đi tiếp khách.
So với một cuộc sống bỉ thảm như vậy, các cô ấy tình nguyện đi theo Kim Phi.
Một tiểu tướng quân tuấn tú như này, hầu hạ y chắc chắn sẽ hơn hẳn mấy lão già ở Lầu Hàm Hương.