Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 515 Không giữ ai lại thật sao
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 515 Không giữ ai lại thật sao
Chương 515: Không giữ ai lại thật sao?
Kể từ khi rời khỏi làng Tây Hà, Kim Phi chưa chạm vào một cô nương nào.
Là một thanh niên có sinh lý bình thường, nhịp tim của Kim Phi hơi tăng nhanh.
Mặt y đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi.
“Tiên sinh, ngài nóng lắm à?”
Thanh Diên lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, đưa tay lau mồ hôi cho Kim Phi.
Kim Phỉ thật sự sợ mình không khống chế được, sao dám có động tác thân mật với cô ấy chứ?
Y rút lui theo bản năng.
Không ngờ đằng sau cũng là một cô nương, Kim Phỉ bỗng va vào ngực cô nương đó.
Cả hai người đều đỏ mặt.
Kim Phỉ vội chạy đến phía sau bàn, trong lòng hơi hối hận vì đã để những cô nương này vào trong lều.
Nhưng bây giờ các cô đều đã vào rồi, lại đuổi họ ra cũng không thích hợp.
Mà y cũng không thể rời đi, dù sao trong
lều cũng có rất nhiều ván thư.
Mặc dù không tính là cơ mật, nhưng cũng không thể tùy tiện để người khác xem được.
Không còn cách nào, Kim Phi chỉ có thể nhìn về phía cửa hô to: “Đại Lưu!”
Nhưng Đại Lưu sớm đã trốn sang một bên, căn bản không nghe được.
Một nữ nhân viên hộ tống bước vào.
Thấy Kim Phi lúng túng, cô âỳ cố nhịn cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không?”
“Đi gọi a Bội tới đây”.
Tiểu Ngọc không có ở đây, A Bội chính là đại tỷ của nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà.
Cũng là người phụ trách các nữ nhân viên hộ tống ở dốc Đại Mãng.
“Vâng!” nữ hộ tống quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, A Bội mở rèm bước vào.
Khỉ cô ấy thấy các cô nương trong lều, rõ ràng đã sững sờ một chút, sau đó nở một nụ cười đầy mê hoặc.
“Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Có chuyện”, Kim Phi chỉ vào các cô nương nói: “Đây là những cô nương mà Khánh đại
nhân nhờ ta sắp xếp gi úp, cô sắp xếp cho họ đi”.
“Tiên sinh, bên chỗ ta đêu là những người phụ nữ thô lỗ, ngài đột nhiên giao cho ta một nhóm cô nương yểu điệu,bảo ta sắp xếp kiểu gì đây?”
A Bội khó xử hỏi.
“Ta mặc kệ cô dùng cách gì, sắp xếp ở đâu, nhất định phải sắp xếp xong cho ta”, Kim Phỉ bá đạo nói.
‘Vậy ta sắp xếp xong thì ngài không được phản đối nhé”. A Bội nói.
“Không phản đối”, Kim Phi nhanh chóng đồng ý.
Bây giờ y chỉ muốn đưa những cô nương này đi thật nhanh.
Vậy được, ta cảm thấy cả doanh trại này, nơi thích hợp nhất để sắp xếp cho họ chính là ở chỗ của ngài đây”.
Vẻ mặt A Bội nghiêm túc nói: “Dù sao các cô ấy cũng là người mà Khánh đại nhân tặng Phi ca, hiện giờ trời đang trở lạnh, Phi ca vẫn chưa có con, tìm vài cô nương sưởi ấm là rất hợp lý. Chỉ là Phỉ ca phải kiềm chế ở mức độ vừa phải, tuy nói trận chiến đã đánh xong,
nhưng ngày mai…”
Sắc mặt Kim Phi lập tức tối sầm, không đợi cô ấy nói xong, y cầm một cây trường đao ở bên cạnh lên rồi rút bỏ đao ra.
A Bội đã sớm đê phòng, vội vàng lùi về sau một bước để tránh vỏ đao.
“Ai ya Phỉ ca ngài nói không phản đối mà, sao lại nóng nảy như vậy?” A Bội cười nói.
Cô ấy và Kim Phi ở cùng một thôn, cũng coi là nhìn Kim Phi trưởng thành, ngoại trừ đánh giặc, bình thường nói chuyện dều rất tùy ý.
Hơn nữa cô ấy đã thành hôn, lời nói tục tĩu của cô ấy lợỉ hại hơn nhiều so với Kim Phỉ.
“A Bội, nếu cô còn lấy ta ra làm trò đùa thì đội của cô năm nay đừng nghĩ đến việc làm bất cứ nhiệm vụ nào nữa”.
Kim Phi cũng biết điểm yếu của A Bội ở đâu, lạnh lùng uy hiếp.
Không có nhiệm vụ thì không có phần thưởng, chỉ có tiền lương.
A Bội quả nhiên kinh sợ, cong môi nói: “Được fôỉ được rồi, ta nghe lời ngài là được chứ gì?”
Nóỉ xong cô ấy vẫy tay về phía các cô
nương: “Xem ra các cô không có cơ hội rồi, đi theo ta nào”.
Không ít cô nương tỏ ra thất vọng nhưng không ai dám càn rỡ, đều ngoan ngoãn theo sau A Bội.
Lúc A Bội đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Phi ca, ta là người từng trải, hiểu rõ tâm tư của đàn ông, những cô nương này thật đẹp và quyến rũ, ngài thật sự không giữ lại vài người sao? Ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ không nói cho Hạ Nhỉ và Tiểu Bắc đâu”.
“Cút”.
Sắc mặt Kim Phỉ tối sầm, quát lớn.
“Được được được, cút thì cút, dù sao người hối hận cũng không phải là ta”.
A Bội lẩm bẩm một tiếng, dẫn theo các cô nương rời đi.
Đợi người đỉ hết, Kim Phi mới cảm thấy dễ thở hơn.
Khánh Hâm Nghiêu này đúng là tìm cho mình một vấn đề lớn.
Nếu như ở trong thôn, mình còn có thể sắp xếp những người này đỉ tới xưởng dệt hoặc tới những nhà máy khác, nhưng đây lạỉ là doanh trại, y thật không biết nên sắp xếp cho họ thế
nào.
Chẳng lẽ làm một đoàn ca múa giải khuây?
ơ, dường như cũng có thể mà.
Kim Phi suy nghĩ về vấn đề này đi ra khỏi lều.
Đồng thời còn bảo nữ hộ tống vén rèm lều lớn.
Không còn cách nào, mùi phấn quá nồng, không thoát khí, y không thể ngủ nổi.
Lúc này trời đã lạnh, đứng ở cửa cũng không phải cách, Kim Phì phái người đỉ gọi Trương Lương và Hàn Phong, bàn bạc với họ chuyện chiêu bỉnh.
Ba người bàn bạc đến nửa đêm, Kim Phỉ mới trở về lều.
Hàn Phong lại không về nghỉ ngơi mà dẫn người đến nhà họ Chu tìm Chu Du Đạt.
Mặc dù Kim Phi đã cho Chu Du Đạt mười nghìn lượng bạc để xây lò rèn và nhà máy dệt thu xếp ổn thỏa cho dân tị nạn, nhưng việc xây dựng cần có thời gian.
Cho dù có nhiều tiền hơn, nhiều dân tị nạn, cũng không thể xây dựng một dãy nhà trong
một hai ngày.
Vì vậy những người dân tị nạn chỉ có thể tạm thời tụ tập ở nhà họ Chu.
Lúc đầu mọi người vẫn có thể chen chúc trong nhà, nhưng càng ngày càng nhiều người đến, tất cả các phòng của nhà họ Chu đêu chật kín, bây giờ ngay cả sân cũng chật kín người.
Khỉ Hàn Phong bước vào gần như không tìm thấy chỗ đặt chân.
Lúc này nơi duy nhất trong nhà họ Chu không có ai ở chính là gian phòng thờ tổ tiên.
Chu Du Đạt đón tiếp Hàn Phong ở đây luôn.
“Hàn tráng sĩ, sao nửa đêm lại tới đây?”
Chu Du Đạt rót cho Hàn Phong một ly trà rồi hỏi: “Dốc Đại Mãng xảy ra chuyện gì sao?”
“Dốc Đại Mãng không sao, là tiên sinh nhà ta có chút chuyện muốn nhờ Chu tiên sinh giúp đỡ’.
Hàn Phong nhận lấy ly trà nói: “Nửa đêm mạo muội làm phiền, mong Chu tiên sinh không trách”.
“Hàn tráng sĩ nói gì vậy chứ? Không có Kim tiên sinh thì không có Chu Du Đạt hôm nay,
Hàn tráng sĩ mau nói, Kim tiên sinh có chuyện gì vậy?”
Chu Du Đạt vừa nghe chuyện của Kim Phi, thì vội ngồi thẳng người.
Anh ta bị ảnh hưởng bởi tư tưởng truyền thống, trước đây anh ta luôn muốn làm quan, muốn thay đổi Đại Khang, làm rạng danh tổ tiên.
Vì vậy lần đầu tiên thấy Cửu công chúa, anh ta mới kích động như vậy.
Nhưng sau khi trải qua đại nạn sinh tử, sau đó nhiều lần cầu cứu khắp nơi dều bị coi thường, nhân sinh quan của Chu Du Đạt có thay đổi rất lớn.
Anh ta không còn nghĩ đến việc làm quan nữa mà bắt đầu trở nên thực dụng hơn.
Càng hiểu sâu sắc hơn, Chu Du Đạt phát hiện, Kim Phi là người càng đáng tin, đáng tòn trọng hơn so với Cửu công chúa.
Bởi vì Kim Phi quan tâm đến những người dân tị nạn từ tận đáy lòng, hơn nữa có những hành động thực tế.
Bây giờ Kim Phi có chuyện nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta lập tức lấy lại tin thần.
“Chuyện là như này, tiên sinh đã lấy được tư cách thành lập quân Ất Đẳng, muốn chiêu
mộ một nhóm binh lính”.
Hàn Phong nói: “Tiên sinh nói chiêu binh không thể tìm những kẻ hèn nhát, các anh em trong trại tù binh của chúng ta đều rất tốt, dám chiếm đoạt trại ngựa trong tay Đan Châu. Vì vậy quyết định chiêu mộ từ trại tù của chúng ta trước, cần Chu tiên sinh phối hợp một chút”.
Đãi ngộ của tân bỉnh đều giống như nhân viên hộ tống”.
“Đãi ngộ cũng giống nhân viên hộ tống ư?”
Chu Du Đạt đứng dậy: “Có bao gồm việc sắp xếp cho người nhà không?”
Anh ta và Hàn Phong đã là bạn bè sinh tử, nên anh ta hiểu rất rõ những đãi ngộ của đội nhân viên hộ tống.
Với điều kiện tốt như vậy, đi chiêu mộ binh sĩ ở đâu cũng luôn có người tranh nhau tham gia.
Kim Phỉ đâu phải tìm anh ta giúp đỡ chứ, đây là y đang giúp anh ta sắp xếp cho dân tị nạn mà!