Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 516 Trấn thủ Kiếm Môn Quan
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 516 Trấn thủ Kiếm Môn Quan
Chương 516: Trấn thủ Kiếm Môn Quan
Sáng sớm hôm sau, Chu Du Đạt gọi các trưởng lão gia tộc, trưởng làng và các nhân vật khác trong số những người tị nạn đến gian phòng thờ tổ tiên.
“Chu tiên sinh!”
“Hàn tráng sĩ!”
Các trưởng lão gia tộc lần lượt chào hỏi Chu Du Đạt và Hàn Phong.
Hai người cũng đáp lại lời chào hết người này đến người khác.
“Chu tiên sinh, ngài từng bảo Kim tiên sinh đã đồng ý sẽ giúp bọn ta tìm kế sinh nhai, chuyện đó thế nào rồi?”
Một trưởng lão gia tộc hỏi.
“Xưởng nung gạch ở phía tây không phải đã bắt đầu xây dựng rồi sao?”
Chu Du Đạt nói: “Tuy nhiên, xưởng nung gạch sẽ không cần nhiều công nhân như vậy. Khi xưởng nung gạch hoàn thành, chúng ta sẽ có gạch, đến lúc đó có thể xây dựng thêm những xưởng khác.
Kim tiên sinh muốn ta xây một xưởng dệt
lớn có thể chứa mười ngàn phụ nữ làm việc cùng một lúc ở nhà họ Chu, ngoài ra còn phải xây một xưởng luyện sắt ở phía tây sông Kim Mã, khi xây xong thì tất cả chúng ta có thể đỉ làm việc trong xưởng, không còn cần phải làm ruộng cho địa chủ nữa!
Thuế của mọi người, Kim tiên sinh sẽ giúp mọi người đóng, con cái của mọi người cũng sẽ được đi học miễn phí tại ngôi trường Kim tiên sinh thành lập! Không còn lo lạnh lo đói nữa!”
“Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy sao?” Một trưởng lão gia tộc nghỉ ngờ hỏi.
“Tại sao lại không? ở làng Tây Hà của bọn ta chính là như thế!”
Hàn Phong nói: “ở làng bọn ta, công nhân xưởng được ăn ba bữa một ngày, toàn là cháo, ba ngày một lần sẽ có một bữa án có thịt. Chỉ cần là công nhân của xưởng thì có thể ăn thỏa thích!
Đối với những công nhân không có chỗ ở, Kim tiên sinh cũng đã xây dựng ký túc xá bằng gạch cho họ, và tất cả con cái của công nhân có thể học miễn phí trong trường của làng, con trai ta giờ đã có thể nhận biết được ba trăm chữ rồi!”
Dân chúng biết rằng nếu quan phủ cử
người trưng dụng ngựa chiến thì họ sẽ phải ngoan ngoãn giao nộp.
Tuy nhiên, Hàn Phong đã hứa sẽ mua chúng với giá năm lạng bạc mỗi con và anh ta đã thực hiện lời hứa đó.
Cho nên bây giờ Hàn Phong cũng rất có ảnh hưởng trong đám người tị nạn, nghe anh ta nói như vậy cũng không ai trong số các trưởng lão gia tộc nghi ngờ.
Bọn họ đã mất tất cả, Kim Phỉ hoàn toàn không cần phải nói dối bọn họ.
“Kim tiên sinh quả đúng là bồ tát sống!”
Rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đều tỏ ra khao khát: “Bọn ta thực sự hy vọng rằng chúng ta có thể sớm được sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy.”
“Đó là lý do ta tập hợp mọi người ở đây để thảo luận chuyện này.”
Chu Du Đạt nói: “Kim tiên sinh muốn chiêu mộ một nhóm binh lính, vì quan tâm đến những anh em trong trại tù binh, trước tiên ngài ấy sẽ chiêu mộ người của chúng ta.”
“Nhưng trên mặt của tất cả bọn ta đều bị đóng dấu…” Một trong những trưởng lão gia tộc ngập ngừng nói.
“Kim tiên sinh không quan tâm đến mấy con dấu đó, ngài ấy còn ca ngợi những người anh em trong trại tù bỉnh chúng ta như những anh hùng.”
Chu Du Đạt nói: “Kim tiên sinh nhờ công chúa điện hạ tâu chuyện của chúng ta lên triều đình, dựng tượng đài cho chúng ta, để mọi người trong thiên hạ đều biết mặc dù trên mặt chúng ta bị đóng dấu, nhưng chúng ta không phải là bọn hèn nhát!”
Để Kim Phi có ấn tượng tốt, Chu Du Đạt quy kết những gì Cửu công chúa đã làm sang Kim Phi.
“Thật sao?” Các trưởng lão dều hưng phấn.
“Đúng vậy, hơn nữa ta nghe ngài nói triều đình đã phê duyệt, chắc có lẽ mấy ngày tới sẽ bắt đầu xây dựng tượng đài!”
Hàn Phong phối hợp với Chu Du Đạt nói: “Tiên sinh cũng nói rằng chúng ta nên khắc tên của tất cả những người đã tham gia quân đoạt ngựa lên tượng đài, để các thế hệ tương lai luôn ghi nhớ công lao của chúng ta.”
“Quá tốt fôì! Bây giờ dù có chết cũng có thể đi gặp tổ tiên!”
“ơn nghĩa của Kim tiên sinh, nhà họ Thái ta
sẽ không bao giờ dám quên, chờ bọn ta xây lại đền thờ tổ tiên, bọn ta nhất định cũng sẽ lập cho Kim tiên sinh một cái bia trường sinh!”
“Nhà họ Chung của bọn ta cũng không dám quên!”
Không ít trưởng lão gia tộc đã cảm động đến mức bật khóc.
Cũng có một số người quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy về hướng dốc Đại Mãng.
Sau một lúc, các trưởng lão trong gia tộc từ từ lấy lại bình tĩnh và lần lượt lên tiếng.
“Chu tiên sinh, Hàn tráng sĩ, các ngài đừng lo lắng, Kim tiên sình chiêu mộ binh lính, bọn ta nhất định sẽ hỗ trợ hết mình, khi trở về ta sẽ để con trai trưởng của ta đến dốc Đại Mãng báo cáo với ngài.”
“Ta còn ba đứa con trai, xin dâng cho tiên sinh hai đứa!”
“Đáng tiếc con trai của ta đã chết trong trại tù binh, ta hiện tại chỉ còn lại hai cô con gái, bằng không cũng có thể phục vụ tiên sinh!”
“Hàn tráng sĩ, bây giờ ta chỉ còn một đứa con trai, lão có thể hỏi thằng bé đi làm lính cho tiên sinh thì phải đi mấy năm, đỉ nơi nào không?”
Hầu hết các trưởng lão trong gia tộc đều nói ngay tại chỗ rằng họ muốn gửi con trai của họ đến gia nhập quân đội.
Cũng có một số người chỉ còn một đứa con trai, thận trọng hơn một chút, hỏi thêm một chút về tình hình.
“Mọi người, trước tiên hãy im lặng nghe ta nói hết đã.”
Hàn Phong giơ tay lên, đợi đến khi các trưởng lão trong gia tộc yên tĩnh, trước hết trả lời câu hỏi đầu tiên: “Quân Trấn Viễn của tiên sinh chịu trách nhiệm bảo vệ Kiếm Môn Quan, hiện đang ở quận Quảng Nguyên, nếu cưỡi ngựa thì đi hai ba ngày là có thể đến đó.”
Cửu công chúa làm việc vẫn tương đối đáng tin cậy.
Không chỉ giành được cho Kim Phi hạn ngạch quân Ất Đẳng, mà còn giúp y giành được Kiếm Môn Quan gần nhất.
Đương nhiên, chuyện này diễn ra tốt đẹp như vậy ngoài nhờ Cửu công chúa đấu tranh, một nguyên nhân khác chính là vì Kiếm Môn Quan ban đầu do quân đội nhà họ Khánh trấn thủ.
Ngày nay, mặc dù Đại Khang đang mục nát, nhưng nội loạn không nghiêm trọng lắm, Kiếm Môn Quan chỉ là một quan ải ở biên giới, tầm quan trọng không cao.
Cửu công chúa đích thân lên tiếng, lại là cho Kim Phi, Khánh Hâm Nghiêu tất nhiên sẽ nể mặt bọn họ.
Khi Kim Phi biết Cửu công chúa giao cho mình Kiếm Môn Quan, y cũng không dám tin.
Kiếm Môn Quan là chìa khóa để vào Xuyên Thục, hai bên ba mươi dặm đường núi hiểm trở. Với những chiếc nỏ và máy bắn đá hạng nặng của Kim Phi, nếu để y trấn giữ thì một ngàn người không thể phá vỡ.
Hơn nữa, Kiếm Môn Quan chỉ cách làng Tây Hà hơn trăm dặm, cho nên để Kim Phi đóng quân ở Kiếm Môn Quan chẳng khác nào cho y bảo vệ thành trì của chính mình.
Thành thật mà nói, Kim Phi đã cảm động vì chuyện này trong hai ngày.
Nếu y tạo phản, triều đình sẽ không thể chiếm được Kiếm Môn Quan từ tay y nếu binh lực của họ không lớn hơn y hai mươi lần.
Sau đó, y nhận ra rang Cửu công chúa đang tỏ thiện chí và sự tin tưởng, cũng như
chiếm được cảm tình của mọi người.
Cho dù y có tạo phản, có Kiếm Môn Quan hay không cũng không có gì khác biệt.
Nhưng cho dù hiểu được điều này Kim Phi vẫn biết ơn Cửu công chúa.
Với Kiếm Môn Quan trong tay làng Tây Hà giống như một pháo đài.
Kim Xuyên cách Tây Xuyên không xa, các trưởng lão trong gia tộc thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin sẽ phục vụ ở Kiếm Môn Quan.
Sau đó nghe Hàn Phong nói tiếp: “Còn một chuyện, ta muốn nói rõ trước, sau khi con cái mọi người được chiêu mộ, bọn họ sẽ không lập tức đi làm lính, mà trước tiên phải làm nhân viên hộ tống trong một khoảng thời gian, đi giao hàng đến kỉnh thành, Giang Nam, và các nơi trong Xuyên Thục của bọn ta, sau khi rèn luyện một thời gian mới đi trấn thủ Kiếm Môn Quan!”
“Làm nhân viên hộ tống trước?” Một trưởng lão buột miệng hỏi: “Có được trả công không?”
“Lão Thái, ông sao vậy?”
Một trưởng lão trong gia tộc khác lập tức khinh thường nói: “Nếu không nhờ Kim tiên sinh, cái bộ xương già này của ông không biết đã
mục nát ở đâu rồi, thằng nhóc giúp Kim tiên sinh làm việc mà ông còn đòi tiền công ư?”
“Ai da, cái miệng này của ta đúng là…” ông lão họ Thái vội vàng tát vào miệng mình hai lần.
“Kim tiên sinh của bọn ta thường nói người ta đã làm việc thì phải trả công cho người ta, Lão Thái hỏi chuyện này cũng không sao cả.”
Hàn Phong nói: “Cho dù làm nhân viên hộ tống hay làm binh lính cho tiên sinh dều sẽ được trả công!”
Sau đó anh ta nói một lượt về các đãi ngộ của đội nhân viên hộ tốnq.