Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 517 Người đông như thủy triều
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 517 Người đông như thủy triều
Chương 517: Người đông như thủy triều
Bình thường sẽ có tiền lương, bị bắt có tiền thưởng, bị thương thì tiêu cục chịu trách nhiệm điều trị, tàn tật sẽ được tiêu cục phụ trách nuôi cả đời, tử trận sẽ có tiền an ủi…
Hết chuyện này đến chuyện khác, mắt các tộc trưởng nghe thấy đêu đỏ hoe.
Nếu không phải vì tuổi tác đã quá lớn thì họ đêu muốn tham gia triệu tập.
“Hàn tráng sĩ, ta biết đây là sự thật, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu.” Một ông lão run run tay hỏi: “Đây có phải là sự thật không? Có thực là trả lương cao như thế không?”
■’Ha ha ha!”
Nghe thấy câu hỏi của ông lão, mọi người đều bật cười.
“Để giúp chúng ta xây dựng nhà máy, Kim tiên sinh đã đưa ta một ngàn lượng bạc, còn nói là không đủ sẽ bổ sung thêm, y sẽ lừa mấy ông già như ông chỉ vì mấy trăm văn tiền à?”
Chu Du Đạt cười nói: “Phùng lão, ông yên tâm đi, nếu tiên sinh không thực hiện cam kết, ông tới phá nhà cũ nhà họ Chu ta cũng chịu!”
“Ha ha ha! Mấy ngày trước Kim tiên sinh đã chở đến đây mấy chục xe tiền đồng, ta nhìn thấy rồi!”
Ông lão nhà họ Phùng cười nói: “Không phải là lão già này không tin tưởng Kim tiên sinh, chỉ là lão không dám tin vào lỗ tai mình, lão không tin rằng trên đời này còn có công việc tốt như vậy!”
Hàn Phong nhìn nơi này, chợt nhớ đến những gì Kim Phi đã từng nói, tất cả đều phụ thuộc vào sự hỗ trợ của người cùng ngành.
Thật ra chỉ khi trở thành nhân viên hộ tống mới biết rằng tiền lương là thứ cơ bản nhất.
Cách kiếm tiền nhanh chóng chỉ có ra ngoài làm nhân viên hộ tống, đi một chuyến đến kinh thành và trở lại, trợ cấp đi lại có thể đến vài tháng lương.
Nếu như may mắn hơn một chút, gặp được vài băng nhóm thổ phỉ lại càng tốt hơn.
Trang thiết bị và tố chất chiến đấu của nhân viên hộ tống là đè bẹp bọn thố phỉ, khi thổ phỉ tới cướp bọn họ, về cơ bản thì chẳng khác nào đưa tiền ra.
Nếu phương pháp đó đúng, giết được một đợt thổ phỉ, toàn đội nhân viên hộ tống đều có
thể kiếm được một khoản nho nhỏ.
Ngày nay, một vài nhân viên hộ tống can đảm đã cố ý cất lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn đỉ, thay quần áo thành quần áo bình thường chỉ để thu hút bọn thổ phỉ đến cướp bọn họ.
“Đúng rồi, còn một điều nữa, chúng ta cũng có chiêu mộ binh lính nữ, nhà ai có con gái cũng có thể đến đây ghi danh”
Hàn Phong bổ sung thêm một câu.
“Cái gì? Con gái cũng có thể làm bỉnh lính à?” Ông lão nhà họ Phùng sửng sốt.
“Lão Phùng, đầu óc ông hỏng rồi sao, ở mương Lão Quát, ông không nhìn thấy nữ nhân viên hộ tống hay sao?”
Ông lão nhà họ Thái nói: “Cô gái đó bắn cung rất chính xác, có thể bắn chết một con quạ ở trên cây mặc dù nó cách xa đến trám thước!”
“Hàn tráng sĩ, con gái nhà ta bị đóng dấu lên mặt, còn có, còn…”
Một ông lão nói đến đây rồi không nói được nữa…
Không chỉ có mỗỉ mình ông ta, tất cả ông lão ở nơi này đều cúi đầu.
Bọn họ dều có con gái, tất cả cô gái ở
trong trại tù binh dều bị làm nhục.
Hiện tại trên mặt họ còn bị đóng dấu đến xuất giá cũng không thể xuất giá được, tất cả đã trở thành một vấn đê lớn.
Quan niệm về trinh tiết thời phong kiến còn rất nặng nề, mặc dù ai cũng biết người con gái đó không làm sai, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái sau khi gả ra ngoài, lại vì chuyện này mà bị ruồng bỏ, bị trả lại nhà mẹ ruột.
Nếu lại bị nhà mẹ ruột ruồng bỏ, cô gái đó sẽ hoàn toàn không còn đường nào để sống nữa.
Đối với những cô gái chưa chồng thì lại càng khó khăn hơn.
Vốn dr ở Đại Khang con gái nhiều con trai ít, các cô gái đã khó lấy chồng rồi, giờ trên mặt họ lại bị đóng dấu khiến ai ai cũng biết họ đã từng bị làm nhục, còn có nhà ai sẽ tới cưới họ đây?
Cũng bởi vì vậy mà dạo gần đây, các cô gái ở xung quanh Tây Xuyên thường xuyên tự tử.
Kim Phỉ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để cho Chu Du Đạt cố gắng hết sức cử người khuyên bảo.
Hàn Phong nhìn thấy bầu không khí hôi
ngột ngạt, vội vàng nói: “Bị đóng dấu cũng không sao, tiên sinh nhà ta đi chiêu binh chứ không đi tuyển người đẹp. Tiên sinh nói rằng, đãi ngộ của binh lính nữ cũng giống như với binh lính nam, không muốn làm binh lính nữ cũng không sao, đợi đến khi nhà máy dệt xây xong sẽ ưu tiên tuyển các cô gái bị đóng dấu lên mặt. Tiên sinh nhà ta còn nói, các cô gái có thể gánh vác một góc trời, ngay cả khi cả đời này không kết hôn, y cũng có thể cho họ một con đường để sống, các ông hãy về nhà khuyên nhủ họ, đừng nghĩ quẩn nữa.”
“Biết rồi!”
Các ông lão rối rít lau nước mắt gật đầu.
Nếu có thề, aỉ lại muốn đứa con gái mà mình đã vất vả nuôi lớn tự tử chú?
Sau đó, Hàn Phong dặn dò thêm một vài vấn đề khác rồi để cho các ông lão quay về.
Các ông lão cũng không hề qua loa, họ xem vấn đề này là chuyện hệ trọng hàng đầu cần xử lý, vừa trở về đã vội vàng triệu tập người trong tộc của mình họp.
Trước đây, tất cả người dân ở xung quanh Tây Xuyên đều không biết Kim Phi là aỉ, lúc ở mương Lão Quát, Kim Phi không thể lấy ra nhiều tiền như thế trong một lúc được, ngỏ lời
có thể dùng lương thực và vải vóc để trả trước một phần tiền không, rất nhiều người dân vẫn chưa tin tưởng y.
Sau đó Chu Du Đạt đã dùng nhà tổ và ruộng vườn để đảm bảo, người dân mới đồng ý giao ngựa chiến cho Kim Phỉ.
Mấy ngày sau đó, Kim Phi đã điều động tiền bạc từ thương hội Kim Xuyên gần đó và làng Tây Hà, cho Chu Du Đạt thông báo người dân đến nhận bạc.
Kết quả là khi người dân nhìn thấy Kim Phi có bạc thì không còn lo lắng nữa, vội vàng cho Kim Phi thiếu nợ.
Nhưng năm lượng bạc ở Đại Khang không phải là số tiền nhỏ, cho dù là đổi bằng lương thực hay vải vóc, cũng có thể đổi được một đống.
Ngay cả nhà họ cũng đã mất rồi, họ không thể ngày nào cũng gánh bao lương thực và vải vóc đi ra ngoài.
Đổi thành bạc cũng không được, đem theo trên người ngộ nhỡ mất luôn thì sao?
Việc này đã làm cho Kìm Phỉ dở khóc dở cười, nhưng mà họ cũng đã đồng ý với yêu cầu của người dân, đưa cho họ giấy ghi nợ viết rõ
từng mục giống như sổ tiết kiệm.
Có được giấy ghi nợ, họ có thể cầm nó đến thương hội Kim Xuyên nhận tiền lúc nào cũng được, hoặc cũng có thể lấy lương thực và vải vóc.
Một vài người dân nghe thấy tin này thì còn gửi lại lương thực và vải vóc mình nhận được vào thương hội Kim Xuyên, yêu cầu đổi thành giấy ghi nợ.
Đến cuối cùng, hầu hết lương thực và vải vóc Kìm Phỉ dùng đề đổi lấy ngựa chiến đều trở lại vào trong tay y.
Kim Phỉ phát hiện tình huống này, lập tức nảy ra ý tưởng mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm.
Nhưng muốn mở ra hoạt động kinh doanh tiết kiệm, thương hội Kỉm Xuyên phải có tính chất là một tiền trang, cần phải có sự phê duyệt.
Kim Phi tìm Cửu công chúa hỗ trợ, Cửu công chúa cũng đã đồng ý, chẳng qua là tới tận bây giờ cũng chưa đưa ra câu trả lời, Kim Phỉ cũng biết ngại nên không đến thúc giục cô ây.
Thông qua việc này, thương hội Kim Xuyên đã được người dân trại tù binh công nhận.
Cộng thêm với việc dạo gần đây, danh
tiếng của chiến đội áo giáp đen dần dần lan rộng, có khá nhiều người nhanh chóng nhường đường khi nhìn thấy nhân viên hộ tống.
Khi các ông lão nói cho người dân tỵ nạn việc Kim Phi muốn chiêu mộ binh lính, đãi ngộ giống như nhân viên hộ tống, toàn bộ nhà họ Chu đều sôi trào.
Không chờ tộc trưởng nói hết đã có khá nhiều người dân tỵ nạn xoay người chạy đến dốc Đại Mãng.
Ông lão nói, Kim Phi chỉ chiêu mộ năm ngàn người, tuyển cả trai lẫn gái.
Mà lại có mấy chục ngàn người dân tỵ nạn, nói không chừng, nếu đi trễ là đã tuyển đủ rồi.
Hiện tại, mặc dù xưởng nung gạch đã được xây dựng, nhưng cũng chỉ cần dùng một ít người dân, đại đa số người dân ở nơi đây đều rảnh rỗi ở nhà.
Bỏ qua cơ hội này thì phải đợi đến mấy tháng sau mới có việc làm.
Bọn họ không biết được mình có thể chống chọi được tới mấy tháng sau không nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo sau.
Trên dốc Đại Mãng, các binh lính đang trực
trên tháp canh nhìn thấy đám đông đang chạy như điên đến đây, tưởng là kẻ thù nên lập tức gõ vang chiêng đồng.
ở trên tháp canh gần đó, nhân viên hộ tống cũng bắn hai mũi tên lệnh.
Kim Phỉ đang bàn bạc với các đại tướng và Cửu công chúa, nghe thấy cảnh báo, lập tức bảo Đại Lưu hộ tống Cửu công chúa ra xe ngựa, còn v lao tới tháp quan sát cùnq với Trươnq Lươnq.