Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 519 Phòng tối nhỏ là gì
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 519 Phòng tối nhỏ là gì
Chương 519: Phòng tối nhỏ là gì?
“Mở tiền trang vốn đr không phải là chuyện khó khăn gì, nếu không phải tiên sinh nhất quyết muốn mở, bổn cung cũng sẽ không đê nghị tiên sinh làm”.
Cửu công chúa nói: “Đây là một chuyện tốn sức, trách nhiệm lớn”.
“Ta muốn nghe chỉ tiết”, Kim Phi chắp tay lại nói.
“Ta biết cũng không nhiều lắm”.
Nói rồi Cửu công chúa nói về tình hình tiền trang mà mình biết.
Lúc này Kim Phỉ mới hiểu tại sao phê duyệt tiền trang lại không khó rồi.
Tiền trang ở thời đại phong kiến không giống với những gì y nghĩ.
Tiền tệ của Đại Khang chủ yếu là tiền đồng, chỉ có lúc đại tông giao dịch mới dùng vàng bạc.
Nhất là vàng miếng, rất nhiều người kinh doanh nhỏ cũng ít khỉ nhìn thấy chứ đừng nói gì người dân.
Nhiều cửa hàng sau khi tích lũy đủ bạc vỡ trong một thời gian thì sẽ tự mình nấu thành
những thỏi bạc lớn hoặc các miếng bạc, cũng có thể lưu thông.
Ve cơ bản mỗi cửa hàng cũng sẽ được trang bị một chiếc cân nhỏ chính xác, chuyên dùng để cân bạc.
Chẳng qua có vài cửa hàng sẽ trộn lẫn kim loại khác trong thỏi bạc, nên mọi người lại càng muốn thu thỏi bạc nhà nước cung cấp.
Đây cũng là nguyên nhân hệ thống tiền tệ Đại Khang vẫn không suy yếu.
Cho dù vàng bạc hay tiền đồng thì đều là kim loại thật, có thể khai thác được khá nhiều.
Với trình độ mục nát hiện giờ của Đại Khang, nếu sử dụng tiền giấy làm tiền tệ, e là tiền giấy sẽ lạm phát.
Điểm lợi nhuận của tiền trang cũng khác với ngân hàng kiếp trước, không nằm ở việc tài trợ, đầu tư hay sử dụng tiền của người gửi để kiếm lợi nhuận mà ở việc kiếm phí của vài thủ tục.
Đúng thế, tiết kiệm tiền ở tiền trang Đại Khang không chỉ không có tiền lãi mà còn thu phí thủ tục.
Hơn nữa phí thủ tục cực kỳ cao.
Nếu bị người ta làm giả phiếu bạc, hoặc
thuê trộm vào kho làm thất lạc vàng bạc thì người gửi sẽ phải chịu tổn thất.
Thế nên ở Đại Khang, tiền trang không phải là ngành có thể kiếm được nhiều tiền.
Triều đình phê duyệt cũng đơn giản, trước kia Cửu công chúa không nhắc đến là vì nghĩ chuyện này không quan trọng.
Kim Phỉ nghe Cửu công chúa giải thích xong, không chỉ không chán chường mà ngược lại càng có lòng tin vào quyết định của mình.
“Tiên sinh, thật ra mở tiền trang quan trọng nhất là quan hệ, bổn cung nói thẳng, với danh tiếng và trình độ của tiên sinh, các thương nhân lớn sẽ không bao giờ gửi tiền cho ngài”.
Cửu công chúa nói: “Không phải nói ngài mở tiền trang thì lập tức có người đến gửi bạc đâu”.
“Ta hiểu”, Kim Phi gật đầu: “Dù sao thương hội cũng tiện, thử xem rồi tính”.
Các thương nhân cũng sẽ suy xét đến năng lực của tiền trang trước khi gửi tiền.
Nếu không chọn một tiền trang nhỏ, lấy tiền của mình chạy mất thì phải làm sao?
Cửu công chúa thấy Kim Phỉ kiên quyết như vậy cũng không khuyên bảo gì thêm.
Khánh Hâm Nghiêu tò mò hỏi: “Tiên sinh, ngài lại nghĩ đến diệu kế gì sao?”
Nghe thế, Cửu công chúa cũng nhận ra đúng thật là rất ít khi Kim Phì làm việc gì mà không nắm chắc.
“Không có kế gì cả, sau này các ngươi sẽ biết”.
Kim Phi cũng không chắc suy nghĩ của mình có thể được hay không.
“Tiên sinh, xung quanh đây không có gì đâu, ngài cứ nói”.
Cửu công chúa nóỉ: “Ta và Hâm Nghiêu ca không chừng còn có thề giúp ngài tìm ra chỗ còn sót”.
“Cái này…”, Kim Phì hơi động lòng.
Đúng là suy nghĩ của y đến từ kiếp trước, không chắc thích hợp với Đại Khang.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu dều có tầm nhìn rộng, nhờ họ giúp đỡ, tham mưu cũng ổn.
Vê nguồn khách hàng thì ta nghĩ như thế này”, Kim Phỉ nói: “Đến tiền trang của ta để gửi bạc, lúc đổi tiền sẽ không thu phí xử lý”.
“Tiền trang của tiên sinh kiếm tiền bằng
cách nào?”, Cửu công chúa hỏi.
“Phụ thuộc vào số tiền người khác gửi vào”, Kim Phi nói: “Đầu tiên, ta có thể cho vay tiền và tính lãi. Thứ hai, ta cũng có thể sử dụng tiền người khác gửi vào để bắt đầu kỉnh doanh, như thế ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn”.
“Đây cũng là một cách khá hay”, Khánh Hâm Nghiêu hỏi: “Nhưng ngộ nhỡ thua lỗ thì sao?”
“Hâm Nghiêu ca, huynh từng thấy tiên sinh làm việc gì thua lỗ chưa?”, Cửu công chúa bĩu môi hỏi.
“Đúng thế thật, ta quên mất tiên sinh có biệt danh là tiểu thần tài, làm gì cũng đều có thể kiếm tiền”, Khánh Hâm Nghiêu cười đáp.
“Hai vị thấy ý này của ta thế nào?”, Kim Phi hỏi.
“Ta không thể nói chắc được, thương nhân rất cấn thận, ngài càng như vậy, họ sẽ càng cảm thấy không đáng tin cậy”, Cửu công chúa nói: “Trong thời gian ngắn, việc kinh doanh có thể không được tốt lắm, tiên sinh đừng nản lòng”.
“Yên tâm đi, sẽ không đâu”.
Nói đến đây, Kim Phỉ bỗng hỏi: “Điện hạ, hay là người gửi tiền vào và trở thành khách
hàng đầu tiên của ta, coi như ủng hộ tiền trang của ta nhé?”
“Người khác không biết thì thôi, tiên sinh còn không biết sao?”, Cửu công chúa cười khổ nói: “Bổn cung đâu còn tiền”.
“Không sao, ta có thể mở tài khoản cho điện hạ, sau đó sẽ nói cho thiên hạ biết, điện hạ đã gửi ba vạn lạng bạc cho ta, chỉ cần đừng vạch trần là được”, Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh đúng là thông minh”.
Cửu công chúa lập tức hiểu được mục đích của Kim Phi.
Y muốn mượn danh tiếng của mình để thu hút khách hàng.
Thân phận của hoàng nữ vẫn rất hữu dụng, ngay cả công chúa cũng gửi tiết kiệm ở thương hội Kim Xuyên, có thể lập tức tăng độ uy tín của ở thương hội Kim Xuyên lên nhiều lần.
Cửu công chúa gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Kim Phi.
“Khánh đại nhân, hay là ngài cũng gửi vào đi?”, Kim Phi lại cười nhìn Khánh Hâm Nghiêu.
“Tiền trang của tiên sinh không thu tiền phí xử lý thật sao?”
So với sự bất lực của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu lại dao động.
Mỗi năm nhà họ Khánh đều sẽ gửi vào tài khoản rất nhiều bạc, cũng có rất nhiều bạc được chi ra.
Khi đổi tiền giấy để lấy bạc, phí xử lý hàng năm không phải là một khoản nhỏ.
“Tất nhiên, tuyệt đối không thu bất kỳ tiền xử lý thủ tục nào cả”, Kim Phi đảm bảo.
‘Vậy được, tổng số vàng bạc trong nhà ta hẳn là năm đến sáu vạn lượng, lúc nào ngài chuẩn bị xong thì phái người đến chuyển đỉ, đều gửi vào thương hội của ngài”, Khánh Hâm Nghiêu nói.
“Khánh đại nhân tin tưởng ta thế sao?”, Kim Phi sửng sốt.
Y tưởng Khánh Hâm Nghiêu sẽ gửi vài ngàn lượng thôi, ai ngờ lại bảo người đến nhà anh ta chuyển kho bạc.
“Ta có gì mà không yên tâm với tiên sinh chứ’, Khánh Hâm Nghiêu nói: “Bạc ở trong tay tôi chỉ có thể chất đống trong kho rồi bị rỉ sét, chỉ bằng giao cho tiên sinh. Ta tin với số tiền này, tiên sinh nhất định có thể kiếm được nhiều hơn”.
“Cảm ơn Khánh đại nhân đã tin tưởng”, Kim Phỉ chắp tay với Khánh Hâm Nghiêu.
Phải nói là người có thể làm châu mục quả nhiên không đơn giản.
Khánh Hâm Nghiêu nói chuyện hay làm gì cũng đều hào phóng.
Ba người lại nói thêm một lát nữa, một nhân viên hộ tống vội chạy đến.
“Tiên sinh, không ổn rồi, hai binh tính của quân Uy Thắng ra khỏi phòng tối nhỏ đêu bị chứng hoang tưởng, Mạnh tướng quân bảo ta đến gọi ngài xuống xem thử’.
“Hoang tưởng?”, Kim Phỉ nhíu mày.
Y biết người không chuẩn bị trước sẽ rất khó khăn nếu là lần đầu tiên bị nhốt trong căn phòng tối, nên y không dám nhốt hai người họ quá lâu, chỉ nhốt hai ngày, sợ họ không thể chịu được.
Không ngờ kết quả vần xảy ra chuyện.
Nhưng hoang tưởng là sao?
Kim Phỉ nhanh chân xuống núi.
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nhìn nhau, cũng đi theo.
Khánh Hâm Nghiêu vừa đi vừa hỏi: “Vũ
Dươnq, phònq tối nhỏ là qì?”