Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 520 Uy lực của phòng tối nhỏ
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 520 Uy lực của phòng tối nhỏ
Chương 520: Uy lực của phòng tối nhỏ
“Căn phòng tối nhỏ là một loại hình phạt độc nhất chỉ có ở đội nhân viên hộ tống, một khi có nhân viên hộ tống phạm sai lầm, tiên sinh sẽ nhốt bọn họ vào căn phòng tối đó một tiếng đồng hồ, để bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi của mình và tự kiểm điểm”.
Cửu công chúa mỉm cười nhẹ nhàng giải thích về căn phòng tối đó.
‘Vậy biện pháp đó có hiệu quả không?”
Khánh Hâm Nghiêu nghi ngờ nói: “Một số bỉnh lính càn quấy đều đã trở thành những tên lính lão làng, gậy quân cũng không có sức uy hiếp với bọn họ, bảo bọn họ úp mặt vào tường suy nghĩ chính là cho bọn họ có cơ hội trốn vào đó ngủ một giấc mà”.
“Ban đầu ta cũng nghĩ như huynh, nhưng sau đó lại phát hiện ra dường như không phải vậy”.
Cửu công chúa lắc đầu: “Ta nghĩ rằng so với gậy quân thì dường như các nhân viên hộ tống sợ căn phòng tối nhỏ kia hơn”.
“Lợi hại vậy thật sao?” Khánh Hâm Nghiêu càng tò mò hơn.
“Đi xem thì chẳng phải sẽ biết ngay sao?”,
Cửu công chúa mỉm cười.
Căn phòng tối nhỏ của dốc Đại Mãng nằm ở một góc ít người lui tới. Lúc mấy người Kim Phi đến, mấy nhân viên hộ tống và binh lính bị phạt đều đã đi ra ngoài.
Nhân viên hộ tống còn ổn, trước khỉ đi vào đã chuẩn bị tâm lý, cho nên không sụp đổ, sắc mặt tái nhợt chỉ ngồi một bên, nói chuyện với đồng bạn.
Hai binh lính của quân Uy Thắng thì thảm hơn nhiều, sau khi bị người kéo ra sau, cứ nằm liệt trên đất.
Người khác nói chuyện với bọn họ, dường như không thể nghe thấy được, chỉ tự lấm bam một mình.
Miệng nói những lời lung tung lộn xộn, không ai nghe hiểu đang nói cái gì.
Rất nhiều nhân viên hộ tống đứng một bên xem kịch, đặc biệt là Hầu Tử, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Anh ta có trách nhiệm liên đới, bị nhốt một ngày, hôm qua đã được thả ra.
Mạnh Thiên Hải thấy đám người Kim Phi tới đây, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Sau đó mặt anh ta sầu lo nhìn Kim Phỉ:
“Tiên sinh, bọn họ sẽ không điên chú?”
“Không sao, chỉ là bọn họ bị giam trong không phòng tối nhỏ hai ngày, nhất thời lòng không chịu nổi thôi,” Kim Phi giải thích nói: “Hai ngày này tìm người tới nói chuyện với bọn họ, mâỳ ngày nữa là sẽ ổn”
“Nhưng bộ dạng bây giờ của họ, người khác nói với bọn họ, dường như bọn họ không nghe thấy..”
Mạnh Thiên Hải khó xử chỉ vào hai người: “Tiên sinh có cách nào không?”
“Dê xử lí!”
Kim Phỉ đưa mắt ra hiệu với Hầu Tử, Hầu Tử cười tiến lên, tát cho mỗi người một phát.
“Này! Nhanh đứng lên cho ông, nếu không sẽ nhốt các ngươi thêm ba ngày!”
Hai người vốn dĩ như đang lang thang ở cõi thần tiên, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Nhìn quanh một vòng, lúc thấy Kim Phi, hai người đều run rẩy bò dậy, dập đầu với Kim Phỉ: “Tiên sinh, bọn ta sai rồi, sau này không dám nữa, cầu ngài đừng nhốt bọn ta vào phòng tối nhỏ nữa!”
Trước khi vào phòng tối nhỏ, bọn họ thật sự cảm thấy chỉ là đi ngủ.
Sau khi đi vào, đúng là bọn họ có ngủ một
đêm ngon lành.
Nhưng hôm sau tỉnh lại, bọn họ đã cảm nhận được uy lực của phòng tối nhỏ.
Trương Lương vốn đã trị quân nghiêm khắc, điều kiện trong hầm còn khốn khổ hơn phòng tạm giam đời trước của Kỉm Phỉ.
Nhỏ hẹp chật chội, ẩm ướt u ám thì thôi, trên đỉnh đầu còn có một cái nắp bịt kín mít.
Không chỉ có ánh sáng tối tăm, còn không nghe được tí âm thanh nào.
Thật sự là một phần mộ.
Để một người sống sờ sờ đợi trong đó, có thể biết nội tâm dày vò thế nào.
Hình dung sống một ngày bằng một năm cũng không đủ, mỗi phút mỗi giây đều cực kì dài.
Sau đó bọn họ bắt đầu tự nói chuyện với mình.
Nếu không phải Hầu Tử tát bọn họ một phát, bây giờ hồn vẫn chưa về đâu.
“Không phải các ngươi cảm thấy vào phòng tối là đi ngủ nướng à?”
Hầu Tử cười lạnh nói: “Muốn vào đó ngủ
thêm hai ngày nữa không?”
“Không muốn! Không muốn!”
Hai người xua tay liên tục: “Tiểu nhân thật sự biết sai rồi.”
“Được rồi Hầu Tử, đừng trêu bọn họ nữa!”
Kim Phỉ đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Thiên Hải.
“Người đâu, mang hai tên làm trò mất mặt này đi!”
Mạnh Thiên Hải lạnh mặt quát lớn.
Mấy người cùng bị nhốt lại, nhân viên hộ tống vẫn duy trì lí trí được, còn bỉnh lính của anh ta thì khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến kẻ đứng đầu quân Uy Thắng là anh ta cảm thấy rất mất mặt.
“Phòng tối nhỏ này khá thú vị đấy!”
Khánh Hâm Nghiêu liếc mắt nhìn hầm một cái, trong lòng tự hỏi có nên học tập tí không.
Binh lính đã bị đưa đì, ba người Kim Phỉ kết bạn cùng đi đến lều lớn trong quân.
Trên đường, Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiên sinh, rất nhanh sẽ tới lúc hành hình phạm nhân rồi, bên ngài phải chọn người nhanh lên, nếu không sẽ bị chém đầu hoặc tiễn đi đây.”
Bình thường phạm nhân tử hình sẽ có haỉ con đường, một là tới lúc thì chém đầu, hai là đưa tới tiền tuyến làm bia đỡ đạn.
Chỉ có mấy ngày nữa là đến thời gian này.
Hôm qua người quản công việc trong đại lao thành Tây Xuyên đã đưa danh sách phạm nhân tử hình tới.
Kim Phỉ chỉ cần tùy tiện vạch tên ra, là có thể đưa người đi.
Nhưng Kìm Phi bị ảnh hưởng từ đời trước, khá tôn trọng sinh mệnh, không qua loa như vậy được, y bảo người quản lí công việc đưa hồ sơ tới, tự mình xem.
Thí nghiệm thuốc nổ cực kì nguy hiểm, y cần xác nhận mỗi người mình chọn đều thật sự đáng chết.
Hơn nữa không thể là phần tử nguy hiểm có khuynh hướng bạo lực.
Nếu không khi làm ra thuốc nổ rồi, lại cho nổ làng Tây Hà trước, mất nhiều hơn được.
Cứ như vậy, lượng công việc đã lớn hơn, hơn nữa hai ngày nay còn phải chú tới chuyện chiêu bỉnh, Kim Phỉ chưa kịp đi nhà giam.
“Khánh đại nhân, còn mấy ngày?”
Kim Phi bất đắc dr hỏi.
Bây giờ thời gian ngủ của y cũng giảm xuống còn một canh giờ, kết quả là càng ngày càng nhiều việc.
Khiến y có cảm giác muốn phân thân ra.
Nhưng y giao chuyện chiêu bỉnh cho Hàn Phong và Đại Tráng rồi, nếu tự mình phụ trách, chắc mệt chết cũng không xong.
“Còn ba ngày” Khánh Hâm Nghiêu đáp.
“Ta hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu, quyết định đêm nay tăng ca thêm, mau chóng xem xong hồ sơ.
Ba người đi qua doanh trại của nhân viên hộ tống nữa, Khánh Hâm Nghiêu lại dừng chân lần nữa.
Trên một chỗ đất trống của doanh trại, một đám nữ tử có dáng người quyến rũ, đang luyện tập vũ đạo mới.
“Tiên sinh, đây là đám vũ nương đó ư?” Khánh Hâm Nghiêu không chắc lắm hỏi.
Lúc trước phải tiếp cận quân Đan Châu, sau đó thì vội vàng thu xếp các chuyện sau chiến tranh, Khánh Hâm Nghiêu thật sự chưa từng đi xem vũ nương.
Hơn nữa bây giờ nhóm vũ nương đã cởi bỏ váy lụa rực rỡ tươi đẹp, đổi hết thành trang phục nhân viên hộ tống, kiểu tóc cũng là đuôi ngựa dài, lộ vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng, so với vũ nương nhu nhược xinh tươi lúc trước thì như hai người khác nhau.
“Đúng thế,” Kim Phi cười nói: “Các cô ấy thật sự không hợp làm nhân viên hộ tống, thế nên ta chuẩn bị cho các cô ấy tập luyện một số vũ đạo thích hợp cho quân đội quan sát, có thể khuyến khích cổ vũ các tướng sĩ”
“Dạng vũ đạo gì thì hợp cho quân đội quan sát?” Cửu công chúa tò mò hỏi.
“Không phải Thanh Diên đang biên đạo đó sao?” Kim Phi cười nói.
Trên đất trống, trong tay vũ nương tên Thanh Diên kia cầm một thanh kiếm dài chưa rút vỏ, múa ra hình ra dáng.
“Thú vị!” Khánh Hâm Nghiêu vuốt cằm cười nói: “Luyện xong, tiên sinh nhất định phải gọi ta tới xem cùng đây”
“Chuyện gì tới chỗ này, hình như đều có thể trở nên không giống người thường”
Cửu công chúa thấy Kim Phi sắp xếp cho vũ nương như vậy, cũng cực kì bất ngờ.
Kim Phi thật sự quá bận, thật sự không rảnh để nói chuyện với Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Nói chuyện chính xong, để Trương Lương đỉ xem chiêu binh với hai người, bản thân thì trở về lều trại trước, lại cầm hồ sơ lên, chọn phạm nhân tử hình.
Hồ sơ của Đại Khang cực kì đơn giản, thậm chí hơi qua loa, Kim Phỉ biết chắc chắn trong này có người oan án sai, nhưng y thật sự không có sức lực đi xác mình từng án một, chỉ đành xem là thật.
Mở ra một tờ mới, lúc bắt đầu Kim Phi không để ý lắm, nhưng nhìn nhìn, sắc mặt dần trở nên nahiêm trona.