Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 522 Bắc Thiên lam
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 522 Bắc Thiên lam
Chương 522: Bắc Thiên lam
CÓ lẽ vì cùng là một loại người nên cô ấy rất đồng cảm với những gì Bắc Thiên Tam đã trải qua.
Lặng đi một lúc, cô ấy thấp giọng hỏi:
“Tiên sinh ngài muốn nhận cô nương này làm hộ vệ bên cạnh sao?”
“Đúng vậy” Kim Phi cũng không phủ nhận.
“Ta hiểu rồi,” A Mai gật đầu: “Ta sẽ thuyết phục cô ấy giúp ngài.”
Dù bình thường cô ấy và Kim Phi không giao lưu với nhau nhiều lắm, nhưng cô ấy cũng có thể thấy Kim Phi đối xử với thủ hạ của mình thế nào.
Nhiều nhà quyền quý ở Đại Khang không coi hạ nhân của mình là con người, một số công tử ăn chơi trác táng cũng tốt với hộ vệ, nhưng cũng chỉ để họ nhớ tình nhớ nghĩa vì lỡ có gặp nguy hiểm, thì hộ vệ có thề chắn cho họ một đao.
Còn thực sự sự đối xử tử tế với hạ nhân từ tận đáy lòng, A Mai chỉ thấy có mỗi Kim Phỉ.
Không chỉ đối xử với những hộ vệ thân cận như Đại Lưu mà cả những cận vệ bình thường, Kim Phi cũng sẽ không coi thường mạng sống
của họ mà còn trang bị cho họ tốt nhất để nâng cao tỷ lệ sống sót của họ.
Trong suy nghĩ của A Mai, Bắc Thiên Tầm vốn đã khốn khổ rồi, nên theo được một chủ nhân nhưng Kim Phì thì âu cũng là may mắn của cô ây.
Cho nên cô ấy nghĩ chờ lúc sau sẽ giúp Kim Phi thuyết phục cô nương này.
/zVậy thì cảm ơn A Mai cô nương.” Kim Phi nhắc nhở: “Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là bảo vệ ta, đừng để cô ấy vừa tới đã vặn cổ ta đấy”
“Tiên sinh, ngài nghĩ chúng ta dều là những kẻ cuồng bạo lực đó sao?1′
A Mai vừa tức giận vừa buồn cười: “Nhưng mà sao ngài không sợ ta vặn cổ ngài?1′
“Các cô còn không phải vậy sao? Ta đã bị con nhóc Thấm Nhi kia giẫm một cái, móng chân cũng không còn đây!”
Kim Phi liếc mắt nhìn A Mai một cái: “Nào, thành thật đi, khỉ cô mới đến làng Tây Hà, lúc ta chỉnh đốn Khánh Mộ Lam, có phải cô đã muốn vặn cổ ta không?”
“ô… Đúng là từng muốn như thê?’ A Mai cũng thật thà gật đầu.
“Không phải chứ? Thế mà cô đã nghĩ tới chuyện đó?” Kim Phỉ vô thức giữ khoảng cách với A Mai.
Hi hỉ!
A Mai bị Kim Phi chọc cười: “Xem đi ta dọa ngài rồi, nhưng bây giờ thì không đâu! Mà nếu ta thật sự muốn vặn ngài thì ngài cũng chạy không thoát.”
“Cho dù như thế thì cô cũng đừng nói ra chứ, cho ta chút mặt mũi đi được không?”
Kim Phỉ mỉm cười đi tới bên cạnh A Mai: “A Mai này, thật ra cô mỉm cười trông cũng khá xinh đẹp đó, bình thường cũng đừng để một biểu cảm mãi.”
Nói xong, y còn tiện tay chỉ vào A Mai nhướng chân mày: “Nào, cười cái nữa cho ta đi.”
“Tiên sinh, Thẩm Nhi đã dẫm cái chân nào của ngài vậy?”
A Mai liếc con mắt ngó Kim Phỉ một cái.
“Khụ khụ! Tráng đêm nay lớn quá nhỉ!”
Kim Phi vội vàng hắng giọng, cưỡng ép chuyển chủ đề.
A Mai ngẩng đầu thoáng nhìn vầng trăng lưỡi liềm, không khỏi lại mỉm cười.
Đây cũng là lý do tại sao cô ấy thích ở bên Kim Phỉ.
Kim Phỉ khác với những học giả khác, y không ra vẻ vượt trội hơn người khác mà cũng không ra vẻ quá nghiêm túc.
Khi nói chuyện với y không cần phải để ý trên dưới, không cần phải nghĩ có phù hợp hay không và muốn nói cáỉ gì cũng được.
Điều này khiến A Mai cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Hai người chỉ thản nhiên trò chuyện tầm phào như vậy rồi quay trở lại cửa đại lao.
“Tiên sinh, ngài thật sự muốn đi vào sao?” Cai ngục lại nhắc nhở lần nữa: “Nữ nhân kia thật sự rất nguy hiểm!”
“Ngươi cứ dẫn đường đi, xảy ra chuyện gì cũng không phải chuyện của ngươi.”
Kim Phi quay qua nháy mắt ra hiệu với Đại Lưu, Đại Lưu lấy ra một thỏi bạc đưa cho cai ngục.
“Không dám không dám!” Nhưng cai ngục nhanh chóng đẩy thỏi bạc lại: “Tiểu nhân đây sẽ dẫn đường cho tiên sinh ngay.”
Hắn cũng không dám lấy bạc của Kim Phỉ, rồi vội càng cầm đèn lòng ra phía trước dẫn đường.
Đại lao âm u ấm ướt, cho dù là ban ngày thì ánh sáng cũng rất mờ ảo.
Biết Kim Phỉ tới, cai ngục đã sai người thắp đuốc trước nên miên cưỡng cũng có thể nhìn rõ đường đì.
Đi ngược hành lang cho đến khi tới một ngã ba đi xuống, cai ngục nói: “Trước mặt chính là nhà lao, nam bên trái, nữ bên phải, tử tù ở cuối cùng.”
Nói xong, hắn giơ đèn lồng đi về phía bên phải.
Kim Phỉ quay đầu lại nhìn và nhìn thấy một dãy hàng rào gỗ bên phải giống như trong phim truyền hình.
Chỉ là nơi này bẩn hơn nhiều so với nhà lao trong phim truyền hình, mùi hôi đặc biệt nồng nặc, khiến Kim Phi không khỏi nghĩ đến cái nhà vệ sinh chung của các trường tiểu học ở nông thôn.
Bây giờ trời lạnh mà còn như thế này, Kim Phi không thể tưởng tượng được mùa hè thì nó sẽ hôi đến cỡ nào nữa?
Chuyện khiến Kim Phi ngạc nhiên hơn nữa là có nhiều nữ tù hơn y nghĩ.
Trong mỗi nhà lao đều có người ở sau hàng rào gỗ, một số thậm chí còn có cả một đám.
“Sao lại có nhiều nữ tù như vậy?” Kìm Phỉ hỏi.
“Khó sống quá nên trộm cắp.” Cai ngục đáp: “Bắt được, đưa vào nhà lao rồi ít nhiều gì vẫn có cơm ăn.”
Kim Phỉ nghe xong chỉ thở dài lắc lắc đầu.
Đi một mạch đến cuối hành lang, cai ngục chỉ vào cái nhà lao cuối cùng nói: “Phía trước là nhà lao của Bắc Thiên Tâm.”
“Ngươi về đi, đưa đèn lồng cho anh ta là được!”
Kim Phi nhìn thấy caỉ ngục sợ hãi, ra hiệu cho Đại Lưu cầm đèn lồng.
“Tiên sinh, ta đi với ngài”
Cai ngục vẫn không yên tâm.
“Không cần.”
Có A Mai ở bên cạnh, cũng đủ để Kim Phi tự tin rồi.
Y vỗ vỗ vai cai ngục, rồi sải bước đi.
A Mai nhanh chóng đuổi kịp.
Đại Lưu cũng dẫn cận vệ theo để chắn giữa Kim Phỉ với hàng rào, sợ người trong nhà lao sẽ ra tay làm Kim Phi bị thương.
Nhưng cho đến khi Kim Phi đi tới cửa, trong nhà lao vẫn không có động tĩnh gì.
Sau đó Kim Phi mới phát hiện ra hàng rào của nhà lao này được làm bằng sắt.
Đồ sắt ở Đại Khang rất có giá trị, còn sử dụng nhiều như vậy để làm hàng rào thì cũng hiểu được nhà lao này hẳn là cấp bậc cao nhất trong tất cả nhà lao.
Theo ánh đèn lồng, Kim Phi nhìn thấy trong nhà lao có một bóng người ngồi xếp bằng trên đống cỏ khô.
Có lẽ đã lâu không được tắm rửa nên người trong đó bù tóc rối, nhưng trông dáng người vẫn có thể nhận ra đó là một cô nương.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô ấy chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cụp mi xuống, hoàn toàn không để ý tới Kim Phỉ.
A Mai tiến lên một bước nói: “Cô nương, vị này là Kim tiên sinh. Ngài ấy sẵn lòng cho ngươi một con đường sống, ngươi đứng lên đi!”
Kết quả là cô nương này không để ý đến
cô ấy, giống như thật sự không nghe thấy được.
Kim Phỉ giơ tay ngăn A Mai đang muốn nói tiếp, y mở miệng nói: “Ta đã giết Tiết Hành Lư!”
Nghe vậy, cô nương kia đột nhiên ngẩng đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm Kim Phi: “Ngươi nói cái gì, nói lại đi!”
Kim Phỉ vui mừng khi thấy cô nương kia có phản ứng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng lặp lại nói: “Ta nói, ta đã giết Tiết Hành Lư!”
“Ngươi đừng gạt ta, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Cô nương đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Phi, giống như là một con mãng xà đang muốn ăn thịt người.
Lạnh lùng mà tàn nhẫn.
“Tại sao ta phải lừa ngươi?” Kim Phi chỉ chỉ vào đám người Đại Lưu: “Đúng vậy, Tiết Hành Lư bị tiên sinh nhà ta đánh ba mươi gậy, sống sờ sờ mà bị đánh chết rồi!
Đại Lưu vội vàng nói: “Nếu ngươi không tin thì đi ra ngoài với ta, ta sẽ đào xác lên cho ngươi xem!”
“Không cần!”
Cô nương lắc lắc đầu, nhìn Kim Phi một cái thật sâu, sau đó lại quay lại đống cỏ khô khoanh chân ngồi xuống.
Tiết Hành Lư không phải là nhân vật nhỏ, nếu đối phương nói chắc nịch đã giết hắn thì cô ấy tin chắc đã giết rồi.
“Này, con người ngươi sao lại thế này?”
Đại Lưu nhìn thái độ đối phương thì không vui lắm: “Tiên sinh nhà ta báo thù giúp ngươi, ít nhất ngươi cũng phải nói lời cảm tạ chứ?”
“Hắn vì ta mới giết Tiết Hành Lư sao?”
Cô nươnq nqước lên, bình tĩnh hỏi.