Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 556 Ân nhân tỷ tỷ
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 556 Ân nhân tỷ tỷ
Chương 556: Ân nhân tỷ tỷ
“Đại Lưu, cập bến.”
Kim Phỉ ra lệnh cho đội thuyền cập bến, rồi bảo nhân viên hộ tống phụ trách việc truyền tin đi trước dẫn đường, còn mình thì dẫn người theo phía sau đi đón Đường Tiểu Bắc.
Lúc này, trời đã vào đông, dù là vùng Giang Nam đỉ chăng nữa thì thời tiết vẫn vô cùng giá lạnh.
Kim Phi bọc mình trong chiếc áo khoác, cưỡi ngựa chạy trong gió rét một tiếng đồng hồ mới thấy một đội người ngựa xuất hiện.
Hơn ba mươi nhân viên hộ tống vây quanh bảo vệ chiếc xe ngựa ở chính giữa.
Đường Tiểu Bắc đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện với người khác, chợt thấy xe ngựa dừng lại thì nghi ngờ vén rèm lên xem.
Sau đó cô ấy thấy Kim Phì bên kia rèm đang bước lại gần.
“Tướng công…”
Đường Tiểu Bắc vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng ngay khi thấy Kim Phỉ thì cô ấy lập tức bĩu môi, mở cửa xe ra, nhào thẳng vào trong lồng ngực của y, ôm lấy y mà khóc nức nở.
“Tướng công, sao giờ chàng mới tới? Ta còn tưởng sẽ chẳng được gặp lại chàng nữa…”
Đường Tiểu Bắc khóc mới thương tâm làm sao.
Nước mắt của cô ấy thấm ướt cả vai áo Kim Phi.
Mặt Kim Phỉ tối sầm lại.
Ban nãy lúc cô ấy kéo rèm lên y đã thấy fôỉ.
Rõ ràng cô ấy cười vui vẻ là thế, tay còn múa may, vung vẩy loạn xạ, dáng vẻ đặc biệt hào hứng.
Sao đột nhiên vừa trông thấy y đã biến thành đoá hoa mềm yếu thế này?
Chẳng qua, Kim Phỉ cũng hiểu mình không thể vạch trần Đường Tiểu Bắc ngay lúc này được.
Y chọn phối hợp, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Tiểu Bắc và nhỏ giọng an ủi cô ây.
Thật ra đây cũng chính là điểm thông minh của Đường Tiểu Bắc.
Cô ấy biết rõ lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên mạnh mẽ, khi nào có thể giả ngây giả dại, khi nào cần chững chạc, nghiêm trang.
Kim Phi đi đường xa ngàn dặm tới cứu cô ấy, đương nhiên cô ấy nên tỏ ra yếu đuối một chút.
Nếu cô ấy còn tỏ ra mạnh mẽ hơn cả Kim Phi, vậy chẳng khác nào nói y đã mất công vô ích khi tới đây sao?
Bản thân Kim Phi cũng biết dù y có tới hay không thì Nguyên Thái Vi cũng sẽ dùng toàn bộ lực lượng đi cứu Đường Tiểu Bắc.
Nhưng lần này cô ấy bị tập kích rõ ràng là do có người sắp đặt.
Đây cũng là một lời khiêu khích đối với tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên.
Kim Phỉ nhất định phải biết được đối phương là aỉ, có mục đích gì.
Đồng thời, y cũng phải trả thù cho nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã gặp nạn trong lần hành động này!
Vì vậy, việc y tới Giang Nam không chỉ vì Đường Tiểu Bắc.
Y tới để thể hiện một thái độ.
Ai dám ra tay với tiêu cục Trấn Viễn thì sẽ phải hứng chịu lửa giận của bọn họ.
Dù chỗ dựa của bọn chúng có vững chắc
tới đâu, lai lịch có lớn thế nào đi chăng nữa.
Đợi Đường Tiểu Bắc khóc đủ rồi, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Muội có sao không?”
“Ta không sao…”
Cô ấy lau nước mắt, bỗng như nhớ ra điều gì, cô âỳ nói: “Tướng công mau tới đây, ta giới thiệu với chàng, đây là ân nhân tỷ tỷ đã có ơn cứu ta và A Lan.”
“Tỷ tỷ?” Kim Phỉ hơi ngạc nhiên.
Nghe nói có người đã cứu giúp Đường Tiểu Bắc, theo bản năng Kim Phỉ đã nghĩ đối phương là đàn ông.
Dầu sao nữ cao thủ cũng khá hiếm gặp.
“Đúng, là tỷ tỷ.”
Đường Tiểu Bắc mặt tươi như hoa, hớn hở nói: “Võ công của tỷ ấy lợi hại lắm, không hề thua kém A Mai chút nào đâu!”
Vừa nói cô ấy vừa nghiêng người, lộ ra cô gái đang ngồi trong xe ngựa, ánh mắt cười như không cười nhìn Kim Phỉ.
“Kim tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
“Bắc Thiên Tâm, tại sao lại là cô?”
Kim Phi ngạc nhiên tới độ xém chút đã nhảy dựng lên.
“Tại sao lại không thể là ta?”
Dường như cô ấy rất hài lòng với vẻ ngạc nhiên của Kim Phì nên đã mỉm cười thật nhẹ, lộ ra một hàng răng trắng bóc.
“Tỷ… Hai người quen nhau sao?”
So với Kim Phỉ, Đường Tiểu Bắc còn ngạc nhiên hơn nhiều.
“Không quen sao ta lại cứu muội chứ?”
Bắc Thiên Tầm mỉm cười nhìn Đường Tiểu Bắc: “Quên nói cho muội biết, trước kia ta cũng là một tên thổ phỉ đấy.”
“Tỷ, tỷ từng là thổ phỉ ư?” Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại xuất hiện ở Giang Nam?”
Trong lòng Kim Phi dâng lên một mối nghi ngờ.
Bắc Thiên Tầm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Giang Nam là nhà của ngài à? Tại sao ta không thể tới chú?”
Lúc ở đại lao Kim Phi đã biết cô ấy là một người khó chơi, có hỏi cũng không nói nên đành quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc, hỏi: “Sao muội lại gặp cô ấy?”
“Là như vậy, ta và A Lan dều không biết bơi, lại gặp vùng nước chảy xiết, bọn ta ôm theo túi cứu sinh trôi dạt hơn mười dặm, khó khăn lắm mới dạt vào bờ, aỉ ngờ vừa lên bờ thì gặp ngay một đám thổ phỉ.”
Cô ấy nói tiếp: “Bọn chúng có hơn hai mươi tên, thấy bọn ta đều là nữ nhi thì muốn bắt bọn ta đi. Nỏ của A Lan chẳng biết đã rơi đâu mất nên không đánh lại bọn chúng.
Đúng lúc Thiên Tâm tỷ cưỡi ngựa đi ngang qua thấy vậy nên cứu bọn ta.”
Nghe xong, Kim Phi mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Bắc Thiên Tâm.
Này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ.
Trùng hợp tới mức Kỉm Phi chẳng dám tin.
“Tướng công, sao chàng lại quen Thiên Tâm tỷ vậy?”
Đường Tiểu Bắc tò mò hỏỉ.
Là một trong những người hiểu rõ Kỉm Phi nhất, cô ấy biết y rất muốn tìm một cao thủ làm hộ vệ.
Cho nên trên đường tới đây cô ấy đều giữ mối quan hệ tốt với Bắc Thiên Tâm với hi vọng rằng cô ấy có thể ở bên cạnh bảo vệ Kim Phỉ.
Nhưng chuyện đến nước này khiến cô ấy cảm thấy hơi mông lung.
Cô ấy rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.
Vì sao Bắc Thiên Tầm lại cố ý che giấu việc bản thân có quen biết Kỉm Phỉ?
Vì sao Kim Phi lại cảnh giác như vậy?
“Lúc Mộ Lam tìm tử tù thử nghiệm thuốc nổ cho ta, ta đã thấy tên cô ấy trong danh sách..”
Kim Phi nhỏ giọng kể những chuyện đã xảy ra giữa mình và Bắc Thiên Tầm.
“Trời ạ, như vậy cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?”
Đường Tiểu Bắc nghe vậy, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
Sau đó cô ấy cũng hiểu lí do tạỉ sao Kim Phi lại đối xử với Bắc Thiên Tầm như vậy.
“Đúng vậy. Đúng là quá trùng hợp.”
Kim Phỉ kéo Đường Tiểu Bắc ra sau mình rồi gọi A Lan xuống xe.
Không cần chờ y dặn, Đại Lưu thấy Kim Phỉ làm như vậy cũng lập tức dẫn đội cận vệ chặn giữa Kim Phi và chiếc xe ngựa.
Những nhân viên hộ tống khác thấy vậy cũng rối rít giơ nỏ lên ngắm thẳng về phía xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này chỉ là xe ngựa bình thường thôi, không thể cản tên nỏ được.
Chỉ cần Kim Phỉ hạ lệnh, bọn họ sẽ bắn xe ngựa thành cái sàng ngay.
Bị nhiều nỏ chĩa vào như vậy, nếu là những người khác thì đã sợ vãi ra quần từ lâu.
Nhưng Bắc Thiên Tâm lại chẳng thèm để ý chút nào. Cô ấy nâng mắt nhìn đám người Đại Lưu đang đứng chặn phía trước, khẽ cười nói: “A! Đáng sợ quá.”
Kim Phỉ không quan tâm cô âỳ chế nhạo mình, y hỏi: “Bắc Thiên Tầm, chắc hẳn cô biết thân phận của Tiểu Bắc đúng không?”
“Biết chứ. Đó là cô vợ nhỏ của ngài mà, muội ấy nói với ta suốt dọc đường đi rồi” Bắc Thiên Tâm mỉm cười trả lời.
“Vậy tại sao cô không nói cho muội ấy biết chuyện chúng ta quen biết?” Y hỏi.
“Muội ấy có hỏi ta đâu.” Bắc Thiên Tầm nói một cách đầy vô tội.
“MuộL.Sao muội biết hai người quen nhau chứ?” Đường Tỉểu Bắc chẳng biết nói sao nữa.
Trước giờ Kim Phỉ chưa từng tới Giang Nam, dù Đường Tiểu Bắc có thông minh cỡ nào cũng không ngờ tới việc sẽ gặp người quen của y ở đây.
“Bắc Thiên Tầm, cô phải trả lời câu hỏi trước đó của ta! Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Kim Phỉ lại kéo Đường Tiểu Bắc lùi thêm mấy bước về phía sau.
“Nếu ta không trả lời thì sao?” Bắc Thiên Tầm chỉ chỉ xung quanh: “Ngài sẽ hạ lệnh cho bọn họ bắn tên sao?”
“Nếu cần ta sẽ hạ lệnh.” Kim Phi nói: “Thật không dám giấu, lần này có người cố ý nhắm vào tiêu cục và thương hội bọn ta, ta cần phải điều tra cho rõ ràng!”
“Cũng đúng nhỉ”, Bắc Thiên Tâm ngồi thẳng lưng, duỗi người.
Rắc rắc rắc!
Ngay lập tức xung quanh vang lên tiếng mở chốt an toàn của cunq nỏ.