Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 557 Lại bỏ lỡ lần nữa
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 557 Lại bỏ lỡ lần nữa
Chương 557: Lại bỏ lỡ lần nữa
Khỉ huấn luyện ở làng Tây Hà, Trương Lương thường nhờ A Mai đến hỗ trợ mình huấn luyện.
Nên bây giờ đội hộ tống đã có nhiều kinh nghiệm đối đầu với các cao thủ.
Chỉ cần mười mâỳ cây cung nỏ đồng thời chặn đường rút lui, trừ khi đối phương mặc giáp đen, nếu không không thề nào trốn được.
Lúc này mấy chục chiếc cung nỏ đêu hướng về phía Bắc Thiên Tầm.
Trước sau trái phải đều có.
Cho dù Bắc Thiên Tầm có lợi hại thế nào cũng không thể tránh hết tất cả mũi tên.
Nhưng Bắc Thiên Tầm vẫn không hề sợ hãi, cười như không cười nhìn Kim Phi.
Kim Phỉ thấy vậy, giơ tay lên ra hiệu.
Nhân viên hộ tống hơi hạ thấp nỏ, nhắm thẳng mũi tên vào xe ngựa bên dưới.
Nếu như có tình huống bất ngờ bọn họ có thể nâng nỏ lên bắn ngay.
“Nhất định phải giải thích sao?” Bắc Thiên Tầm cười hỏi.
“Đúng, nhất định phải giải thích!” Kim Phi nói: “Nếu như ta đã hiểu lầm cô thì ta sẽ xỉn lỗi”
“Không cần, ngài đã giúp ta ra khỏi nhà lao, sau này chúng ta coi như hòa nhau”
Bắc Thiên Tầm nói: “Ta nghe người ta nói đi thẳng về phía Nam sẽ thấy biển, ở ven biển mùa đông cũng sẽ ấm áp.
Ta chưa từng được thấy biển, định đến phía Nam chơi tiện thể ở đó hết mùa đông, trên đường tình cờ gặp phải bọn thổ phỉ chặn đường cướp của, thấy cô gái đó mặc quần áo của tiêu cục Trấn Viễn, nên mới ra tay cứu, không ngờ đó là tiểu thiếp của ngài”
“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Kim Phi vẫn không tin lắm.
Nhưng lời giải thích của Bắc Thiên Tâm cũng hợp lý.
Bây giờ cô ấy chỉ còn một mình, không có gì vướng bận, nếu cảm thấy phía Bắc quá lạnh thì đến phía Nam ở là điều bình thường.
“Chỉ đơn giản như vậy thôi” Lông mày Bắc Thiên Tâm nhíu lại: “Ngài tin hay không thì tùy”.
“Nếu vậy tại sao sau khỉ cứu Tiểu Bắc, cò không tiếp tục lên đường mà còn hộ tống cô ấy về?”
Kim Phi hỏi: “Chẳng lẽ cô sợ cô ấy lại bị cướp lần nữa?”
“Không phải, ta chỉ muốn biết khi nhìn thấy ta thì ngài sẽ có phản ứng gì”
Bắc Thiên Tâm nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Kim Phi, vừa cười vừa nói: “Kim tiên sinh đã không làm ta thất vọng, chuyến đi này cũng coi như không vô ích”
Kim Phỉ nghe vậy không biết phải nói gì.
Đôi khi Bắc Thiên Tâm giống như một sát thủ lạnh lùng, đôi khi lại giống như một cô gái thích đùa dai.
Kim Phỉ không biết được đâu mới là con người thật của cô ấy.
Y nhớ rằng đời trước mình từng đọc qua một lý thuyết, trong đó nói rằng khi một số người khi thoát khỏi ràng buộc, tính tình của họ sẽ có sự thay đổi lớn.
Chẳng lẽ Bắc Thiên Tâm cũng giống như vậy.
Trong khỉ Kim Phi vần chưa quyết định được, Đường Tiểu Bắc len lén nhéo tay Kim Phi, sau đó khoát tay về phía nhân viên hộ tống: “Chỉ là hiểu lầm thôi, thu nỏ lại đi, thu lại đi!”
Đại Lưu quay đầu nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Đường Tiểu Bắc.
Y mở miệng nói: “Thu lại đi.”
Trước mắt y vẫn không phát hiện ra Bắc Thiên Tâm có ác ý gì.
Hơn nữa dù sao Bắc Thiên Tâm cũng đã cứu Đường Tiểu Bắc, đối xử với một cô gái như này là không được.
Lúc này Đại Lưu mới bảo các nhân viên hộ tống thu nỏ lại.
Đường Tiểu Bắc nhảy lên xe ngựa: “Tỷ tỷ, tỷ đừng vì chuyện này mà tức giận. Đều là hiểu lầm thôi, tướng công nhà ta tính tình cẩn thận, tỷ đừng giận nhé.”
“Ta không giận đâu, hành tẩu giang hồ thì phải can thận.”
Bắc Thiên Tầm đứng dậy: “Được rồi, người đã đưa về, ta cũng đã thấy được thứ mình muốn, nên đi thôi”
“Tỷ, tỷ là ân nhân cứu mạng của ta, ta không để tỷ đi đâu!”
Đường Tiểu Bắc kéo tay Bắc Thiên Tầm.
“Ta đã nói rồi mà, tướng công của muội cũng từng cứu ta, bây giờ ta và y không còn nợ
nhau.” Bắc Thiên Tâm cười nói.
“Chuyện nào ra chuyện đó, tướng công của ta cứu tỷ, đó là chuyện của y, chuyện tỷ cứu ta là chuyện khác.”
Đường Tiểu Bắc làm nũng, ôm cánh tay Bắc Thiên Tâm không chịu buông: “Ta không để tỷ đi đâu.”
Cách này rất hiệu quả khỉ dùng với Kim Phỉ và Quan Hạ Nhi, nhưng không hề có tác dụng với Bắc Thiên Tâm.
“Tiểu Bắc, ta biết muội đang nghĩ gì, tỉnh lại đi, vất vả lắm ta mới có được tự do, sẽ không bảo vệ thêm ai nữa.”
Bắc Thiên Tâm ấn nhẹ vào một điểm trên sườn Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc giống như bị điện giật, không tự chủ được buông tay ra.
“Kim tiên sinh, con ngựa này của ngài không tệ, tặng cho ta nhé!”
Bắc Thiên Tâm mỉm cười với Kim Phỉ rồi tung người bay lên lưng ngựa.
“Tỷ, tỷ đừng đì mà!”
Đường Tiểu Bắc ở phía sau gọi theo.
Bắc Thiên Tâm không hề quay đầu, vẫy tay
chào rồi cưỡi ngựa chiến rời đi.
Đường Tiểu Bắc muốn đuổi theo nhưng bị Kim Phi giữ lại.
Bây giờ Kim Phỉ đã tin Bắc Thiên Tầm chỉ vô tình gặp Đường Tiểu Bắc trên đường.
Đáng tiếc, hai người lại chia tay lần nữa.
Sau khi trả lại ân tình cho Kim Phỉ, cô ấy thật sự không còn gì ràng buộc, hoàn toàn tự do.
Kim Phi có thể cảm nhận được, so với lần trước rời đỉ thì lần này Bắc Thiên Tầm thoải mái hơn nhiều.
Kim Phỉ cũng không biết cô ấy định làm gì tiếp theo, có thể sẽ đến phía Nam ngắm biển, sau đó tìm một nơi để ở ẩn.
Rất có thể đây là lần cuối bọn họ gặp mặt.
Nhưng Kim Phi không hối hận.
Y thà để Bắc Thiên Tâm rời đỉ, cũng không muốn giữ một người không muốn ở lại ở bên mình.
Chỉ có thể nói hai người không có duyên phận.
“Tướng công cứ để Thiên Tâm tỷ đỉ vậy
sao?’
Đường Tiểu Bắc vẫn không cam lòng.
“Cô ấy sẽ không đi theo chúng ta đâu.”
Kim Phi Nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Bắc Thiên Tầm, không biết nên nóỉ thế nào: “Chúng ta chỉ có thể chúc cô ấy sống hạnh phúc”
“Chỉ có thể như vậy thôi!”
Đường Tiểu Bắc tựa vào ngực Kim Phỉ thở dài.
Cho đến khi Bắc Thiên Tầm hoàn toàn biến mất Đường Tiểu Bắc mới kéo Kim Phi lên xe ngựa.
Đại Lưu hô một tiếng, đội ngựa tiếp tục lên đường.
Trên xe ngựa, Đường Tiểu Bắc đã lâu không được gặp Kim Phi giống như người không xương tựa vào trong lòng Kim Phỉ.
Cô ấy kể chuyện ở Giang Nam gặp được chuyện gì thú vị, ăn những món gì ngon… Dường như có kể thế nào cũng không hết chuyện.
Nói đến khi xe ngựa đến nơi, mới thỏa mãn dừng lại.
“Phu nhân, may quá người không sao!”
Nguyên Thái Vi đã đợi từ lâu, thấy Đường
Tiểu Bắc vui vẻ xuống xe ngựa, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“Đừng tưởng ta không sao, thì cô cũng không sao!”
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới khôi phục dáng vẻ uy phong của chưởng quầy thương hội Kim Xuyên.
“Thái Vì biết sai, xin chịu mọi xử phạt!” Nguyên Thái Vi khom người nói.
“Chuyện xử phạt để trở về rồi nói, đã tìm được đám thủy tặc tập kích chúng ta chưa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
” vẫn chưa tìm ra” Nguyên Thái Vỉ lắc đầu.
Lúc đang nói, chợt nghe thấy tiếng nhân viên hộ tống phi ngựa chạy như điên tới.
“Tiên sinh, chưởng quầy Thái Vỉ có tin tức từ phía đông!”
Nhân viên hộ tống nhảy xuống ngựa chào hỏi Kim Phi và Nguyên Thái Vi.
Thấy Đường Tiều Bắc thì hơi bất ngờ: “Tiểu Bắc phu nhân trở về khi nào thế?”
Đường Tiểu Bắc không trả lời mà hỏi: “Người nói phía Đông có tin tức, là tin tức gì?”
“A, đúng rồi!”
Nhân viên hộ tống vỗ đầu mình một cái, lấy từ trong lòng ngực ra một tờ giây.
Kim Phi nhận lấy tờ giây, mở ra đọc.
Đường Tiểu Bắc ngó đầu sang.
Nguyên Thái Vỉ cũng muốn làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Cô ấy chỉ có thể chờ Kim Phỉ đọc xong, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, có chuyện qì thế?”