Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 558 Không vứt bỏ Không từ bỏ
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 558 Không vứt bỏ Không từ bỏ
Chương 558: Không vứt bỏ! Không từ bỏ
“Tự cô xem đi.”
Kim Phỉ than một câu, đưa tờ giấy cho Nguyên Thái Vi.
Nguyên Thái Vi vội vàng nhận lây.
Xem một lúc thì nhíu mày.
Trên giấy viết, đội trưởng đội hộ tống một mạch đuổi theo ra tới cửa biển, nhưng không đuổi kịp thủy tặc.
Nhưng ven theo bờ biển thì hỏi thăm được, đúng là thủy tặc đã đỉ ra biển.
Vì thế đội trưởng đội hộ tống bèn lập tức ra biển điều tra.
Nhưng ngoài biển quá rộng lớn, người trên biển lại ít người, chẳng thu thập được tin tức gì.
Thủy tặc giống như bị biển khởi nuốt chửng vậy, bỉêh mất không còn bóng dáng.
Đúng lúc đội hộ tống hết đường xoay sở, thủy tặc lại tự mình xuất hiện – vào lúc nửa đêm, nhân lúc trời tối đánh lén thuyền đội hộ tống.
Nhân viên hộ tống phần lớn là người Xuyên Thục, có sở trường chiến đấu trên mặt đất, cơ
hội đi thuyền cũng không nhiều.
Cho dù là lúc làm nhiệm vụ trên thuyền, ngày nào cũng hoạt động ở trên thuyền.
Gió biển bắt đầu thổi mạnh, càng lúc càng nhiều nhân viên hộ tống không thích ứng được.
Thủy tặc cố ý chọn một đêm gió lớn để đánh lén, lúc này nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên nước đã bị động trở tay không kịp.
Phụ trách truy đuổi là một đội hộ tống có khoảng hơn một trăm người.
Mà thủy tặc khoảng hơn một nghìn người, tính tất cả thuyền bè cộng lại phải gấp mấy chục lần so với độỉ hộ tống, chúng bao vây thuyền của đội hộ tống từ bốn phương tám hướng.
Nếu như là ở trên sông Trường Giang hoặc trên các con sông trong đất liền khác, mấy người đội hộ tống sẽ có máy bắn đá và nỏ hạng nặng, cũng sẽ không sợ đối phương.
Nhưng đây là ở trên biển lộng gió, tàu chở hàng lắc lư liên tục, căn bản không thể nhắm bắn được.
Đội trưởng đội hộ tống nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức tìm tới bốn nhân viên hộ tống
lớn lên ở gần biển, thông thạo bơi lội, ra lệnh cho bọn họ mang theo chim bồ câu đưa thư và bong bóng heo nhảy xuống biển, thừa dịp trời tối bỏ trốn, đưa theo tin tức lên bờ truyền đi.
Trong bốn thành viên hộ tống chỉ có một người thành công lên bờ, tin tức cũng là do hắn truyền về.
Căn cứ theo những gì nhân viên hộ tống miêu tả, đêm đó có tổng cộng hơn ba mươi người lái thuyền của thương hội và hơn hai mươi nhận viên hộ tống bị bắt, các nhân viên hộ tống còn lại đều hy sinh.
Các nhân viên hộ tống cùng các huynh đệ của thương hội bị bắt bị thủy tặc treo ở trên một hòn đảo cô lập ở biển, mặc kệ cho gió táp mưa rơi.
Thủy tặc còn đến các bên tàu ở duyên hải nói ra mấy câu như “Tiêu cục Trấn Viễn chẳng qua cũng chỉ có vậy” “Có bản lĩnh thì ra biển cứu người đỉ” đầy khiêu khích.
“Tướng công, bây giờ phải làm sao?”
Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi.
Nguyên Thái Vỉ, nhân viên hộ tống, các huynh đệ trong thương hội đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
“Không phải bọn họ muốn chúng ta đi cứu người à? Vậy thì chúng ta đi cứu!”
Kim Phi trả lời mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Nhưng mà…Nhưng mà tướng công, đây rõ ràng là một cái bẫy!”
Đường Tiều Bắc nghe xong thì nóng nảy.
“Ta biết là cái bẫy, nhưng kể cả là cái bẫy thì chúng ta cũng phải chui đầu vào!”
Kim Phi nói: “Ta sẽ tự mình đỉ cứu người, đến xem xem bọn thủy tặc đó định giở trò gì!”
Đường Tiểu Bắc còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Để cứu cô ấy, Kim Phì đã điều động bỉnh lực, còn tự mình chạy từ Tây Xuyên đến Giang Nam.
Đường Tiểu Bắc cũng là người, các nhân viên hộ tống bị bắt cũng là người.
Huống hồ bây giờ còn có không ít nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội đứng nhìn ở bên cạnh, cô ấy không có cách nào ngăn cản Kim Phi đi cứu người.
Đường Tiểu Bắc không thể nói, nhưng Nguyên Thái Vỉ thì có thể.
“Tiên sinh, ta biết ngài sốt ruột, nhưng ngài
là chỗ dựa của cả tiêu cục và thương hộĩ, tuyệt đối không thể kích động.”
Nguyên Thái Vỉ nói: “Nếu ngài tuỳ tiện đến biển, cũng… cũng trúng bẫy của thủy tặc, vậy tiêu cục với thương hội phải làm sao bây giờ? Còn có hàng ngàn hàng vạn nhân viên, nữ công trông cậy vào ngài phải làm sao?”
Đường Tiểu Bắc không thể không tán thưởng nhìn Nguyên Thái Vỉ một cái, nói tiếp: “Tướng công, Thái Vi nói rất có lý, có thể cứu người, nhưng chàng không thể đi!”
“Đúng vậy tiên sinh, ngài không thể đỉ!”
Đại Lưu, Hàn Phong, đám người Hầu Tử cũng đều mở miệng khuyên can.
“Yên tâm đi, ta sẽ chỉ đến bờ biển, sẽ không ra biển, ta sẽ đợi ở doanh trại bên bờ.”
Kim Phỉ nói: “Làm vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì, ta có thể tự quyết định, đỡ phải xin chỉ thị, làm lỡ thời cơ chiến đấu.”
Thật ra Kim Phỉ cũng biết lúc này không nên mạo hiểm.
Nhưng lần này rõ ràng là có người muốn nhắm vào tiêu cục và thương hội, phái những người khác đi, Kim Phi quả thật không yên tâm.
Tình thế trên chiến trường biến đổỉ liên tục,
thủ hạ của Kim Phi ngoại trừ Trương Lương ra không có vị tướng nào quá giỏi.
Đây cũng là lý do y cố gắng đào tạo Đại Tráng và đám người Hầu Tử.
Thật sự là không có người nào có thể dùng được.
Trương Lương phải trấn giữ Tây Xuyên, chắc chắn không thể tới được, tính tới tính lui cũng chỉ có thể để y tự mình ra mặt.
“Tướng công, chàng phải đỉ thật sao?” Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu lên hỏi.
“Nhất định phải đi!”
Kim Phỉ kiên định nói: “Thời điểm tiêu cục mới vừa thành lập, ta và Lương ca đã nói, chúng ta sẽ không bao giờ vứt bỏ tiêu cục, không bỏ rơi bất kỳ một người chiến hữu nào! Bây giờ chính là thời điểm thực hiện lời hứa đó!”
Nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội ở xung quanh nghe vậy thì đều lộ ra vẻ yên tâm, vui mừng.
Bất kể là Kim Phi cuối cùng có đi hay không thì ít nhất y không coi việc những nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội bị bắt là một phiền phức, càng không quên bọn họ.
Cũng không quên lời hứa lúc thành lập tiêu
cục.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng điều động càng nhiều người và thuyền đến càng tốt.”
Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phỉ đã quyết, biết là không thể khuyên được nên cũng không khuyên thêm nữa, mà chủ động bắt đầu hỗ trợ.
Vì để truy lùng tung tích của Đường Tiểu Bắc, Nguyên Thái Vỉ đã đưa tất cả người ở Giang Nam có thể điều đi.
Bây giờ đã tìm được Đường Tiểu Bắc, Nguyên Thái Vi hạ lệnh gọi tất cả trở về, đi theo Kim Phi ra biển.
Giữa trưa ngày thứ hai, bến thuyền bên sông tập hơn hai mươi chiếc thuyền bè lớn nhỏ.
Cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn bị gió rét thổi qua vang lên tiếng vù vù.
Trên bãi đất trống bên bờ, mấy trám nhân viên hộ tống cả nam lẫn nữ mặc đồ đen đang đứng ở đó.
Trong đó còn bao gồm ba trăm nhân viên hộ tống mặc giáp đen.
Kim Phi cầm theo một cái loa sắt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nhân viên hộ tống, bước lên một phiến đá to.
“Các huynh đệ, thủy tặc không chỉ tập kích thuyền đội của chúng ta ở đây, mà còn bắt huynh đệ của chúng ta làm tù binh ở trên biển, treo họ ở trên đảo mặc cho gió táp mưa rơi, còn tuyên bố bảo chúng ta có gan thì ra biến cứu người!”
Kim Phỉ giơ lên cái loa sắt hét lớn: “Các ngươi nói xem, cứu hay không cứu?”
“Cứu!”
Tất cả nhân viên hộ tống đều giơ cao tay gào thét.
“Thủy tặc bình thường đều lớn lên ở nơi sông nước, ở trên đất liền có thể không đáng để nhắc tớỉ, nhưng đã là trên biển, thì chính là địa bàn của bọn chúng, chúng ta không chắc có thề là đối thủ của bọn chúng, các ngươi rất có khả năng sẽ chết ở trên biển!”
Hơn nữa chúng ta cho dù có đỉ, cũng không chắc có thể cứu được các huynh đệ, kẻ địch có thể nhân lúc chúng ta sắp đến nơi, sát hại bọn họ!”
Kim Phi nói lại lần nữa: “Các ngươi đã nghĩ kĩ chưa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, sẽ không có aỉ cười nhạo các ngươi!”
“Tiên sinh, ngài không cần phải thăm dò
bọn ta. Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không phải kẻ hèn nhát!”
Hầu Tử cười nói: “Hơn nữa, tiêu cục Trấn Viễn chúng ta đã hứa là không vứt bỏ và không từ bỏ, lần này người bị bắt là mấy người Lão Lương, vậy nếu Lân sau là chúng ta thì sao đây?
Ve việc có thể cứu người về hay không, chúng ta cứ làm hết sức mình, nghe theo ý trời, bị lột sạch treo ở trên cột, như vậy còn khó chịu hơn cái chết. Cho dù không thể cứu Lão Lương trở về, ta cũng muốn cho bọn họ được thoải mái!”
“Không vứt bỏ! Không từ bỏ!”
Tất cả nhân viên hộ tống đều vung tay hô to.