NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 559 Thư đến từ Tây Xuyên

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 559 Thư đến từ Tây Xuyên
Prev
Next

Chương 559: Thư đến từ Tây Xuyên
“Xuất phát!”
Sau khi Kim Phi ra lệnh, các nhân viên hộ tống bắt đầu lên thuyền.
“Tiểu Bắc đâu rồi?”
Kim Phi nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tiểu Bắc đâu, lập tức quay qua hỏi Nguyên Thái Vi.
“Phu nhân Tiểu Bắc nói rằng cò ấy không được khỏe nên không đến tiễn ngài”
Nguyên Thái Vỉ trả lờí bằng vẻ mặt kỳ lạ.
Vừa rồi y có đến gặp Đường Tiểu Bắc, cô ấy vui vẻ thoải mái, không giống như đang không khỏe tí nào.
Chỉ là cô ấy đang bĩu môi, làm ra bộ dáng phụ nữ hờn dỗỉ, rõ ràng là đang làm mình làm mẩy với Kim Phỉ.
Toàn bộ làng Tây Hà này ai mà không biết Kim Phỉ luôn cưng chiều Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc chứ?
Đường Tiểu Bắc cũng rất hiểu chuyện, trước đây chưa từng có chuyện giận dỗi làm nũng như thế này bao giờ.
Nguyên Thái Vỉ vô cùng tò mò chuyện gì
đã xảy ra giữa hai người, nhưng với tư cách là thuộc hạ nên cũng không thể hỏi dò thẳng mặt lãnh đạo mấy chuyện hóng hớt được, do đó chỉ có thể đè nén sự tò mò ở trong lòng, đợi đến khi Kim Phỉ đỉ rồi sẽ tìm người đi hỏi thử.
“Được rồi, vậy cô hãy chuyển lời với Tiểu Bắc rằng ta đi đây.”
Kim Phi bất lực thở dài, dẫn theo Đại Lưu và Hàn Phong lên thuyền.
Vợ chồng cãi nhau cuối giường làm hòa, sau khi về nhà vào tối hôm qua, tự nhiên Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng muốn mây mưa an ủi nhau một phen.
Sau khỉ mây mưa với nhau xong, hai người lại nói đến chuyện đi ra biển lần này.
Đường Tiểu Bắc vẫn khuyên Kim Phỉ không nên đi, thấy không thuyết phục được, lập tức lùi lại một bước, yêu cầu bản thân mình cũng phải được đi cùng.
Chuyến đi biển lần này cực kỳ nguy hiểm, tất nhiên là Kìm Phỉ không muốn Đường Tiểu Bắc đi theo cùng mạo hiểm, lập tức từ chối không chút do dự.
Đường Tiểu Bắc không tin vào ma quỷ, nên đã cố gắng hết sức sử dụng những kỹ năng đã
học được lúc ở trong nhà chứa ra dùng hết một lần, cuối cùng thì cái tốt Kim Phi đều nhận hết, nhưng cuối cùng vẫn không cho cô ấy cùng đỉ biển.
Việc này đã khiến cho Tiểu Bắc nổi giận, mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
Lúc này đoàn thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, Kim Phỉ không thể vì dỗ dành Đường Tiểu Bắc mà trì hoãn chuyến đỉ được nên chỉ có thể dặn dò Nguyên Thái Vỉ chuyển lời giùm.
Nguyên Thái Vi dõi theo đoàn thuyền đang rời đi, sau đó bắt đầu đi tìm Đường Tiểu Bắc.
Kết quả là nhân viên trong sân nói với Nguyên Thái Vi rằng Đường Tiểu Bắc đã đỉ rồi, chỉ để lại một bức thư cho Nguyên Thái Vỉ.
Nguyên Thái Vi mở lá thư ra, đôi mắt từ từ trợn tròn, rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Đường Tiểu Bắc nói ở trong thư rằng cô ấy lén lên thuyền để đỉ cùng Kim Phi đến biển, mọi chuyện ở Giang Nam này sẽ tạm thời giao lại cho Nguyên Thái Vi xử lý.
Thật ra thì lúc này, hẳn là Nguyên Thái Vi phải lập tức cử người thông báo tin tức cho Kim Phi, nhưng ở cuối bức thư, Đường Tiểu Bắc đã cảnh cáo Nguyên Thái Vi rất rõ ràng là không
được cử người báo tin cho Kim Phi.
“Hai người các người làm mình làm mẩy, khiến ta khó xử quá…”
Nguyên Thái Vỉ lẩm bẩm cất lá thư đi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ không đi báo tin.
Bởi vì Kim Phỉ là đàn ông, nên dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng sẽ không trừng phạt cô ấy quá nặng chỉ vì chuyện lần này được.
Nhưng Đường Tiểu Bắc thì khác.
Chọc ai thì chọc chứ đừng chọc phụ nữ.
Đặc biệt là người phụ nữ chỉ một lòng một dạ đi theo chồng.
Nguyên Thái Vỉ cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ cứ thế qua đi, kết quả là vào ngày thứ ba sau khỉ Kim Phi rời đỉ, cô ấy đột nhiên nhận được một lá thư bồ câu đưa tới từ Tây Xuyên.
Bức thư được Khánh Mộ Lam gửi đi trước khi Cửu công chúa lên đường, bên trong có nhắc đến thánh chỉ và nói rằng Cửu công chúa sắp phải trở lại kinh thành.
“Tại sao thư của Tây Xuyên bây giờ mới đến?”
Nguyên Thái Vỉ nhìn ngày tháng năm trên tờ giấy, cau mày hỏi.
Đa phân bồ câu đưa thư có thể bay ít nhất hàng trăm dặm một ngày, một vài con có cơ thể khỏe mạnh có thể bay được hơn một ngàn dặm.
Hơn nữa, chim không để ý tới núi hay sòng mà cứ bay một đường thẳng tắp.
Quãng đường từ Tây Xuyên đến nơi Đường Tiểu Bắc bị tập kích chỉ khoảng hai ngàn dặm.
Theo lý mà nói thì bồ câu đưa thư chỉ cần mất tầm ba bốn ngày là đã đến, nhưng vì lý do gì phải mất nhiều ngày như thế bọn họ mới nhận được thư chú?
“Nguyên chưởng quầy, dạo gần đây Tây Xuyên có bão tuyết, chim bồ câu cũng bị bỏng lạnh, có thể bay được đến đây là hay lắm rồi”
Người nuôi chim bồ câu đau lòng mở cánh chim bồ câu ra.
Không phải chỉ cần nuôi bồ câu là chúng có thể đưa thư được, chúng phải được người nuôi chim bồ câu huấn luyện mới làm được điều đó.
Những người này được gọi là người nuôi bồ câu.
Nuôi chim bồ câu là một việc đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn, nếu không phải thực sự thích chim bồ câu thì khó có người nào kiên trì
được.
Cứ coi như là gắng gượng kiên trì được thì cũng chưa chắc có thể nuôi được bồ câu đưa thư chất lượng tốt.
Do đó, đa số người nuôi bồ câu đều xem chim bồ câu là bạn bè từ tận sâu trong lòng, thậm chí còn xem chúng là con cái nữa.
Nguyên Thái Vỉ nhìn theo ngón tay người nuôi chim bồ câu, quả thật là đã nhìn thấy chỗ móng vuốt chim bồ câu bị bỏng lạnh.
Xòe cánh ra thôi cũng đã là một chuyện rất khó khăn rồi.
“Chịu khổ rồi!”
Nguyên Thái Vi không thể trách mắng gì người nuôi bồ câu, chỉ có thể an ủi vài câu rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới có thể nuôi được chim bồ câu chủ động tìm ổ nhỉ?”
Hòm nay là ngày thứ ba Kim Phi rời đi, y vẫn đang xuôi dòng.
Cho dù Nguyên Thái Vi có cử con thuyền nhanh nhất cũng khó có thể đuổi kịp được Kim Phi trong một thời gian ngắn được.
Cách nhanh nhất hiện tạỉ là sử dụng bồ câu đưa thư.
Như những gì đã nhắc đến trước đó, bình thường tổ chim bồ câu đưa thư phải luôn được cố định, việc này cho phép Kim Phi gửi thư cho Nguyên Thái Vi nhưng Nguyên Thái Vi lại không thể gửi thư cho Kim Phi được.
Bởi vì lúc Kim Phi lên đường đã mang theo lồng chim bồ câu.
Nếu muốn gửi thư đi, chỉ cần thả chim bồ câu đang ở cứ điểm này ra, nó sẽ tự bay về tổ.
Như vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ đưa tin.
Nhưng Kim Phi vẫn luôn di chuyển, cần phải sử dụng chim bồ câu đặc biệt mới có thể gửi thư cho y được.
Mà trước mắt thương hội Kim Xuyên vẫn chưa có loại bồ câu đưa thư này nữa.
“Nguyên chưởng quầy, ta không có khả năng đó.”
Người nuôi bồ câu lắc đầu nói: “Nếu tìm được một bậc thầy như vậy, xỉn hãy giới thiệu cho ta làm quen một chút.”
Tiễn người nuôi bồ câu đi, Nguyên Thái Vi đỉ qua đi lại trong phòng một lúc, sau đó chạy ra khỏi phòng.
Chuyện đang xảy ra ở Tây Xuyên thực sự
quá nghiêm trọng, cô ấy nhất định phải báo tin cho Kim Phi.
Không có bồ câu đưa thư, dù có cử người ngồi thuyền đuổi theo cũng phải đưa tin tới đó.
Ngay sau đó, một chiếc thuyền hẹp dài ra khỏi bến, giăng buồm và xuôi về hạ lưu.
Kim Phỉ không biết gì về chuyện lần này cả, y đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm tạm thời.
Kiếp trước, rất ít khi Kim Phi đi thuyền, càng chưa từng trải qua thủy chiến, vì vậy y rất thiếu tự tin về hành động lần này.
Do đó, dù chỉ là một đám thủy tặc, Kim Phi cũng cực kỳ nghiêm túc như đang đối mặt với Đan Châu.
Y tin rằng cơ hội sẽ dành cho những ai đã có sự chuẩn bị.
Trong những ngày ở trên thuyền này, Kim Phi chưa từng rảnh rỗi dù chỉ một giây, nếu không phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì là thảo luận kế hoạch tác chiến cùng đám người Hàn Phong và Hầu tử.
Bận bịu đến tận trưa Kim Phỉ mới đi ra khoang thuyền.
Không phải vì y đói hay mệt mỏi, mà là do
không đủ nguyên liệu cần dùng cho thí nghiệm.
Mà nguyên lỉệu cần dùng đang ở trên một chiếc thuyền khác ở ngoài xa, Kim Phỉ chỉ có thể đi thuyền nhỏ đến chiếc thuyền đó lấy nguyên liệu.
Đó là một chiếc thuyền chở hàng, chở những nguyên liệu cần dùng mà Kim Phi đã chuẩn bị để đến biển.
Từ nguyên lỉệu đến thịt muối, trái cây đều có đủ.
Quản sự ở trên thuyền nhìn thấy Kim Phi lên thuyền, hơi lo lắng hỏi: “Kim tiên sinh, sao ngài lại đến đây vậy?”
“Ta cần một ít vải chống cháy nên đến đây lấy một ít.”
Kim Phi không để ý sự kỳ lạ của quản sự, đi thẳng về phía kho hàng.
Quản sự há miệng muống cản Kim Phỉ lại, nhưng không tìm được lý do để cản trở.
Chỉ có thể ho khan vài tiếng, đồng thời nhanh chóng đuổi kịp Kim Phỉ, lớn tiếng nói: “Kim tiên sinh, ngài vừa nói gì vậy?”
“Ngươi nói lớn như vậy làm cái gì?”
Kim Phi xoa lỗ tai, đẩy cửa kho hàng ra.
Sau đó, cảnh tượng đập vào mắt y đầu tiên là Đường Tiểu Bắc đang một tay cầm lưới, một tav mở cửa sổ.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 559 Thư đến từ Tây Xuyên"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com