NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 563 Tướng quân thủy quân

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 563 Tướng quân thủy quân
Prev
Next

Chương 563: Tướng quân thủy quân
Những năm gần đây, Đại Khang càng ngày càng suy yếu, không chỉ phía Bắc và phía Tây bị Khiết Đan, Đảng Hạng và Thổ Phiên uy hiếp, mà ở khu vực ven biển cướp biển cũng càng ngày càng hung hăng ngang ngược, ảnh hưởng nghiêm trọng đến dân đánh cá và công việc thường ngày của xưởng làm muối.
Ảnh hưởng đến dân đánh cá còn không sao, nhưng ảnh hưởng đến xưởng làm muối thì không được.
Người buôn muối dều là người đại diện cho giới quyền quý, động đến xưởng làm muối sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người buôn muối, chẳng khác nào động đến lợi ích của giới quyền quý.
Để chống lại cướp biền, các quyền quý hiếm khi đoàn kết, nhanh chóng thành lập hai nhánh thủy quân, một nhánh đóng quân ở cửa Hoằng Hà, một nhánh đóng quân ở cửa Trường Giang.
Cho dù các quyền quý có xuất phát từ mục đích gì, ít nhất không có ai làm khó thủy quân, cũng không có quan viên nào cắt xén lương bổng.
Cho nên hiệu quả chiến đấu của thủy quân
rất tốt, mấy năm nay không ít lần đánh đuổi cướp biển.
Kim Phi đưa theo đội hộ vệ dọc theo bờ biển tiến về phía trước, nhìn thấy một doanh trại phía xa.
Phía trên doanh trại, lá cờ của thủy quân Đông Hải tung bay trong gió, thuyền chiến trên mặt nước cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Bên cạnh cảng quân sự là bến tàu của người dân.
Đoàn thuyền của Kim Phi cập bến ở nơi này.
Chỉ là thuyền y mang theo đều là thuyền buôn, chạy vòng vòng trên sông lục địa như Trương Giang thì không sao, muốn chiến đấu với cướp biển ở trên biển căn bản là không được.
Cho nên trên đường đi, Kim Phỉ suy nghĩ kỹ, nếu chuyện không thể làm thì nghĩ cách tìm thủy quân Đông Hải giúp đỡ.
Đến cửa doanh trại thủy quân, Kim Phi bảo Đại Lưu đưa bái thiếp của y lên.
Thủ vệ thấy Kim Phi mang theo nhiều cận vệ như vậy cũng biết không phải là người bình
thường, không dám làm khó dễ, thành thật đưa bái thiếp vào.
Một lát sau, một người đàn ông vạm vỡ khuôn mặt đầy râu bước tới.
Người đó chắp tay hành lễ với Kim Phi từ phía xa: “Ha ha, Kim tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt! Quả nhiên giống như lời đồn, tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ hiên ngang!”
“Trịnh tướng quân quá khen rồi.”
Kim Phỉ cười đáp lễ.
Trước khi đến đây, y đã hỏi thăm qua, tướng quân của thủy quân Đông Hải tên là Trịnh Trì Viên, không theo chủ phái chiến tranh cũng không theo chủ phái hòa bình, xem như là người lính đơn thuần hiếm thấy ở Đại Khang.
Sau khi Kim Phi xem thông tin tình báo, ấn tượng với anh ta không tệ.
ít nhất Trịnh Trì Viễn vẫn luôn hăng hái chống lại cướp biển.
Bây giờ gặp mặt, ấn tượng càng tốt hơn.
Từ màu da, dáng người, đến tư thế đi lại của đối phương đều có thể thấy Trịnh Trì Viễn thường xuyên tập luyện ở bên ngoài, điều này cho thấy anh ta không phải là một tướng quân
quần áo lụa là.
Nói chuyện cũng đáng tin.
Vừa có sự thẳng thắn của một người lính, vừa có sự khéo léo tỉnh tế mà một vị tướng quân nên có.
“Không, không phải nói quá! Ta rất khâm phục chiến tích của Kim tướng quân ở Thanh Thủy Cốc và Tây Xuyên, nếu các tướng quân của Đại Khang đều có thể giỏi như tướng quân thì lo gì bị kẻ thù bên ngoài bắt nạt!”
Mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng Trịnh Trì Viên giống như gặp được bạn cũ, đưa tay nắm lấy bả vai Kim Phi, quay lại nói với thủ vệ: ‘Vị này là tướng quân của Tây Xuyên, sau này nếu lại đến doanh trại, các ngươi không được ngăn cản!”
‘Vâng!” Thủ vệ vội vàng gật đầu, đồng thời nghiêm túc quan sát Kim Phi, sợ sau này nhận nhầm.
“Kim tướng quân, đi, vào trong nói chuyện!”
Trịnh Trì Viên kéo Kim Phỉ đi vào doanh trại thủy quân.
Trịnh Trì Viễn dẫn Kim Phi vào phòng khách, đến khi thủ vệ đưa nước trà rời đỉ mới
mở miệng nói: “Kim tướng quân, ta là một người thô lỗ, không thích sự khách sáo giả tạo của quan văn, nếu có việc thì cứ nói thẳng. Ngài đường xa đến đây, chắc chắn không phải đến Đông Hải để bắt cá, đúng không?”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi nhìn Trịnh Trì Viễn một cách sâu xa.
Mặc dù ấn tượng của y đối với Trịnh Trì Viễn không tệ, nhưng cũng không vì vậy mà xem nhẹ đối phương.
Đông Hải là địa bàn của anh ta, nhân viên hộ tống bị cướp biển tấn công ở bến tàu của làng đánh cá gây ra động tĩnh lớn như vậy, anh ta không thể không biết.
Lúc này rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi.
Nhưng Kìm Phi cũng không vạch trần mà cười nói: “Trịnh tướng quân thẳng thắn thật hợp ý ta! Vậy ta cứ việc nói thẳng, đúng không?”
Trịnh Trì Viễn không trả lời, chỉ dùng tay ra hiệu mời.
“Lần này đêh doanh trại thủy quân đúng là có chuyện nhờ Trịnh tướng quân giúp đỡ.” Kim Phi nói.
“ô, mời Kim tướng quân cứ nói.” Trịnh Trì Viễn bày ra bộ dạng lắng nghe.
“Là như vầy, dưới tay ta có một tiêu cục, còn có một thương hội, thời gian trước ở Giang Nam bị một nhóm cướp biển tấn công, thương vong nặng nề…”
Kim Phỉ nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra gần đây.
“Cái gì, cướp biển dám to gan như vậy, đoàn thuyền của Kim tướng quân mà cũng dám tấn công sao?”
Trịnh Trì Viễn đập bàn, vẻ mặt giận dữ.
Nhưng hoàn toàn không nói đến chuyện ra biển giúp đỡ tiêu diệt kẻ cướp.
Kim Phỉ biết là đối phương đang chờ để y mở miệng trước, như vậy mới có thể chiếm thế chủ động trong đàm phán.
Nếu là bình thường, Kim Phi tuyệt đối sẽ không để cho đối phương được như ý, nhưng lúc này y đang vội quay về Tây Xuyên, nên không có tâm trạng trả giá với Trịnh Trì Viễn.
Y chủ động mở miệng nói: “Đám cướp biển này hiện đang trốn ở đảo Giải Kiềm, nhân viên hộ tống của ta không có sở trường chiến đấu trên biển, cũng không có thuyền chiến, ta muốn nhờ Trịnh tướng quân ra tay, giúp ta tiêu diệt đám cướp này!”
vẻ mặt Trịnh Trì Viễn tỏ ra khó xử, quả nhiên giống với những gì Kim Phi đoán.
“Kim tướng quân, theo lý thì tiêu diệt cướp biển là trách nhiệm không thể từ chối của thủy quân, tuy nhiên khi thủy quân mới được thành lập, triều đình đã quy định phạm vi quyền hạn rất rõ ràng, điều thứ nhất trong trách nhiệm của thủy quân chính là bảo vệ cho dân chúng ven biển, không thể ra biển chiến đấu.”
“Còn có quy định như vậy sao?”
Kim Phi hơi ngạc nhiên.
Y đoán Trịnh Trì Viễn sẽ mặc cả, không ngờ đối phương lại dùng lý do này.
Thủy quân không thể ra biển chiến đấu còn gọi thủy quân làm gì?
“Ta lừa tướng quân làm gì?”
Trịnh Trì Viễn lấy từ bên cạnh ra một phần công văn, đưa cho Kim Phỉ: “Đây chính là phạm vi quyền hạn và kỷ luật quân sự của thủy quân Đông Hải, tướng quân xem một chút sẽ rõ”
Kim Phi nhận lấy công văn, nhìn qua đã xác nhận được là thật.
Mở công văn ra, điều thứ nhất thật sự đúng như Trịnh Trì Viễn nói, quy định thủy quân Đông Hải chỉ có thể hoạt động gần vùng ven biển,
không thể ra biển chiến đấu.
Quy định này khiến cho Kim Phi dở khóc dở cười, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh.
Nguyên nhân chủ yếu mà nhóm quyền quý thành lập thủy quân là để cho bọn họ bảo vệ ruộng phơi muối chứ không phải để bọn họ tiêu diệt cướp.
Nếu thủy quân đêu ra biển đuổi giết cướp biển thì ai bảo vệ xưởng làm muối?
Hơn nữa đi xa chiến đấu sẽ làm tăng nhanh tốc độ hao mòn của thuyền chiến, những thứ này deu do nhóm quyền quý trả tiền, bọn họ có thể đồng ý mới lạ.
Tuy nhiên Kỉm Phi không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, sau khi xem xong điều thứ nhất cũng không trả lại công văn mà tiếp tục đọc, hỉ vọng có thể tìm được chỗ sơ hở có thể lợỉ dụng được.
Khi thấy điều thứ 15, ánh mắt Kim Phi sáng lên.
Điều này quy định, thủy quân phải ra biển tập luyện ba tháng một lần.
Điều mục này được lập ra để đề phòng thủy quân lười biếng, khiến cho Kim Phỉ thấy được cơ hội.
“Trịnh tướng quân, nếu như thủy quân bị hải tặc tấn công trong lúc ra biển luyện tập thì có thể đánh trả không?” Kim Phi hỏi.
“Đương nhiên là có thề…”
Trịnh Trì Viễn gật đầu, sau đó ngây người.
Anh ta hiểu ý của Kim Phi
Thật ra anh ta đã suy nghĩ kỹ, nếu Kim Phỉ chịu trả giá thỏa đáng, anh ta có thể ngoại lệ làm trái quân lệnh một lần để giúp Kìm Phỉ xử lý đám hải tặc này.
Cùng lắm là bị nhóm quyền quý trong triều quở trách một chút, bọn họ cũng sẽ không vì chút chuyện này mà loại bỏ anh ta.
Không ngờ Kim Phỉ lại giúp anh ta tìm được sơ hở có thể lợi dụng.
Có điều Trình Trì Viễn phản ứng rất nhanh, ngây người chưa tới hai giây lại khôi phục vẻ mặt khó xử.
Kim Phỉ không đợi anh ta nói đã đưa tay cầm lấy hộp gỗ trên tay Đại Lưu, đặt lên bàn.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 563 Tướng quân thủy quân"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com