Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 565 Tiên sinh lại gài bẫy người ta rồi
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 565 Tiên sinh lại gài bẫy người ta rồi
Chương 565: Tiên sinh lại gài bẫy người ta rồi
“Cược?” Trịnh Trì Viễn hỏi: “Cược như thế nào?”
“Ta để lại một số chiến đội áo giáp đen ở lại bến thuyền trông giữ thuyền chở hàng, ta có thể điều động ba mươi người trong số đó phối hợp với hai mươi bình lính nữ, ngài có thể phái năm trăm binh sĩ đi ngăn bọn họ, nếu bên ngài có thể ngăn được ta có thể đồng ý cho ngài một trăm cung nỏ hạng nặng, một trăm xe bắn đá!”
Kim Phỉ nói: “Nếu không ngăn được, ta sẽ cho ngài năm mươi, thế nào?”
“Thắng mới có một trăm hả?”
Trịnh Trì Viễn không hài lòng với vụ cá cược này.
“Trịnh tướng quân, nói thật với ngài, chế tạo cung nỏ hạng nặng rất phiền phức, Khánh đại nhân phòng thủ thành Tây Xuyên ta cũng chỉ bán cho anh ta mấy chục cung nỏ hạng nặng mà thôi”
Kim Phỉ nói: “Lúc vào ta đã nhìn thấy, thuyền chiến dưới trướng ngài có thể chở cung nỏ hạng nặng với xe bắn đá tuyệt đối không tới trăm chiếc, một trăm chiếc sợ rằng ngài cũng
không dùng hết, nhiều hơn thì ngài giữ lại cũng lãng phí.”
Đây là việc mà Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã thảo luận từ trước.
Nếu có người hỏi Khánh Hâm Nghiêu mua bao nhiêu cung nỏ hạng nặng, Kỉm Phi sẽ nói mấy chục.
Y căn bản không sợ Trịnh Trì Viễn phái người hỏi thăm.
Vậy… Được rồi.”‘
Trịnh Trì Viễn gật đầu đồng ý.
Trừ việc bị Kim Phỉ dẫn dắt chủ đề, anh ta cũng không tin rằng năm trăm người của mình không thể ngăn chặn được năm mươi người của đối phương.
“Trịnh tướng quân cảm thấy khi nào thích hợp so tài?”
Kim Phi thấy Trịnh Trì Viễn đã cắn câu, cười hỏi.
“Kim tướng quân là khách ở xa tới, ta nghe Kim tướng quân sắp xếp.” Trịnh Trì Viễn đáp.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, không thì hôm nay đi?” Kim Phi cười nói.
Đại Lưu nghe vậy, thiếu chút nữa bật cười.
Anh ta biết Kim Phi lại muốn lừa người.
Nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi phá hỏng kế hoạch của Kim Phi, Đại Lưu lén nhéo đùi mình, cố gắng nén cười.
“Hôm nay có phải hơi vội không?”
Trịnh Trì Viễn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, hơi do dự.
Lúc này đã là giữa trưa, đợi bố trí nhân lực, dọn dẹp địa điểm, có lẽ trời đã tối.
“Trịnh tướng quân, anh em nhân viên hộ tống của chúng ta đang bị cướp biển treo trên đảo, bị bỏ đói, chờ lâu thêm một ngày, lòng ta càng đau hơn một ngày!”
Kim Phỉ chân thành nói: “Mong tướng quân hiểu!”
“Được, Kim tướng quân đã nói vậy, hôm nay thì hôm nay!”
Trịnh Trì Viễn nói xong, gọi phụ tá vào, sắp xếp anh ta đi dọn dẹp sân, tập hợp nhân lực.
Kim Phỉ cũng bảo Đại Lưu bố trí một cận vệ đến bến thuyền gần đó gọi các chiến đội áo giáp đen và bỉnh lính nữ.
Khu dân ở bến thuyền ở ngay bên cạnh đại doanh thủy quân, nhưng đến khỉ trời tối đen, cận
vệ mới đưa người tới.
“Sao lại lâu như vậy? Để Trịnh tướng quân đợi lâu như vậy.”
Kim Phi chớp mắt nhìn cận vệ, nhưng miệng lại nói giọng trách móc.
“Thật xỉn lỗi tiên sinh, chúng ta cần sắp xếp lại người trực, đã làm trễ chút thời gian.”
Cận vệ cúi đầu giải thích.
“Không sao, không mất nhiều thời gian.”
Trịnh Trì Viễn xua tay, nhưng ánh mắt lại quan sát đội nhân viên hộ tống.
Đội nhân viên hộ tống có tổng cộng ba mươi người đàn ông mặc áo giáp đen, và hai mươi binh lính nữ.
Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, tất cả đều thẳng lưng, đội hình chỉnh tề.
Nhìn bên mình, bỉnh lính thủy quân mặc dù đều đứng nghiêm, nhưng luôn cảm thấy kém hơn một chút.
Mặc dù chưa giao đấu, nhưng về khí thế, nhân viên hộ tống đã hoàn toàn đánh bại binh lính thủy quân.
“Không hổ là đội đặc chủng do Kim tướng quân tạo ra, quả thực không tầm thường!”
Trịnh Trì Viễn khen ngợi: “Bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
“Tất nhiên có thế.” Kim Phi nói: “Nhưng để phòng ngừa bị thương, mong mọi người cũng sử dụng đao gỗ được không?”
“Cũng được”
Trịnh Trì Viễn vẫy tay, một giáo úy lập tức dẫn người mang mấy cái sọt tới.
Thủy quân cũng thường xuyên diễn luyện, tất nhiên không thiếu đao gỗ.
Các nhân viên hộ tống nữ cũng tháo đầu mũi tên xuống.
Sau khỉ chia đao gỗ, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trận đối kháng cũng chính thức bắt đầu.
Theo lệnh của trung đội trưởng, những nhân viên hộ tống nhanh chóng xếp thành đội hình chiến đấu hình tam giác.
Ba mươi nhân viên hộ tống nam mặc áo giáp đen bên ngoài, ở bên trong là binh lính nữ tay cầm nỏ.
Chuẩn bị chiến đấu xong.
Giáo úy thủy quân cũng dân năm trăm binh lính, bao vây nhóm nhân viên hộ tống.
Những nhân viên hộ tống từng giết thổ phỉ, kỵ binh, những binh lính thủy quân cũng từng giết cướp biển.
Hai bên đều là những cựu binh từng thấy máu, tuy chỉ là đối đầu, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng trong giáo trường đã tản ra không khí giết chóc nồng nặc!
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng trống trận nặng nề vang lên!
Giáo úy thủy quân chuẩn bị dẫn binh lính công kích về phía nhân viên hộ tống, nhưng thấy trận hình tam giác của nhân viên hộ tống đột nhiên bay ra mấy bóng đen.
“Trịnh tướng quân, ngài tốt nhất nên che mắt lại.”
Kim Phi đứng ở phía xa dùng cánh tay che mắt lại, nhắc nhở.
“Tại sao?” Trịnh Trì Viễn bối rối hỏi.
Thấy Kim Phỉ và Đại Lưu không trả lời mình, mà đều che mắt lại, anh ta cũng nghi ngờ nâng cánh tay lên.
Một bóng đen rơi xuống bên cạnh chán giáo úy, khiến anh ta giật mình.
Cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra là một ống
trúc.
Cuối ống trúc có một sợi dây diêm đang kêu xèo xèo, đã đốt tới cuối.
“Cái gì vậy?”
Giáo úy đang chuẩn bị cúi người xuống nhặt, đột nhiên cảm thấy trước mắt trắng xóa.
Sau đó không nhìn thấy gì hết….
“Tất cả mọi người, thoải mái tấn công!”
Trung đội trưởng dẫn đội nhân viên hộ tống hét lớn một tiếng, nhóm nhân viên hộ tống lập tức giải tán đội hình, tay mỗi người dều cầm đao gỗ, xông vào đội ngũ thủy quân đang bị mù tạm thời.
Thanh đao gỗ bôi sơn đỏ chém ngang cổ từng bỉnh lính thủy quân, sau đó chạy về phía mục tiêu tiếp theo.
Cho dù là nhân viên hộ tống nam hay nữ, động tác đêu nhanh nhẹn, không hề lề mề.
Lúc này binh lính thủy quân hoàn toàn bị bao trùm trong nỗi sợ hãi bị mù, hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho nhân viên hộ tống làm gì thì làm.
Lúc đầu sau khi bị năm nghìn quân của Đan Châu phục kích, Trương Lương phát hiện
phương pháp này rất hiệu quả, sau khi trở về yêu cầu nhân viên hộ tống luyện tập nhiều lần.
Hôm nay những nhân viên hộ tống đã sớm luyện quen, mỗi người đều biết mục tiêu của mình là ai, nên làm gì.
Chỉ trong mấy phút, toàn bộ năm trăm binh lính thủy quân dều bị cắt cổ, không ai tránh khỏi.
Trịnh Trì Viễn đứng ở xa chứng kiến toàn bộ, phát hiện toàn bộ bình lính của mình bị mù, lập tức quay đầu lườm Kim Phỉ: “Ngài đã làm gì bọn họ?”
Trong tay anh ta chỉ có tổng cộng năm nghìn bỉnh lính, nếu bị mù năm trăm, anh ta không chịu nổi.
“Trịnh tướng quân đừng lo lắng, bọn họ chỉ là đột nhiên thấy ánh sáng chói mắt, bị mù tạm thời như khi chúng ta nhìn thấy mặt trời lúc giữa trưa vậy.”
Kim Phỉ cười giải thích: “Một lúc nữa sẽ ổn.”
Nghe thấy Kim Phỉ nói vậy, Trịnh Trì Viễn cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó phản đối: “Kim tướng quân, ngài làm vậy là gian lận!”
“Trịnh tướng quân, sao có thể nói chúng ta gian lận trong khi chúng ta mặt đối mặt chiến đấu chứ?”
“Ngài có loại…. Vũ khí phát sáng này, tại sao không nói trước?”
“Trịnh tướng quân, chiến tranh không phải trò đùa, mà là cuộc chiến sinh tử, ngài có vũ khí bí mật thì ngài có nói trước cho kẻ địch không?”
“Ta…” Trịnh Trì Viễn cứng họng không nói được qì.