Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 566 Việc cứu người cứ để ta lo
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 566 Việc cứu người cứ để ta lo
Chương 566: Việc cứu người cứ để ta lo
Đợi đến khi toàn bộ thủy quân khôi phục lại thị lực, trận đấu cũng đã kết thúc.
Năm trăm người, trên cổ mỗi người đều lưu lại một dấu màu đỏ.
“Các ngươi chơi xấu!1′
“Có bản lĩnh thì thử lại một lần nữa!”
“Nếu như đánh thật, các ngươi chắc chắn đã thua rồi!”
Toàn bộ thủy quân đêu tức giận mà trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống.
Năm trăm người bị năm mươi người tiêu diệt hết, bọn họ cảm thấy giống như bị người ta giáng một bạt tai vào mặt.
“Nếu như đánh thật, các ngươi sẽ chết nhanh hơn!”
Đại Tráng không chịu nổi bọn họ nên đã dùng tay trái lấy ra một quả lựu đạn, châm ngòi rồi ném sang một bên.
Đùng!
Ngọn lửa bốc lên tận trời!
Tiếng nổ kịch liệt đinh tai nhức óc!
Sau đó sóng xung kích do vụ nổ gây ra đã thổi bay quần áo của thủy quân.
“Nếu như đánh thật, ông đây sẽ dùng cái này!”
Đại Tráng liếc mắt nhìn rồi hỏi: “Thế nào, muốn thử một chút không?”
Các thủy quân đột nhiên không dám nói tiếp nữa.
Ngoan ngoãn đi, nếu vừa rồi bọn nhân viên hộ tống vừa ra trận đã dùng thứ này, bọn họ còn có đường sống sao?
Đừng nói bỉnh lính bình thường, ngay cả tướng quân như Trịnh Trì Viễn, cũng bị uy lực của lựu đạn dọa cho trợn mắt há hốc mồm.
“Kim… Kim tướng quân, đây lại là thứ gì?”
Trịnh Trì Viễn kích động hỏi.
“Đây là vũ khí ta mới làm được, tên là lựu đạn.”
Kim Phỉ cười nói: “Thứ có thể làm lóa mắt người khác lúc nãy tên là bom chớp sáng.”
“Lựu đạn… Bom chớp sáng…”
Trịnh Trì Viễn hơi hối hận vì đã dề ra điều kiện quá sớm.
Nếu như biết Kim Phi còn có loại vũ khí
này thì đã thêm vào trong điều kiện rồi.
Kim Phi nhìn vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn mà đoán được anh ta đang suy nghĩ gì, cười nói: “Nếu như Trịnh tướng quân muốn, ta có thể đưa vài rương cho tướng quân.”
Lựu đạn và bom chớp sáng đã được sử dụng nhiều Lân trên chiến trường Tây Xuyên, không cần phải che giấu nữa.
Mấy thứ này cũng không đắt tiền, đưa mấy rương cũng chẳng thấm vào đâu.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: “Có thể cho nhiều hơn vài rương không? Ta bỏ tiền ra mua!”
“Không phải ta không muốn đưa, mà vì lựu đạn này có cách chế tạo vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không ổn định, làm không tốt thì sẽ phát nổ, chúng ta cũng không mang theo nhiều.”
Kim Phỉ cười rồi lắc đầu.
Đồ hiếm thì sẽ đắt, mặc dù tiền vốn để chế tạo lựu đạn và bom chớp sáng không cao, nhưng vì chỉ Kim Phỉ có, đương nhiên sẽ được bán với giá cao.
Kim Phỉ đã nói vậy rồi, Trịnh Trì Viễn cũng không tiện nói thêm gì nữa,
Anh ta chắp tay thi lễ với Kim Phi: “Đa tạ
Kim tướng quân, ta sẽ không khách sáo nữa.”
“Vậy chuyện tiêu diệt thủy tặc…”
“Kìm tướng quân yên tâm, ta nói lờỉ giữ lời, nếu đã thua rồi, cứ dựa theo những gì tiên sinh nói mà làm, nhất định sẽ cố hết sức giúp tiên sình tiêu diệt thủy tặc sông Mang Đãng.”
Trịnh Trì Viễn vỗ ngực bảo đảm.
“Vậy thì rất cảm tạ Trịnh tướng quân!”
Hôm nay mục đích tới đây đã đạt được, gánh nặng trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng có thể trút xuống.
“Kim tướng quân, đã nói đến mức này, ta cũng không gạt ngài, ta biết đảo Giải Kiềm này, ba mặt đều là vách đá dựng đứng, chỉ có thể đi vào bằng đường thủy.”
Trịnh Trì Viên nói: “Ta có thể xuất binh đỉ diệt trừ thủy tặc, nhưng không thể bảo đảm cứu được người của ngài, bởi vì…”
Nói tới đây, Trịnh Trì Viễn không nói nữa.
Nhưng Kim Phi nghe hiểu ý của anh ta, y tiếp lời: “Bởi vì lúc chúng ta tấn công thủy tặc, bọn chúng có đủ thời gian giết hết người của ta, đúng không?”
“Có khả năng này.” Trịnh Trì Viễn gật đầu.
‘Trịnh tướng quân yên tâm, các người chỉ cần bao vây thủy tặc, đừng để cho bọn chúng chạy thoát là được.” Kim Phi tự tin nói: “Chuyện cứu người, chúng ta làm.”
“Kim tướng quân có diệu kế?” Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.
Anh ta quả thực không nghĩ ra trong tình huống này, Kim Phi có biện pháp gì có thể cứu người.
Trừ khi nhân viên hộ tống biết bay, có thể bay đến đảo Giải Kiềm.
“Trịnh tướng quân đến lúc đó sẽ biết.” Kim Phi bỏ ngoài tai.
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi không muốn nhiều lời thì cũng không hỏi tiếp nữa, mà hỏi: “Vậy Kim tướng quân định khi nào ra tay?”
“Càng nhanh càng tốt” Kim Phi quay đầu nhìn về hướng tây: “Thật không dám giấu, Tây Xuyên có chút việc gấp, ta phải mau chóng trở về.”
“Chẳng lẽ người Thổ Phiên lại đánh đến rồi?” Trịnh Trì Viên sửng sốt.
Thân là quân nhân, anh ta đương nhiên phải biết chú ý chiến sự nơi biên cương.
Sau khi trận chiến Tây Xuyên kết thúc, thật
ra thì rất nhiều người cũng đang lo lắng người Thổ Phiên có đến trả thù không.
“Không phải người Thổ Phiên, là nạn rét!”
Kim Phi nói sơ qua về chuyện đất Xuyên Thục gặp nạn, cùng với việc Cửu công chúa bị chuyển về kinh thành.
Trịnh Trì Viễn là một quân nhân khá đơn thuần, mặc dù không quan tâm việc triều chính, nhưng nghe Kim Phi nói xong, cũng không kiềm được mà thở dài.
Đồng thời cũng hiểu Kim Phỉ vì sao lại vội đi diệt trừ thủy tặc như vậy.
“Kim tướng quân, lúc trước ta không biết ngài có việc quan trọng như vậy cần phải trở về, thật xin lỗi!”
Trịnh Trì Viễn thi lễ với Kim Phi, xấu hổ nói: “Tiên sinh nếu nói chuyện này sớm hơn, ta chắc chắn sẽ không đòi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.”
“Không sao, quân nhân ai cũng thích vũ khí, thật ra thì ta cũng muốn tìm tướng quân xỉn vài chiếc thuyền chiến đây.” Kim Phi cười nói.
Nếu như Trịnh Trì Viễn nhận châu Thủy Ngọc xong mới giúp giải quyết rắc rối, Kim Phi sẽ xem thường anh ta.
Nhưng Trịnh Trì Viễn đã không chút do dự mà từ chối, chỉ đòi cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá để trang bị cho hạm đội.
Điều này khiến cho Kim Phỉ nhìn anh ta với cặp mắt khác.
‘Thuyền chiến dều là do triều đình giao cho, bằng không ta đã lập tức lấy hai chiếc ra để đổi vũ khí với tiên sinh.”
Trịnh Trì Viễn có chút ngượng ngùng nói.
Ta chỉ đùa chút thôi, Trịnh tướng quân đừng coi là thật.”
Kim Phi vỗ vai Trịnh Trì Viễn.
Sau việc này, quả nhiên Trịnh Trì Viễn không còn đề cập đến cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá nữa, mà hỏi về chỉ tiết hành động của Kim Phỉ.
Kim Phi vần ở doanh trại thủy quân đợi đến nửa đêm mới rời đi.
Nhưng Hàn Phong và Đại Tráng thì ở lại.
Bọn họ phải phối hợp với thủy quân, tháo một số cung nỏ hạng nặng trên thuyền của thương đội ra, gắn lên chiến hạm của thủy quân.
Thật ra thì thủy quân cũng được trang bị cung nỏ hạng nặng, nhưng đều là loại khá cũ, cả
về tốc độ và tầm bắn dều hoàn toàn không thể nào so được với cung nỏ hạng nặng của Kim Phi.
Trở lại doanh trại, Kim Phỉ vừa vào lều vải đã thấy Đường Tiểu Bắc ngồi trước bếp ngủ gà ngủ gật.
Trên bếp còn có một chiếc nồi đất.
Kim Phỉ vén rèm lều lên, gió lạnh theo đó ùa vào.
Đường Tiểu Bắc giật mình tỉnh lạỉ:”A, tướng công, cuối cùng chàng cũng về rồi!1’
Vừa nói vừa đứng dậy sờ tay Kim Phi, phát hiện lòng bàn tay y lạnh như băng, cô ấy vội vàng giúp Kim Phi cởi áo khoác xuống, sau đó lấy một chiếc áo khoác mới từ trên bếp khoác lên người Kim Phi.
Chiếc áo này được hơ trên bếp nửa đêm, rất ấm áp.
Kim Phỉ cưỡi ngựa chạy trong gió lạnh lâu như vậy, thân thể đã sớm đông cứng, mặc áo khoác ấm áp vào, thoải mái nheo mắt lại.
“Có vợ ở bên cạnh thật tốt!”
Kim Phi mở áo khoác ra, kéo Đường Tiểu Bắc vào rồi ôm lấy.
“Đừng nghịch nữa, ta đi xem thử cháo thịt còn nóng không.”
Đường Tiểu Bắc nhéo Kim Phi một cái, chạy đến bên bếp xem nồi đất.
Ăn xong bữa khuya, đã là hơn nửa đêm.
Đường Tiểu Bắc chuẩn bị giúp Kim Phi thay quần áo nghỉ ngơi, lại bị Kim Phỉ ngăn cản.
“Ta còn có việc.”
“Hơn nửa đêm còn có thể có chuyện gì?” Đường Tiểu Bắc bỉu môi nói: “Chàng có người khác fôỉ à? Ta có quen biết không?”
“Muội cả ngày toàn nghĩ cái gì vậy?” Kim
Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc: “Có việc chính!”
“Việc qì vậy?” Đườnq Tiểu Bắc tò mò hỏi.