Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 567 Khinh khí cầu
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 567 Khinh khí cầu
Chương 567: Khinh khí cầu
“Muốn đi xem một chút không?” Kim Phi hỏi.
“Chàng lén đi gặp tiểu tình nhân mà, muội đi theo được sao?” Đường Tiểu Bắc cố ý nói đùa.
“Vậy thôi đi!” Kim Phi xoay thẳng người lại rời đi.
“Chờ muội!”
Đường Tiểu Bắc vội vàng khoác thêm cái áo choàng, chạy chậm đuổi theo Kim Phi.
Lúc này đang là đầu đông nhưng do hiệu ứng La Nina nên trời cực kỳ lạnh.
Đường Tiểu Bắc không khỏi siết chặt áo choàng.
“Đại Lưu, bọn người Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?” Kim Phỉ hỏi.
“Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tiên sinh thôi” Đại Lưu gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Kim Phi quay người lên ngựa, sau đó cũng kéo Đường Tiểu Bắc lên.
Đội ngựa đi dọc theo con đường nhỏ hết nửa giờ, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy hai đốm lửa trại xuất hiện trên vùng đất hoang.
Một đám nhân viên hộ tống đang làm việc qua lại trên bãi đất trống, bên cạnh là những chồng vải đen và còn có mấy cái rổ lớn.
‘Tướng công, họ đang làm gì vậy?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Chút nữa muội sẽ biết, đảm bảo sẽ làm muội bất ngờ!” Kim Phi cười nói.
“Còn giấu giấu giếm giếm muội hả?”
Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Tỷ tỷ ta đây là đại chưởng quầy của tiền trang Kim Xuyên, có cái gì trên đời này mà ta chưa thấy đâu? Làm muội bất ngờ ư, tướng công chàng lại khoác lác roi.
“ô, giọng điệu hay lắm!”
Kim Phi nhướng nhướng chân mày, không buồn tranh cãi với Đường Tiểu Bắc, vẫy tay với một nhân viên hộ tống tên là Lão Ưng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Đường Tiểu Bắc nhàn rỗi không có việc gì làm nên chạy đến một chồng vải đen, đưa tay sờ sờ.
Nhà họ Đường là một thế gia chuyên dệt may, từ khi còn nhỏ Đường Tiểu Bắc đã được làm quen với nhiều loại vải khác nhau.
Nhưng loại vải này lại chưa thấy bao giờ.
Cô ấy muốn hỏi đó là loại vải gì, nhưng Kim Phỉ đã đi xa.
Tuy tính cách Đường Tiểu Bắc gần gũi, nhưng cũng biết khi nào nên quấy phá và khi nào thì không thể làm phiền Kim Phỉ.
Nhìn thấy Kim Phi nói chuyện với Lão Ưng, cô ấy kiềm chế nỗi tò mò của mình rồi đi tới chỗ cáỉ rổ lớn phía trước.
Rổ được làm bằng mây, thể tích rất lớn, cái đáy và bốn phía cũng được bọc bằng vải đen.
Trong rổ còn có một cái bếp có hình thù kỳ lạ, không biết dùng để làm gì.
Trong lúc cô âỳ đang bối rối, chợt nghe thấy tiếng Lão Ưng kêu lên: “Đến đây giúp một tay, mở ô ra, miệng hướng về phía Tây.”
Sau đó Đường Tiểu Bắc nhìn thấy một đám hộ tống chạy tới, kéo ra một khối vải đen.
Lúc này Đường Tiểu Bắc mới biết, hóa ra tấm vải đen đó là một cái túi vải lớn.
Chỉ là cái túi này quá lớn, trải trên mặt đất ước chừng rộng hơn mấy thước.
Hai nhân viên hộ tống mở miệng túi ra nhìn một chút tới hướng Tây Bắc.
Đó đúng là hướng gió lúc này.
Gió lạnh tràn vào dọc theo miệng túi, làm chiếc túi lớn căng ra từng chút một.
Lão Ưng và một nhân viên hộ tống nhấc một cái bếp lên, đặt ở miệng túi rồi đổ một muỗng dầu hỏa vào bếp.
Bùm!
Ngọn lửa hừng hực cháy rực, hơi nóng bị gió lạnh thối vào túi.
Một muỗng dầu lửa không cháy được lâu, một lúc sau Lão Ưng lại tưới thêm một muỗng khác.
Chiếc túi lớn từ từ phồng lên và cũng càng ngày càng lớn hơn.
Điều khiến Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên nhất là khi không khí nóng tràn vào, chiếc túi vải khổng lồ dần dần bay lên.
Vì không có máy thổi gió nên toàn bộ quá trình bơm hơi kéo dài gần haì mươi phút mới xong.
Lúc này cái túi lớn đã hoàn toàn bay lên.
Nếu không phải có mấy sợi dây buộc lại, e rằng nó đã bay đi rồi.
Đường Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn trời, cả
người đều choáng váng.
Sau khi cái túi bị thổi phồng lên, đúng là quá lớn.
Giống như một ngọn đồi nhỏ.
Đường Tiểu Bắc đứng ở phía dưới, lại cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
“Thế nào, đại chưởng quầy? Đã từng thấy thứ này bao giờ chưa?”
Kim Phỉ bước đến bên cạnh Đường Tiểu Bắc, mỉm cười đụng vào vai cô ấy một cái.
“Chưa thấy bao giờ!”
Đường Tiểu Bắc lắc đầu ngạc nhiên: “Tướng công, đây là cái gì, dùng để làm gì?”
“Cái này gọi là khinh khí cầu, có thể đưa người bay lên trời!” Kim Phi giải thích.
Thực ra, nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản và quá trình chế tạo cũng không khó.
Rắc rối duy nhất là loại vải chống cháy để làm khinh khí cầu, thứ mà ở Đại Khang này không có.
Kim Phỉ đã tốn rất nhiều công sức cho việc này, nhưng công sức bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng, cuối cùng y đã làm được tấm vải chống cháy.
Tuy không nhẹ và bền như loại vải dùng làm khinh khí cầu ở kiếp trước, nhưng vẫn có thể sử dụng bình thường.
Sau đó Kỉm Phỉ bí mật sản xuất một mẻ vải chống cháy, rồi may vài cái khỉnh khí cầu.
Nhưng khinh khí cầu cũng là một trong những con át chủ bài của y, Kim Phi không hề công bố ra bên ngoài, cho nên ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng không biết chuyện này.
Kim Phỉ tìm thấy một thung lũng hẻo lánh ít người, sắp xếp một nhóm Lão Ưng bí mật huấn luyện trong thung lũng với lý do đi làm nhiệm vụ.
Khi đến Tây Xuyên, Kim Phi không dám chắc thắng nên đã nhờ Lão Ưng mang theo khỉnh khí cầu.
Lúc trước Kim Phi dám ở lại sườn núi Đại Mãng là vì khinh khí cầu là tự tin lớn nhất của y.
Nếu cuối cùng thực sự không thể cầm cự được, y có thể dẫn theo Cửu công chúa rời đi bằng khỉnh khí cầu.
“Tướng công, thứ này thật sự có thể đưa người lên trời sao?” Đường Tiểu Bắc sốt sắng nắm lấy tay áo Kim Phi.
“Muội cứ nhìn đi rồi se biết?” Kim Phi cười
nói.
Chỉ thấy Lão ưng với mấy nhân viên hộ tống nhảy vào cái rổ lớn, rồi kiềm tra dây thừng và bếp lò một phen.
Sau đó cho người cởi sợi dây cố định, cùng lúc đó lại đổ thêm một muỗng dầu hỏa vào bếp lò.
Không còn dây thừng trói buộc, khinh khí cầu lập tức chậm rãi bay lên.
Cờ của quân Trấn Viễn có màu đen, khinh khí cầu này chủ yếu cũng là màu đen.
Khi nó ở gần mặt đất, thì miễn cưỡng cũng có thể thấy được.
Nhưng khỉ khinh khí cầu bay lên bầu trời, nó hoàn toàn hòa vào màn đêm đen tối.
Chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa trong lò.
Lão ưng đưa tay kéo chiếc rổ bên cạnh một cái, mấy tấm rèm thuận thế buông xuống, che kín chiếc rổ.
Khỉnh khí cầu thông thường không có tấm che này, nhưng Kim Phi sợ người khác nhìn thấy ngọn lửa trong khinh khí cầu nên đã cố ý lắp thêm.
ở thời đại này, có khinh khí cầu thì chẳng
khác nào có được lực lượng không quân.
Con át chủ bài hiệu quả nhất là khỉ người khác không bỉết đến nó.
Khinh khí cầu không chỉ là phương tiện chiến thắng của Kim Phỉ mà còn là vũ khí thần kỳ để trốn thoát.
ở Tây Xuyên nguy hiểm như vậy nhưng Kim Phi lại không bị lộ.
Nếu không phải lần này để nhanh chóng giải cứu đám nhân viên hộ tống bị bắt, thì Kim Phi đã không đem nó ra ngoài.
Nhưng cứ như cứ như vậy mà lộ ra con át chủ bài của mình thì Kim Phi cũng không cam lòng.
Thế nên y đã nghĩ ra phương pháp này.
May mắn thay, hiệu quả cũng rất tốt, ngọn lửa gần như bị bao phủ hoàn toàn, chỉ có ở phía dưới mới nhìn thấy được.
“Ha ha ha, xong foil”
Kim Phỉ hưng phấn vỗ tay.
Người bình thường, ai mà không có việc gì nửa đêm lại ngửa đầu nhìn trời?
Nếu hoạt động suôn sẻ, khinh khí cầu có thể tiếp tục được ẩn giấu như một con át chủ
bài.
Đám người Lão Ưng đã được huấn luyện trong một thời gian dài và đã thành thạo việc điều khiển khinh khí cầu.
Nhưng, có nhiều sự khác biệt về tốc độ gió và địa hình giữa bờ biển và vùng núi, nên sau đó Lão Ưng đã tiến hành nhiều lần thí nghiệm để xác nhận số người mà mỗi khinh khí cầu có thể chịu được ở bờ biển.
Gần như là bận rộn tới tận sáng, y đã thử nghiệm hết mấy cái khinh khí cầu, tới khi xác nhận không có vấn đề gì rồi mời dừng lại.
“Đại Lưu, ngày mai tất cả mọi người sẽ tập trung tại doanh trại thủy quân để huấn luyện với thủy quân.”
Kim Phỉ quay đầu nhìn về phía đảo Giải Kiềm, chậm rãi nói: “Huấn luyện kết thúc, đến lúc chúnq ta đi tiêu diệt bon thủy tặc rồi!”