NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 568 Chiến đội đặc chủng

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 568 Chiến đội đặc chủng
Prev
Next

Chương 568: Chiến đội đặc chủng
Hai ngày sau, gần như tất cả các nhân viên hộ tống đêu đã tập trung ở doanh trại thuỷ quân
Chiến đội áo giáp đen và 200 binh lính nữ chủ yếu diễn luyện trận giáp lá cà, các nhân viên hộ tống còn lại thì phân tán lên các thuyền chiến khác, trang bị điều chỉnh thử cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, thuận tiện luyện tập phối hợp chiến thuật cơ bản nhất với lính thuỷ quân
“Kim tướng quân, ta nhớ rõ ngài có 300 nhân viên hộ tống áo giáp đen, tại sao đến giờ lại chỉ còn hơn 200 người thế này?”
Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi.
“Bọn họ có nhiệm vụ khác rồi” Kim Phỉ đáp.
Trịnh Trì Viễn rất muốn hỏi xem là nhiệm vụ gì, nhưng mà hỏi như vậy thì hơi quá giới hạn, chỉ đành nuốt nghẹn cơn tò mò vào trong đáy lòng.
Anh ta đang định nói tiếp thì chợt thấy một nhân viên hộ tống hớt ha hớt hải chạy lại, đưa cho Kỉm Phi một tờ giây.
Tờ giấy rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: Lão Ưng đã vào vị trí.
Kim Phi hơi nheo mắt lại, cất tờ giấy đi, nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, đêm nay hành động luôn được không?
“Có phải là hơi nóng vội không vậy?” Trịnh Trì Viễn nhíu mày nói: “Các anh em hộ tống vừa mới đến được hai ngày, chỉ sợ đến cả tín hiệu cờ chuyên dụng của thủy quân cũng vẫn chưa thuộc nằm lòng, tùy tiện xuất chiến như thế này thì không được ổn thỏa cho lắm?”
“Quả thực là hơi hấp tấp, nhưng ta thật sự không có thời gian.”
Kim Phi nói: “Trịnh tướng quân yên tâm, lần này quân ta tiến công là chính, thủy quân chỉ cần giúp chúng ta phong tỏa mặt biển, không để cho đám thủy tặc chạy thoát là được”
“Kim tướng quán, ngài biết ta không có ý này…”
Trịnh Trì Viễn muốn giải thích, lại bị Kim Phi cắt ngang.
“Ta biết nỗi lo của Trịnh tướng quân, thế nhưng ta thật sự không thể đợi thêm được nữa”
Kim Phỉ nói: “Hôm nay lại có người truyền tin từ Tây Xuyên đến đây, Khánh đại nhân đã bị cách chức, ta cần phải mau chóng trở về”
“Vậy được rồi, chốc nữa ra đi thông báo
cho các thuyền chiến chuẩn bị sẵn sàng/
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi quyết tâm như thế, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Thật ra cũng chỉ là hơn 1000 thủy tặc mà thôỉ, thuyền chiến của chúng lạỉ toàn là thuyền đánh cá, thuyền hàng cướp được, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
Thủy quân có 5000 người, cộng thêm thuyền chiến chuyên nghiệp, muốn dẹp yên đám giặc này là chuyện dê như bỡn.
Vừa nãy anh ta nói vậy là vì lo lắng có nhân viên hộ tống gia nhập, lạỉ trang bị vũ khí mới, sẽ ảnh hưởng đến nhịp độ chiến đấu vốn có của thuỷ quân.
Nhưng rồi lại ngẫm những chiến tích trước kia của Kim Phi, cộng với biểu hiện của nhân viên hộ tống trong hai ngày này, Trịnh Trì Viễn lại thấy yên tâm.
Người ta cũng không phải loại binh lính ẻo lả không làm được gì, chắc sẽ không kéo chân sau, cùng lắm thì có thể sẽ phối hợp với thủy quân không được nhuần nhuyễn cho lắm thôi.
Vào đêm cùng ngày, từng chiếc thuyền chiến chở binh lính thủy quân cùng nhân viên hộ tống lặng lẽ hướng ra bến tàu.
ông trời cũng nể tình, gió Tây Bắc thổi lồng lộng, cánh buồm no căng gió, tốc độ dần dần nhanh hơn.
Thế nhưng sắc trời cứ tối đen như mực, Trịnh Trì Viễn không để đội thuyền đi quá nhanh, mãi cho đến quá nửa đêm thì mới tới rìa đảo Giải Kiềm.
Sau đó đội thuyền đều dập tắt tất cả cây đuốc, nương bóng đêm, lặng lẽ hướng bánh lái về phía đảo Giải Kiềm.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều không chú ý tới, trong trời đêm có mấy quả khỉnh khí câu lặng yên không một tiếng động bay tới vùng trời không của đảo Giải Kiềm.
Trong rổ của quả khinh khí cầu thứ nhất, Lão Ưng xốc mành lên he hé một khe hở, dùng kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới.
“Dựa theo tình báo, mấy người Lão Lương bị nhốt ở khu vực số 6, có thể đáp xuống được rồi, không cần bay cao quá.”
Lão Ưng lại túm chặt tấm mành, ý bảo nhân viên hộ tống điều chỉnh bếp lò hạ thấp độ cao của khỉnh khí cầu.
Nhân viên hộ tống ở phía sau cũng phát hiện Lão Ưng đang hạ thấp độ cao, cũng hạ
thấp theo.
Lúc này đã là rạng sáng, đúng là lúc con người ta mệt mỏỉ nhất.
Phần lớn đám thủy tặc đều ngủ trương ra như heo.
Tên phụ trách gác đêm cũng ngáp liên tục, hoàn toàn không có ai phát hiện có thứ gì đó đang bay qua trên đầu bọn họ.
Hơn mười phút sau, khinh khí cầu thuận lợi đáp xuống khu vực giam giữ tù binh số 6.
Độ cao cũng giảm xuống cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.
Lão Ưng lại xốc mành he hé lần nữa, nhìn xuống phía phía dưới.
Bởi vì giam giữ tù bỉnh nên thủy tặc gác đêm bên này đông hơn hẳn so với những chỗ khác, hơn nữa không có tên nào ngủ cả, cả đám đứng quây quanh một đống lửa trại nói chuyện phiếm.
“Một, hai… Mười bảy, mười tám!”
Lão Ưng đếm một lượt, quay ra nói với Đại Tráng trong rổ: “Tổng cộng có 18 người!”
“Đã rõ!”
Đại Tráng gật đầu, cũng để hé mành nhìn
xuống phía dưới.
Một lát sau, anh ta giấu tấm mành đỉ, lấy một cái sáo trúc cho vào trong miệng.
Huýt huýt! Huýt!…
Sáo trúc phát ra thanh âm rất giống tiếng hót của loài chim nào đó, nghe rõ mồn một trong không gian buổi đêm yên tĩnh.
Một lát sau, phía sau cũng vang lên tiếng còi tương tự.
Dưới mặt đất, thủy tặc gác đêm hoàn toàn không biết nguy hiểm đã gần kề, vẫn đang tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Nửa đêm nửa hôm, chim chóc ở đâu ra kêu thế nhỉ?”
Một tên thủy tặc buồn bực nói.
“Bây giờ ít nhất cũng là giờ mão, chờ thêm chốc nữa là trời sáng rồi còn gì, đêm hôm gì nữa.”
Một tên khác thủy tặc xua tay nói: “Hắc Cẩu ngươi đừng nói chuyện, nghe Quyền Ca kể tiếp đi, ngươi chọn một cô nương ở thanh lâu, sau đó thì sao?”
“Sau đó cô nương kia lôi ra một thứ trơn trơn như sủi cảo, bảo với ta rằng đây là xà
phòng thơm/
Tên thủy tặc tên là Quyền Ca mặt mày hớn hở nói: “Các ngươi không biết đâu, cục xà phòng thơm kia thơm thực sự, vò sơ qua là ra cả đống bọt, không biết đến lúc dùng thì thoải mái cỡ nào…”
Đang kể hăng say, một mũi tên xé gió bắn tới, ghim ngay trên trán Quyền Ca.
Máu tươi vẩy ra, giọng nói của Quyền Ca đột nhiên im bặt, theo bản năng hắn giật mấy cái rồi cứng đờ đổ người xuống đất.
Mãi cho đến lúc chết, hắn cũng không biết mũi tên này từ đây bay tới.
Những tên thủy tặc khác cũng sợ hãi, rối rít nhặt vũ khí dưới đất, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía không trung theo bản năng.
Mũi tên ghim ở trên đầu thì chỉ có thể phóng tới từ phía trên cao!
Để giương cung bắn tên, các nhân viên hộ tống đều xốc mành lên.
Đám thủy tặc rốt cuộc cũng nhìn thấy khỉnh khí cầu.
“Ôi trời ơi, đây là thứ gì?”
Cả đám thủy tặc đều bị sợ tới mức trợn
mắt há hốc mồm.
Từ góc độ của bọn họ mà xem, khinh khí cầu thật sự quá khổng lồ.
Giống như một ngọn núỉ nhỏ vậy.
Nhưng mà sao núi lại bay lửng lơ trên không trung được?
Đám thủy tặc dều cảm thấy đầu óc mình đặc quánh lại.
Ngay sau đó, theo bản năng bọn họ định kêu lên để báo động.
Đáng tiếc nhân viên hộ tống căn bản không cho bọn họ cơ hội này.
Với những nhân viên hộ tống thường xuyên huấn luyện xạ kích mà nói, khoảng cách hơn mười mét thì chẳng cần mất thời gian ngắm bắn thì cũng có thể bắn trúng.
Vèo vèo vèo!
Các nhân viên hộ tống trong rổ bắn tên đồng loạt, tiếng xé gió lập tức vang vọng khắp không gian xung quanh.
Giây tiếp theo, tổng cộng mười mấy tên thủy tặc dều nằm thẳng cẳng mặt đất, không để sót một tên nào, tất cả đều bị bắn chết.
Lão Ưng túm lấy bó dây thừng ở bên cạnh
rồi ném xuống, nói vọng sang: “Nhanh lên nhanh lên! Không là tí nữa khí cầu lại bay mất!”
Hầu Tử là người đầu tiên túm được dây thừng, linh hoạt trượt xuống mặt đất.
Ngay khi chạm đất bèn lập tức giơ cung nỏ lên, nhắm thẳng vào lối ra, phòng ngừa khả năng xuất hiện kẻ địch.
Các rổ khác cũng làm tương tự, các nhân viên hộ tống túm lấy dây thừng, từng người nối đuôi nhau tụt xuống.
Chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi, hai đội nhân viên hộ tống áo giáp đen đã hoàn tất công tác đổ bộ.
Lão Ưng lại dùng dây thừng thả mấy cái cái rương xuống, sau đó buông mành, điều khiển khinh khí cầu bay lên không, lướt về vị trí mục tiêu ở phía dưới.
Dưới mặt đất, Đại Tráng cũng nhanh chóng phân chia nhiệm vụ.
“Hầu Tử, ngươi dẫn đội 1 đi bảo vệ lối ra vào, đội 2, theo ta đỉ cứu người!”
“Các huynh đệ, đỉ, để đám thủy quân nhìn xem thế nào gọi là chiến đội đặc chủng, cho bọn họ thấy rõ chiến đội áo giáp đen chúng ta đánh giặc như thế nào!”
Hầu Tử đáp lại một tiếng, dẫn nhân viên hộ tống đội một nâng rương đi, chạy về phía lối ra vào.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 568 Chiến đội đặc chủng"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com