Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 569 Tiên sinh cũng đến rồi
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 569 Tiên sinh cũng đến rồi
Chương 569: Tiên sinh cũng đến rồi
Thật ra đảo Giải Kiềm là một ngọn núi hình vòng cung bị sứt một phía
Vì để đê phòng nhân viên hộ tống cứu người, bọn thủy tặc đã giam giữ nhân viên hộ tống ở một trong những đỉnh núi đó.
Đỉnh núi này chính là vị trí số sáu trong câu nói của Hầu Tử.
Dưới chân núi chỉ có hai con đường dẫn đến vị trí số sáu, Hầu Tử dẫn một nhóm nhân viên hộ tống đến ngã tư, nhanh chóng mở rương, thuần thục lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá loại nhỏ.
ở bên kia, Đại Tráng cũng không nhàn rỗi.
Cách nơi bọn thủy tặc gác đêm bị giết không xa có hai gian nhà tranh.
Nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt, bị giam ở đây.
Ban ngày bọn chúng sẽ đưa họ lên nơi cao nhất trên đảo treo ở đó vài giờ, đến tối thì đưa về.
Đại Tráng mở cửa nhà tranh, thắp sáng bó đuốc.
Trong gian nhà tranh nhỏ, khắp nơi đều là
người nằm la liệt trên mặt đất.
Không phải từng người một, mà là người này chồng lên người kia.
Bất kể là nhân viên hộ tống hay nhân viên thương hội đêu không có quần áo.
Hai tay hai chân bị trói chặt bằng dây thừng.
Không ít người đã bị sợi dây cứa sâu vào da thịt.
Trên mặt đất khắp nơi toàn là phân, dù là đang trong mùa đông, thì nó vẫn bốc mùi.
“Thủy tắc đáng chết!”
Đại Tráng hận đến mức đấm một quyền vào tường.
Bị bọn thủy tắc tra tấn quá lâu, ngày ngày chịu lạnh và đói, nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều rơi vào tình trạng vô cùng suy yếu, ngay cả việc ngẩng đầu lên cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Mãi cho đến khỉ Đại Tráng cắm bó đuốc vào tường, mới có một nhân viên hộ tống dùng sức ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Đôi mắt vốn dĩ đục ngầu không có ánh sáng của nhân viên hộ tống, sau khi nhận ra Đại
Tráng, đôi mắt bỗng lóe sáng.
“Đại… Đại Tráng?”
Nhân viên hộ tống ngập ngừng nói.
“Lão Lương, các ngươi chịu khổ rồi!”
Đại Tráng quỳ xuống, vỗ nhẹ vào vai Lão Lương.
“Đại tráng, thật… thật sự là ngươi sao?”
Lão Lương run run lè lưỡi, cắn mạnh.
Sau khi nhận thấy cơn đau, anh ta tự lẩm bấm: “Ta không nằm mơ! Ta không nằm mơ!”
Sau đó anh ta đột nhiên như phát điên, hét lớn: “Các huynh đệ, mau tỉnh lại đi! Đại Tráng đến cứu chúng ta rồi này.”
Kỳ thật vừa rồi không phải Lão Lương là người duy nhất nghe thấy tiếng động, chẳng qua tất cả mọi người đều cho rằng là bọn thủy tặc đến mang họ lên đỉnh núi làm nhục, nên cũng lười nhìn.
Bây giờ nghe thấy Lão Lương nói vậy, họ cũng rốì rít quay đầu nhìn.
Khi nhìn thấy Đại Tráng, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đều sửng sốt trong giây lát.
Sau đó mọi người kích động gỉùng giằng
muốn đứng dậy.
Nhưng tay chân họ đều bị trói, không đứng dậy được.
“Mọi người đừng gấp, ta đến cởi trói cho các ngươi!”
Đại Tráng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, rút dao găm bên hông.
Trung đội trưởng tiểu đội 1 đi theo Đại Tráng, cũng muốn rút dao ra để giúp đỡ.
Nhưng nhà tranh quá nhỏ, không còn chỗ đặt chân, nên đành thôi.
Đại Tráng đầu nói: “Đội trưởng tiểu đội 1, cởi quần áo của bọn thủy tặc ra!”
Trước khi đến, họ không nghĩ bọn thủy tặc sẽ điên khùng đến mức, cởi hết quần áo của nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, nên họ không chuẩn bị gì cả.
Hơn nữa họ dều mặc áo giáp đen, không thể cởi ra đưa cho đám người Lão Lương, đành phải lấy quần áo của bọn thủy tặc.
Trong phòng, Đại Tráng đã cắt dây trói của Lão Lương, đỡ ngườỉ ra ngoài.
Lão Lương quá yếu, bị thương quá nặng, thậm chí đứng còn không vững.
Đại Tráng giao Lão Lương cho đội trưởng tiểu đội 1, xoay người lao vào nhà tranh.
Đến khi anh ta đỡ nhân viên hộ tống khác ra, trên người Lão Lương đã được khoác thêm chiếc áo bông.
Sau khỉ đưa hai người ra ngoài, cuối cùng trong nhà tranh cũng có chỗ trống, trung đội trưởng tiểu đội một lập tức phái người đến giúp Đại Tráng.
Càng về phía sau, tốc độ cứu càng nhanh.
Mười phút sau, tất cả nhân viên hộ tống và nhân viên thương hộ đều được đưa ra ngoài.
Đại Tráng phát hiện số người đúng, trong lòng chợt thắt lại, chạy đến chỗ Lão Lương hỏi: “Những huynh đệ khác đang bị giam ở đâu?”
“Không có huynh đệ khác, những người còn sống đều ở đây!” Lão Lương yếu ớt nói.
“Những người khác chết hết rồi hả?” Hai tay Đại Tráng siết chặt, lửa giận trong mắt gần như sắp phun ra ngoài.
Theo thông tin tình báo, tổng số nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt vào thời điểm đó vượt quá 60 người.
Nhưng ở đây chưa đầy 30 người.
Nói cách khác, ba mươi người còn lại dều đã chết.
Thậm chí, trong số hơn 20 người còn sống, có nhiều người yếu đến mức không mở được mắt, sống được hay không còn chưa biết.
Lão Lương quấn áo bông ngồi một lúc lâu, rốt cuộc cũng tỉnh táo.
Dùng hết sức nắm lấy tay Đại Tráng: “Đại Tráng, không phải ngươi ở Tây Xuyên với tiên sinh sao? Sao lại ở đây?”
Nghe vậy, những nhân viên hộ tống khác cũng nhìn sang.
Lúc nãy họ xúc động quá, nên đã quên mất chuyện này.
“Tiên sinh nghe tin các ngươi bị bắt, lập tức dẫn chúng ta đến cứu các ngươi!” Đại Tráng nói.
“Tiên sinh cũng đến ư?” Hai mắt Lão Lương đỏ lên.
“Đến, đang ở trên thuyền.”
“Thuyền? Đâu?” Lão Lương quay người nhìn xung quanh.
Lúc này, anh ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nơi họ bị giam giữ là phía sau doanh trại thủy tặc, theo lý mà nói, muốn đến được đây, nhất định phải công phá doanh trại của bọn thủy tặc trước.
Nhưng bây giờ doanh trại của bọn thủy tặc cực kỳ yên tĩnh, giống như chưa trải qua trận chiến nào.
Lão Lương dò hỏi: “Đại Tráng, sao ngươi đến được đây? Leo vách đá à?”
Hỏi xong, anh ta lắc đầu: “Không đúng, nếu các ngươi leo lên vách đá, chắc chắn sẽ không mặc áo giáp…”
“Được rồi, đừng đoán nữa, có đánh vỡ đầu ngươi, thì ngươi cũng không nghĩ ra đâu.”
Đại Tráng vỗ vai Lão Lương, đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng còi tre vang lên trong không trung.
Tuýt! Tuýt! Tuýt!…
Đại Tráng nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không thấy gì cả.
Nhưng anh ta biết, Lão Ưng đang ẩn nấp trong bầu trời đêm.
Đây là tín hiệu báo cho anh ta biết, khinh khí cầu đã vào vị trí.
Đại Tráng vội đứng dậy, nhặt bó đuốc lên.
Tìm một vùng đất cao, dùng đuốc vẽ vòng tròn trên không trung.
Một lúc sau, ở phía xa, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một ngọn đuốc, cũng vẽ vòng tròn trên không trung.
“Tiên sinh cũng đã vào vị trí!”
Đại Tráng thấy vậy lập tức vui mừng khôn xiết, nhặt bó đuốc khác, vẫy bằng hai tay.
Đây là tín hiệu mà anh ta đã thảo luận với Kim Phì và Lão ưng.
Biểu thị tất cả mọi người đều đã vào vị trí.
“Haha, các huynh đệ, chúng ta nên ra tay rồi!”
Trong giỏ khinh khí cầu, Lão ưng hào hứng nói: “Chúng ta sắp bay rồi, động tác nhanh chút!”
Nóỉ xong, anh ta lấy ra một chiếc bình dầu ở trong rương dưới chân lên, châm lửa rồi đập vỡ qua khe hở trên tấm rèm.
Bên dưới, trên mặt biển, có vài chiếc thuyền lớn nhỏ đang neo đậu.
Trong đó phía ngoài cùng của thuyền chở hàng đang lắp ráp cung nỏ hạng nặng và xe bắn
đá trên boong.
Mấy chiếc thuyền chở hàng này là thuyền bị bọn thủy tặc cướp từ trong tay Lão Lương.
Mà nhiệm vụ của Lão Ưng là thiêu hủy mấy chiếc thuyền chở hàng này, để tránh cho cuộc chiến sau này, thủy tặc dùng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá uy hiếp thủy quân.
Khinh khí cầu đang bay phía trên thuyền chở hàng, bình dầu cũng vừa vặn rơi trúng boong thuyền.
Đùng!
Bình dầu rơi vỡ nát, dầu lửa bên trong vương vãi khắp nơi.
Giây tiếp theo, ngọn lửa dữ dội bùng lên trên boong thuyền.
Bình dầu bùng cháy cũng là lúc chính thức mở ra cuộc chiến!