NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 571 Gà chó vô dụng

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 571 Gà chó vô dụng
Prev
Next

Chương 571: Gà chó vô dụng
Trên thực tế, từ lâu đã có tin đồn ở kỉnh thành và Giang Nam, nói rằng Kim Phi có phép thuật.
Trịnh Trì Viễn cũng đã từng nghe nói qua, nhưng trước đó anh ta không tin chút nào, cho rằng tất cả đều do người kể chuyện bịa đặt.
Nhưng bây giờ, anh ta lại hơi dao động.
Tình huống hiện tại đã vượt quá tầm hiểu biết của anh ta.
Ngoại trừ phép thuật, anh ta không tìm được lời giải thích nào hợp lý cả.
Một số binh sĩ thủy quân nhát gan lúc này đã quỳ trên boong, dập đầu về hướng nơi quả cầu lửa xuất hiện.
Quan võ không có trình độ chính trị nhạy bén như quan văn, mặc dù Trịnh Trì Viễn biết hỏi thế là không thích hợp, nhưng vẫn không khỏi tò mò hỏi: “Kim tướng quân, quả cầu lửa trên trời là sao thế? Làm thế nào mà ngài đưa mọi người đến ngọn núi phía sau được vậy?”
“Trịnh tướng quân, đây là bí mật quân sự, thứ lỗi cho ta không thể trả lời!”
Phải mất rất nhiều công sức mới che đậy được ngọn lửa của khinh khí cầu, nếu chủ động
nói cho Trịnh Trì Viễn biết thì Kim Phỉ chính là kẻ ngốc.
“Là ta lỗ mãng rồi.”
Trong lòng Trịnh Trì Viễn hơi tiếc nuối, nhưng cũng không tiện hỏi lại.
Anh ta chắp tay hỏi: “Kim tướng quân, tiếp theo phải làm gì ạ?”
“Tiếp theo, Trịnh tướng quân chỉ cần đưa người của ta đến đảo, phong tỏa lối ra, để thuyền thủy tặc không thể chạy thoát.”
Kim Phỉ nói: “Phần còn lại cứ giao cho bọn ta!”
“Nghe nói đám thủy tặc này có hơn một ngàn người, các người chỉ có mấy trăm người, không sao chứ?”
Trịnh Trì Viên hỏi: “Hay là bọn ta phái Đổng giáo úy cùng một ngàn người đố bộ lên đảo cùng ngài?”
“Không cần, ở trên nước thì bọn ta ở thế bất lợi, nhưng chỉ cần lên bờ, đám thủy tặc đó sẽ ngay lập tức biến thành đám gà chó vô dụng!”
Kim Phỉ phất tay nói.
Trên thực tế, cuộc tấn công này diễn ra
suôn sẻ hơn nhiều so với những gì y tưởng
tượng.
Những tên thủy tặc hoàn toàn không biết cách bày bỉnh bố trận, đậu ngẫu nhiên tất cả các thuyền bè của chúng trong cùng một khu vực, còn các thuyền của thương hội lại ở vành đai ngoài cùng.
Giờ đây, các thuyền chở hàng của thương hội đêu đã bị đốt cháy và các thuyền khác đã bị mắc kẹt.
Không có thuyền, bọn cướp biền không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhảy xuống biển hoặc ấn náu trên đảo Giải Kiềm, chờ đội hộ tống đến.
Trên thực tế, ngay cả khi bọn thủy tặc có thuyền cũng vô dụng.
Trước khi đuốc được thắp lên, lực lượng thủy quân đã phong tỏa hoàn toàn lối ra.
Nếu không có sức mạnh vượt trội đáng kể, chúng sẽ không thể vượt qua được.
Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi kiên quyết cũng không nói gì thêm, ra lệnh cho người của mình dùng thuyền nhỏ chở các nhân viên hộ tống lên đảo.
Thực ra đây là cơ hội hoàn hảo để bọn
thủy tặc phát động phản công, nhưng chúng sớm đã hỗn loạn thành một nồi cám heo, vừa thiếu sự lãnh đạo thống nhất vừa không có người chỉ huy.
Một số tên thủy tặc đã nhận thấy tình hình, nhưng ngay khỉ nhìn thấy nhân viên hộ tống và lực lượng thủy quân người đông thế mạnh, những thủy tặc này đêu hốt hoảng, quay đầu bỏ chạy.
Hàng trăm nhân viên hộ tống cứ như vậy nghênh ngang lên đảo.
Đại Tráng và Hầu Tử đều đi đến phía sau núi để đột kích, vì vậy chỉ huy nhiệm vụ lần này được giao cho Hàn Phong.
Sau khỉ những nhân viên hộ tống đổ bộ lên đảo, Hàn Phong tập hợp họ lại và chia thành ba đội dựa trên thông tin tình báo thu thập được, mỗi đội hướng về các khu vực khác nhau.
Lúc này, trận chiến ở phía sau núi đã trở nên căng thẳng.
Hai bên giao chiến ác liệt trên những con đường núi hẹp.
Lực lượng nhân viên hộ tống quá ít nên đám người Hầu Tử phải tận dụng tối đa lợi thế vũ khí của mình.
Nỏ hạng nặng, máy bắn đá, lựu đạn cầm tay… lần lượt lên sàn.
Ông hai biết rất rõ rằng chỉ có cách bắt con tin mới có đường sống.
Cho nên liều mạng thúc giục bọn thủy tặc tấn cỏng.
Bọn thủy tặc bị đẩy lùi hết đợt này đến đợt khác, lao lên hết đợt này đến đợt khác.
Hơn nữa, ông hai đã trở nên xảo quyệt hơn. Ông ta không còn cho bọn thủy tặc tụ tập lạỉ với nhau nữa, thay vào đó, ông ta phân tán các cuộc tấn công của họ.
Bằng cách này, chúng sẽ có thể làm cạn kiệt nguồn vũ khí của những nhân viên hộ tống càng nhiều càng tốt.
Bọn Hầu Tử bay trên khinh khí cầu tới, tất nhiên không mang theo nhiều vũ khí.
Sau khi kiên trì một nén nhang, tất cả mũi tên của chiếc nỏ nặng nề đã cạn kiệt, chỉ còn lại một quả lựu đạn bỏ túi.
Nạp đạn lại cho máy bắn đá cũng quá chậm…
Chiến tuyến của nhân viên hộ tống không ngừng lui về phía sau.
Chiến đấu lâu như vậy, Hầu Tử đã nhận ra ông hai đang chỉ huy trận chiến từ phía sau.
Chỉ cần hạ gục được người này, bọn thủy tặc tất không đánh tự thua.
Nhưng ông hai cứ núp sau những tảng đá, khiến cho việc bắn tầm xa không thể thực hiện được.
Thâỳ địch đã đi được nửa đường núi, Hầu Tử càng mất kiên nhẫn.
Nhanh chóng ra lệnh cấp dưới ném bom chớp sáng, sau đó lao xuống sườn núi cùng một tiểu đội nhân viên hộ tống, chạy thẳng đến chỗ ông hai.
Đây là lần đầu tiên bom chớp sáng được sử dụng trên đảo Giải Kiềm, bọn thủy tặc không hề phòng bị ngay lập tức trúng chiêu và đều bị mù.
Đám người Hầu Tử như đi vào chốn không người, thuận lợi vọt tới phía sau tảng đá lớn, chém ông hai một đao.
Sau đó, họ quay trở lạì và bắt đầu tấn công điên cuồng vào những tên thủy tặc bị mù.
Bọn thủy tặc đã mất dũng khí từ lâu. Bây giờ, khi lấy lại được thị lực, thấy ông hai bị giết, họ càng chạy nhanh hơn.
ở đây thật kinh khủng!
Bọn họ không biết, điều kinh khủng thật sự đang chờ phía trước.
ở dưới chân núi, trận chỉêh đã nổ ra.
Chiến đấu đao thật súng thật là cách tốt nhất để đánh giá các chiến sĩ.
Bên nào tỉnh nhuệ, bên nào chỉ là một đám ô hợp, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.
Tổng cộng chỉ có vài trăm nhân viên hộ tống, một số ở lại hạm đội thủy quân để vận hành nỏ và máy bắn đá hạng nặng.
Đại Tráng và Hầu Tử dẫn theo hai trung đội.
Cho nên tổng số nhân viên hộ tống đỉ theo Hàn Phong đến đảo chỉ khoảng năm trăm.
Mà thủy tặc có hơn ngàn người, nhiều hơn gấp đôi so với các nhân viên hộ tống, hơn nữa chúng cũng chiếm lợi thế khi đang tác chiến trên địa hình sân nhà.
Nhưng đối mặt với sự công kích của các nhân viên hộ tống, bọn thủy tặc thật sự giống như Kim Phi nói, cứ như gà chó vô dụng, đám người nhân viên hộ tống vừa đánh đã rã.
Các nhân viên hộ tống vẫn đang trong đội
hình kinh điển, binh lính nam mặc áo giáp đen ở phía trước, binh lính nữ cầm nỏ ở phía sau, giống như xe ủi đất, tàn nhẫn nghiền nát ép tới.
Hơn một ngàn tên thủy tặc đã bị hàng trăm nhân viên hộ tống ép vào khoảng đất trống trên sườn núi.
Phía sau đất trống, có một vách đá cao hơn mười trượng.
Trên chiến hạm, Kim Phi phát hiện thắng lợi đã được định, quay đầu nói: “Đại Lưu, chuẩn bị thuyền nhỏ, chúng ta cũng lên đảo.”
Trịnh Trì Viên sợ hết hồn khỉ nghe tin Kim Phi chuẩn bị lên đảo.
Khỉ hai quân giao chiến, chủ tướng sẽ không đích thân ra tiền tuyến.
Không chỉ vì sợ chết, mà còn vì nếu chủ tướng một khi bị thương nhất định sẽ khiến sĩ khí quân ta suy giảm nặng nề.
Làm không tốt sẽ thất bại nặng nề, thay đổi thế cục.
Nhưng lại nghĩ chủ ý của Kim Phi trước giờ vẩn luôn rất đúng, Trịnh Trì Viễn vừa há miệng, cuối cùng cũng không mở miệng can ngăn mà chỉ nhìn Kim Phi lên đảo.
Trước khi lên đường, Kim Phi không biết
mình đã đọc bản đồ do ngư dân vẽ bao nhiêu lần, có lẽ y còn quen thuộc với đảo Giải Kiềm còn hơn bọn thủy tặc.
Sau khi lên đảo, y không dừng lại chút nào, chắp hai tay sau lưng đi về phía bắc.
Trong khỉ cuộc chiến vẫn đang diễn ra, rất nhiều nhà lá đổ sập do lửa từ những ngọn đuốc, toàn bộ hòn đảo tràn ngập những tiếng la hét chết chóc, ánh lửa lan tràn khắp nơi.
Nhưng Kim Phi giống như đi dạo, chắp tay sau lưng, bước đi thong thả.
“Chẳng trách ngài ấy còn trẻ mà đã đạt được những thành tựu như vậy!”
Trịnh Trì Viên nhìn bóng lưng Kim Phi, thở dài.
Quan văn hay xem thường quan võ, quan võ cũng hay xem thường quan văn.
Khỉ trước nghe nói Kim Phỉ chưa đến hai mươi tuổi đã được phong tước do công trạng khi ra chiến trường, trong lòng Trịnh Trì Viễn thật ra không phục lắm.
Cho rằng Kim Phi chỉ là bù nhìn được nhà họ Khánh nâng đỡ.
Dù sao Khánh Hoài cũng đã là Hầu gia, không thể thăng tiến hơn được nữa.
Thay vì dâng công trạng quân sự cho người khác, tốt hơn là là nên nâng đỡ một bù nhìn để đứng ra nhận công trạng.
Trên thực tế, không có gì lạ khi Trịnh Trì Viễn nghĩ như vậy, hai trận chiến mà Kim Phỉ tham gia đều dính dáng tới họ họ Khánh.
Cho nên, trước kia Trịnh Trì Viên ngoài mặt rất nhiệt tình, nhưng trong lòng vẫn khỉnh thường Kim Phi, vì vậy khi mở miệng đã thẳng thắn đòi một ngàn nỏ và máy bắn đá hạng nặng.
Nhưng sau khi theo chân Kim Phi bao vây trấn áp bọn thủy tặc và chứng kiến toàn bộ quá trình, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn đã bị thuyết phục.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 571 Gà chó vô dụng"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com