Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 572 ông trời định đoạt
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 572 ông trời định đoạt
Chương 572: ông trời định đoạt
Trận chiến này, từ đầu tới cuối dều nằm trong lòng bàn tay của Kim Phi.
Y nói y có thể cứu con tin khỏi tay bọn thủy tặc, y làm được thật.
Y nói mấy trăm nhân viên hộ tống có thể đánh bại thủy tặc, và đúng là đánh bại thật.
Tới tận bây giờ, Trình Trì Viễn vẫn không hiểu, làm thế nào mà Kim Phỉ có thể đưa người ra sau núi.
Anh ta cũng không hiểu những quả cầu lửa trên trời đến từ đâu.
Có lẽ cũng chính vì không hiểu được, nên mới cảm thấy Kim Phi ngày càng bí ẩn, đáng sợ.
“Sau này, dù có chuyện gì cũng không được đối địch với y!”
Trình Trì Viễn tự nhắc nhở bản thân trong lòng.
Kim Phỉ quá ung dung, cũng quá bình tĩnh.
Cứ như y tới đảo Giải Kiềm này không phải để đi đánh giặc mà là đi du lịch vậy.
Khí chất này, khiến cho Trịnh Trì Viễn tự thẹn không bằng.
Nhưng anh ta nào biết, lúc Kim Phi vừa mới xuyên không đến đây, y chỉ giết một tên lưu manh thôi mà đã hoảng tới mức suýt nôn ra rồi.
Chẳng qua là ngay sau đó phải trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, thần kình của Kim Phi mới luyện ra được như này.
Đối với Trịnh Trì Viễn mà nói, hơn một nghìn tên thủy tặc là cả một quân đoàn lớn.
Nhưng với Kim Phi đã từng đốỉ diện với hơn mười nghìn kỵ binh hiếu chiến, một đám thủy tặc ô hợp không đáng để nhắc tới.
Đấy là do nhân viên hộ tống không giỏi thủy chiến. Chứ nếu đó là thổ phỉ thì cần y đích thân ra trận à?
Chỉ cần nhiều nhất là một trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen, phối hợp với một trăm binh lính nữ là đã đủ để san bằng hang ổ của chúng rồi.
Kim Phi chắp tay sau lưng, chậm rãi đỉ qua doanh trại đang cháy của đám thổ phỉ ra phía sau núi.
“Tiên sinh, ngài tới đây làm gì vậy?”
Hầu Tử thấy Kim Phi tới thì vội vàng dẫn người xuống núi đón.
“Ngươi vất vả rồi!”
Kim Phi vỗ vai anh ta một cái.
Thủy tặc phía sau núi đã bỏ chạy từ lâu. Nhưng thi thể vẫn đang chất đầy nơi đường núi, như đang thầm lặng kể lại trận chiến khốc liệt vừa rồi.
‘Vất vả gì đâu. Đám ô hợp này thì đánh vài cái lã đã bị dọa chạy rồi”
Hầu Tử ngoài miệng khiêm tốn, nhưng lông mày lại nhướn cao lên, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kiêu hãnh.
“Các huynh đệ bị bắt đã cứu được chưa?”
Sắc mặt Hầu Tử tối sầm xuống, thấp giọng đáp: “Cứu được, nhưng mà…các huynh đệ còn sống chỉ được gần một nửa, những người khác đều đã bị bọn thủy tặc tra tấn đến chết. Một nửa còn sống kia thật ra cũng không biết được mấy người…”
Kim Phỉ nghe thấy vậy vội đi về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh, y bắt gặp đám Lão Lương bị bắt.
Trước khi đến đây, Kim Phỉ cũng biết đám Lão Lương sẽ không được yên ổn với bọn thủy tặc, nhưng lại không ngờ lại thê thảm tới mức này.
Lão Lương là cựu binh của nhóm binh lính đầu tiên được chiêu mộ, Kim Phi cũng khá thân quen với anh ta.
Một người đàn ông khôi ngô, lúc này đây đã biến thành một bộ da bọc xương. Tay chân bị dây thừng mài cho da tróc thịt bong.
Gân tay gân chân đã bị mài đứt, có sống sót thì sau này sợ là không đứng lên được nữa.
Còn tự mình cầm đũa ăn cơm được hay không cũng còn khó nói.
Dù đã thê thảm đến mức này, nhưng khi thấy Kim Phi tới, Lão Lương cũng vùng vẫy từ trên tảng đá, dập đầu xuống đất, bật khóc không thành tiếng.
Trong lòng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Kim Phi cho anh ta nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá như vậy, kết quả họ lại thua trước một đám thủy tặc.
Đây là trận chiến nhục nhã nhất của tiêu cục Trấn Viễn kể từ khi được thành lập tới nay!
Các nhân viên hộ tống khác cũng nhao nhao quỳ xuống, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn.
Nhân viên thương hội tuy không quỳ xuống nhưng vẫn cúi đầu, im lặng không nói gì.
“Tiên sinh, là ta vô dụng… Hại chết bao nhiêu huynh đệ khác. Còn khiến tiên sinh phải lặn lội đường xa tới…”
Lão Lương vừa khóc vừa nói: “Tiên sinh, ngài cần gì phải đích thân mạo hiểm vì bọn ta chú?”
“Ta đã từng nói, tiêu cục Trấn Viễn sẽ không vứt bỏ bất kỳ vị chiến hữu hay nhân viên nào!”
Kim Phỉ nói: “Sai Lâm của các ngươi, khi trở về tất nhiên sẽ có người truy xét. Nhưng các ngươi vẫn là người của tiêu cục Trấn Viễn, người của thương hội Kim Xuyên và là người Kim Phi ta!”
“Các ngươi phạm sai lầm, tiêu cục và thương hội sẽ tự xử phạt. Xét xử xong, ai nên chém thì chém, ai nên bị nhốt trong phòng tối nhỏ thì nhốt. Nhưng dù sao cũng không tới lượt bọn thủy tặc kia sỉ nhục!”
Nghe Kim Phỉ nói vậy, Lão Lương khóc không thành lời.
Những nhân viên hộ tống khác xung quanh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Không vứt bỏ, không từ bỏ, là câu khẩu hiệu mà ngày đầu bọn họ gia nhập vào tiêu cục
Trấn Viễn đã biết.
Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là một câu khấu hiệu mà thôi.
Cũng giống như câu nói “Nữ nhân có thể chống cả bầu trời” được viết trên tường của thôn làng. Ai cũng biết, nhưng không mấy ai coi trọng.
Trưởng thôn thì vẫn là nam nhân.
Nhưng từ hôm nay, không vứt bỏ, không từ bỏ không chỉ là một câu khẩu hiệu nữa.
Bởi vì khi nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội bị bắt, Kim Phi đã tự mình dẫn người thực hiện lời hứa này.
Cũng từ lúc này, sự gắn kết giữa tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên đã được đẩy lên một tầng cao mới.
Sự đồng cảm giữa nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội với Kim Phi cũng lên một mức độ chưa từng có.
Đám Lão Lương rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.
Bây giờ có nói gì cũng vô ích. Kim Phi thở dài một hơi, tỏ ý bảo Đại Tráng kéo anh ta lên
Một nhân viên hộ tống chạy tưng dưới núi lên, ôm quyền hỏi:
“Tiên sinh, thủy tặc ở sườn núi đã bị bao vây toàn bộ. Đội trưởng Hàn bảo ta lên đây xin chỉ thị nên xử lý bọn chúng thế nào?”
“Bao vây?”
Kim Phỉ trèo lên một tảng đá bên cạnh, nhìn xuống dưới.
Lúc này trời đã hửng sáng, có thể miễn cưỡng nhìn thấy được sườn núi.
Sườn núi này có một khối đá lớn nhô ra, có hình thù giống như đầu lưỡi.
Lúc trước, sau khi chiếm được đảo Giải Kiềm, bọn thủy tặc đã sửa sang nơi đất trống này làm giáo trường.
Lúc này đây thủy tặc tăng thêm lượng người đều là được đào tạo trong giáo trường này ra.
Mà ở một bên khác của trường là mấy trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen.
Binh lính nam ở trước, binh lính nữ ở sau.
Đôi bên cứ thế giằng co.
Đánh hay chưa đều chờ Kim Phi ra lệnh.
Kim Phi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Bảo bọn
chúng giao tên thủ lĩnh ra!
Lần này y tới đảo Giải Kiềm là có ba mục đích.
Đầu tiên là cứu những nhân viên hộ tống bị bắt.
Thứ hai là tiêu diệt thủy tặc để lập uy, tránh cho những thủy tặc khác cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn dê bị chèn ép.
Ba là tìm ra kẻ đứng phía sau tất cả, để xem ai đã giở trò sau lưng.
Kim Phỉ không chỉ muốn lập uy với thủy tặc mà còn với triều đình!
Chúng dám động tới Đường Tiểu Bắc, lại còn giết chết hơn mấy trăm nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội. Kim Phi nhất định phải cho người nhà của những người đã chết một lời giải thích thỏa đáng.
Mặc dù y đã biết là một quý tộc nào đó trong triều đình đang giở trò sau lưng, nhưng cụ thể là nhà nào thì Kim Phi không biết.
Cho nên y mới muốn bắt bằng được tên thủ lĩnh của thủy tặc để tham vấn.
“Rõ!” Nhân viên hộ tống đáp, rồi do dự hỏi tiếp: ‘Vậy còn những thủy tặc còn sống đó thì sao ạ?”
“Còn sống?” Kim Phi quay sang nhìn đám Lão Lương, thản nhiên nói: “Bảo bọn chúng tự nhảy xuống vách núi. Đến lúc đó sống chết là do ông trời định đoạt!”
Nếu như vẫn đang ở Kim Xuyên, y còn có thể tha cho đám thủy tặc kia một mạng, cho chúng đi đào mỏ.
Nhưng đây là giữa biển, y cũng không có mỏ cho chúng đào.
Cũng không thể rước chúng về nơi xa xôi ngàn dặm.
Trình Trì Viên vừa mới dẫn người lên núi, lại tình cờ nghe được những lời này.
Lúc lên tiếng, Kim Phỉ không hề nghiến răng nghiến lợi, cũng không có biểu cảm giận dữ, giọng nói cũng không hề nặng nề, nhưng vẫn khiến cho Trình Trì Viễn rùnq mình ớn lạnh.