Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 573 Chạm tới giới hạn
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 573 Chạm tới giới hạn
Chương 573: Chạm tới giới hạn
Thủy tặc tập trung trên giáo trường, cao cách mặt biển mười mấy trượng.
Từ nơi cao như vậy nhảy xuống, nếu như hai chân rơi xuống nước thì còn ổn chút, chứ nếu như chạm vào mặt nước nghiêng hoặc ngang thì không khác gì trực tiếp rơi xuống bê tông.
Bọn thủy tặc lại không phải là vận động viên chuyên múa nước, có mâỳ người có thể sau khi trải qua rơi tự do mấy chục mét,vẫn giữ được thẳng người rơi xuống nước?
Cho nên Kim Phi kêu mấy tên thủy tặc này đi nhảy vách đá chẳng khác nào kêu chúng đi tự sát.
Mà thái độ của Kim Phỉ quá bình tĩnh.
Điều này làm Trịnh Trì Viễn không rét mà run.
Thời khắc này anh ta càng kiên định với quyết tâm không thể đối địch với Kim Phỉ.
Bình thường Kim Phỉ nhã nhặn, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, trông không khác thư sinh bình thường là bao.
Nhưng bây giờ Trịnh Trì Viễn mới nhận ra, Kim Phi còn có một mặt bá đạo như vậy.
Đối mặt với quân địch, y thật sự tàn nhẫn.
Quyết định sống chết cho hơn một ngàn người đều không chớp mắt một cái.
Nhân viên hộ tống báo tin đã nhận được phản hồi, hành lễ với Kim Phi, rồi quay người chạy đỉ.
Hàn Phong nghe nhân viên hộ tống nói xong, vô cùng ngạc nhiên thoáng nhìn lên núi.
Anh ta rất rõ Kim Phi không thích giết người.
Rất ít lần ra lệnh đuổi cùng giết tận như này.
Xem ra lần này thủy tặc đã động đến giới hạn của Kim Phi.
Hàn Phong chỉ kinh ngạc một lúc, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, leo lên một tảng đá, hét về phía thủy tặc đang bị kẹt ở tảng đá lớn: “Ai là ông cả, ra đây!”
Nghe thấy lời của Hàn Phong, không ít thủy tặc quay đầu nhìn về phía ông cả đang bị ẩn giữa đám người.
“A Tân, đi dẫn ông ta ra đây!”
Anh ta đưa tay chỉ vào ông cả.
“Tiểu đội hai theo ta!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống tên A Tân dẫn theo thuộc hạ của mình, từng bước tiến vào đám thủy tặc.
Cuộc chiến vừa rồi, nhân viên hộ tống đã đánh bại thủy tặc.
Bọn thủy tặc đã hoàn toàn bị khuất phục, thấy A Tân dẫn người đến, không những không có aỉ dán cản trở mà ngược lại còn chủ động tránh đường.
“Cản họ lại cho ta!”
Ông cả vừa luồn lách từ sau đám người, vừa ra lệnh cho thủy tặc ngăn cản.
Nhưng không thủy tặc nào dám ra tay.
“Các người muốn làm gì?”
Ông cả cứ lùi đến rìa vách đá, miệng hùm gan sứa xông tới nhân viên hộ tống, khua trường đao.
A Tân cười khây, tiến lên phía trước chặn nhát đao của ông cả, sau đó một cước đá ông ta lăn ra đất.
Hai nhân viên hộ tống tiến lên, không quan tâm lời cầu xỉn của ông cả, đỡ ông ta dậy rồi đi.
Mấy tên thuỷ tặc khác đều sợ hãi quay đầu nhìn Hàn Phong, chờ phán quyết cuối cùng.
Trước ánh nhìn chăm chăm của mọi người, Hàn Phong dùng tay ra hiệu, tỏ ý truyền lệnh bỉnh lính đánh trống.
Bắt đầu từ khi thuỷ tặc phục kích đội thuyền của Đường Tiểu Bắc, thì hai bên đã là kẻ địch.
Hàn Phong không có gì nói với kẻ địch, huống hồ đám này còn là kẻ thù sắp phải chết.
Nhân viên hộ tống bày trận ngay ngắn, giẫm chân tiến lên theo nhịp trống.
Nhân viên hộ tống tiến lên một bước, thủy tặc lập tức bị áp chế lùi về sau một bước.
Giáo trường lớn như thế, hơn một ngàn thủy tặc vốn đã tập trung đầy ắp, bây giờ càng chật hơn.
“Bọn họ muốn ép chúng ta nhảy xuống vách đá!1′
“Các anh em nhân viên hộ tống, bọn ta biết sai rồi, tha cho bọn ta được không?”
“Các huynh đệ, chúng ta liều mạng với họ!”
“Đúng, chúng ta có hơn một ngàn người, có chết cũng phải kéo chúng theo chết cùng!”
Thủy tặc lập tức hiểu được kế hoạch của Hàn Phong, có người cầu xin cũng có người kêu
gào chống cự.
Nhưng cho dù bọn họ lựa chọn thế nào, nhân viên hộ tống vẫn vững bước tiến lên.
Chỗ đứng của thủy tặc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thủy tặc cách chỗ vách đá ngày càng gần.
,rCác huynh đệ, chúng ta giết một trăm người ở tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, đám nhân viên hộ tống chết tiệt này đã hạ quyết tâm muốn bức ép chúng ta chết, các người có quỳ lạy cũng vô dụng!1′
Ông ba của nhóm thủy tặc giơ trường đao hô: “Dù sao cũng chỉ có một con đường chết, là đàn ông thì cầm đao lên, theo ông đây liều mạng với họ”.
Ông cả bị nhân viên hộ tống đưa đi rồi, ông hai bị Hầu Tử thủ tiêu, ông ba trở thành người lớn nhất trong thuỷ tặc.
Vốn dr thủy tặc đang hoang mang lo sợ, lập tức tìm được người đáng tin cậy, không ít thủy tặc lùi về sau, theo chỉ đạo của ông ba, phát động phản công nhân viên hộ tống.
Nhưng áo giáp của mấy nhân viên hộ tống quá bền chắc, bọn họ chén mãi không đứt.
Hắc đao của nhân viên hộ tống một khi
đâm xuyên thì thủy tặc bị đâm không chết cũng bị thương.
Binh lính nữ núp ở phía sau cũng không ngừng bắn nỏ.
Thủy tặc không thể ngăn được bước chân của nhân viên hộ tống, vẫn bị dồn ép lùi về sau không ngừng.
Cuối cùng, có nhân viên hộ tống lùi đến bên cạnh vực thẳm, bị người phía trước dồn xuống dưới, lăn lộn đập vào mặt nước.
Có một người sẽ có người hai.
Càng lúc càng nhiều thủy tặc bị dồn xuống vực, giống như sủi cảo.
Trên đỉnh núi phía sau, đám thủy quân và Trịnh Trì Viễn dều chấn động.
Trong cuộc so tài trước đó họ đã thua nhân viên hộ tống, rất nhiều binh lính thủy quân không phục, cho rằng nhân viên hộ tống chiến thắng là do vũ khí, không phải bản lĩnh thật sự của mình.
Bây giờ họ đã thấy được bản lĩnh thật sự của nhân viên hộ tống.
Trời đã sáng, bọn họ đều có thể nhìn rõ tình hình ở sườn núi.
Lúc này nhân viên hộ tống và thủy tặc đang thực sự mặt đối mặt giao chiến, chưa sử dụng loại lựu đạn phát nổ, cũng chưa sử dụng bom chớp sáng có thể làm mù mắt người.
Thủy tặc ở dưới sự đe doạ giữa sống và chết cũng bộc phát sức chiến đấu hơn bình thường.
Nhưng vẫn không cách nào cản được bước chân nhân viên hộ tống như cũ.
Tướng lĩnh thủy quân trước đó không phục, bây giờ hoàn toàn phục rồi.
Giữa các nhân viên hộ tống phối hợp rất tốt, hoàn toàn lật đổ hiểu biết về trận pháp tác chiến của họ trước đó.
Trịnh Trì Viễn quay đầu nhìn Kim Phỉ.
Chỉ thấy Kim Phỉ vẫn chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng trên đỉnh núi.
Y không đi xem giáo trường ở sườn núi, mà nhìn chăm chú về phía mặt trời đang nhô lên khỏi mặt biển.
Thật ra lúc này trong lòng Kim Phỉ cũng rất khó chịu.
Nếu thủy tặc chỉ phục kích đội thuyền nhân viên hộ tống ở Giang Nam và Đông Hải thì mặc dù Kim Phi căm phẫn nhưng không phải không
thể chấp nhận.
Không phải chỉ có nhân viên hộ tống có thể đánh thổ phỉ, mà thố phỉ không thể đánh nhân viên hộ tống.
Hằng năm nhân viên hộ tống đỉ giao hàng, bị bọn thổ phỉ du côn đánh cướp nhiều lần.
Không tồn tại tướng quân bách chiến bách thắng, nhân viên hộ tống cũng không thể mỗi lần đều có thể chiến thắng.
Mâỳ điều này Kim Phi đều có thể chấp nhận.
Thắng bại là chuyện thường của nhà lính, đánh thua thì rút ra kinh nghiệm, tiếp tục cố gắng.
ở Giang Nam bị phục kích là do nhân viên hộ tống cẩu thả, rơi vào bẫy của người khác.
ở Đông Hải bị đánh lén là do nhân viên hộ tống lúc đó chưa am hiểu thuỷ chiến.
Những điều này đang nhắc nhở Kim Phi, lần sau nên tăng cường huấn luyện nhân viên hộ tống, cũng cần đào tạo thủy quân.
Y có thể chấp nhận nhân viên hộ tống chết trận, nhưng lại không thể chấp nhận được việc thủy tặc ngược đãi đám người Lão Lương.
Kim Phi nhận được thông tin, trong số những nhân viên hộ tống bị bắt có binh lính nữ, nhưng trong những người Đại Tràng cứu lại không có các cô ấy.
Kim Phỉ và Đại Tráng đều không hỏi, Lão Lương cũng không chủ động nói ra.
Bởi vì bọn họ đều hiểu, kết cục cuối cùng của những nữ nhân viên hộ tống này nhất định rất thê thảm.
Kim Phỉ quả thực không có đủ dũng khí để nghe.
Tiếp thu nền giáo dục không giống nhau thì tư tưởng cũng sẽ khác nhau.
Trên chiến trường, Kim Phi vì muốn giành được thắng lợi, y có thể giở mọi thủ đoạn.
Nhưng sau cuộc chiến lại không cho phép nhân viên hộ tống ngược đãi tù binh.
Trong thời kỳ tiêu diệt thổ phỉ ở Kim Xuyên, khi bắt được thổ phỉ cũng không hành hạ bọn chúng, mà tống chúng vào hầm mỏ đi cải tạo lao động, cho chúng một con đường sống.
Hơn nữa, ở hầm mỏ đã quy định điểm tích lũy, nếu tích đủ điểm là có thể khôi phục tự do.
Không phải y là thánh mẫu, mà vì nền giáo dục y tiếp thu, khiến y coi trọng sinh mạng.
Giết người không mang lại bất kỳ niềm vui
Nếu như có thể, y cũng không muốn giết người.
Nhưng lần này thủy tặc đã thực sự chạm đến giới hạn của Kim Phỉ, y không thể không chém aiết.