Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 574 Ta muốn chiếm hoang đảo này
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 574 Ta muốn chiếm hoang đảo này
Chương 574: Ta muốn chiếm hoang đảo này
Trận chiến vẫn tiếp tục.
Nói là trận chiến, thực ra nói áp đảo từ một phía thì đúng hơn.
Ý chí chiến đấu, sự phối hợp của cả đội, vũ khí được trang bị…
Dù ở phương diện nào, nhân viên hộ tống đều có thể áp đảo hoàn toàn bọn thủy tặc.
Lúc đầu, ông ba của đám thủy tặc còn đem theo người phản kháng, nhưng sau đó đến bản thân ông ta cũng tuyệt vọng.
Càng ngày càng nhiều thủy tặc bắt đầu chủ động nhảy khỏi vách đá.
Dù sao dưới vách đá chính là biển, nếu đủ may mắn, hai chân chạm nước còn có cơ hội sống.
Còn đối đầu với nhân viên hộ tống, chúng không thấy đường sống nào.
Trận chiến bắt đầu từ trước rạng sáng, đến khi mặt trời hoàn toàn ngoi lên khỏi mặt biển mới kết thúc.
Đảo Giải Kiềm có hơn một nghìn thủy tặc, hoặc là bị chém chết, hoặc là rơi xuống vách đá.
Chỉ còn ông cả còn sống bị Hàn Phong
đưa tới trước mặt Kim Phi.
“Kim tiên sinh, ta sai rồi! Ta biết lỗi fôi!”
Ông cả bị sự hung hãn của nhân viên hộ tống dọa cho sợ mất mật, vừa thấy Kim Phi đã điên cuồng dập đầu xỉn tha.
Từng tiếng dập đầu lên đá vang lên.
“Được rồi, đừng dập nữa!” Đại Lưu đá văng ông cả: “Tiên sinh của chúng ta có điều muốn hỏi ngươi.”
“Tiên sinh hỏi đi, chỉ cần tiểu nhân biết thì chắc chắn sẽ không giấu dỉếm.” ông cả lập tức giơ tay đảm bảo.
“Aỉ sai ngươi ra tay với tiêu cục Trấn Viên?” Kim Phỉ hỏi.
“Lưu tiên sinh,” ông cả vội vã nói: “Lưu tiên sinh nói Đường phu nhân là chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, chắc chắn đeo không ít châu Thủy Ngọc trên người, cướp Đường phu nhân thì bọn ta phát tài rồi!
Lúc ấy ta bị tiền che mờ mắt nên đồng ý…”
“Bắt được Lưu tiên sinh mà ông ta nói chưa?” Kim Phi hỏi.
“Vẫn chưa,” Hàn Phong lắc đầu.
Lúc trước anh ta thực sự không biết còn có Lưu tiên sinh gì đó.
Kim Phỉ bảo anh ta bắt tên cầm đầu bọn thủy tặc nên anh ta chừa ông cả lại.
“Lưu tiên sinh không ở trên đảo Giải Kiềm, mấy ngày trước Lưu tiên sinh có việc lên bờ rồĩ, không thấy quay lại.” ông cả vội vàng nói.
“Nói rõ hơn về Lưu tiên sinh này xem!” Kim Phi nói.
Ông cả không dám giấu giếm, thành thật nói ra lai lịch của Lưu tiên sinh.
Kim Phỉ và Hàn Phong nhìn nhau một cái, hiểu ra Lưu tiên sinh này chính là kẻ giật dây phía sau.
Không, phải nói là quân cờ của kẻ giật dây phía sau.
“Ngươi biết lai lịch của Lưu tiên sinh không?” Hàn Phong hỏi.
“Lưu tiên sinh nói mình là một thư sinh nghèo, đắc tội quyền quý trong quận, không còn đường sống nên mới tới sông Mang Đãng nương nhờ bọn ta…”
Ông cả nói tới đây, cuối cùng cũng nhận ra gì đó hỏi lại: ý của hai vị là gì? Lẽ nào Lưu tiên sinh có vấn đề?”
“Coi như ngươi chưa ngu tới mức hết thuốc chữa, chết tới nơi rồi, cuối cùng cũng ngộ ra”
Hàn Phong cười nhạt: “Lưu tiên sỉnh này đã dùng sông Mang Đãng các ngươi làm lưỡi dao!”
“Làm lưỡi dao?”
Ông cả nghe vậy, trong đầu hỉện lên những chuyện xảy ra sau khi quen Lưu tiên sinh.
Trước kia ông ta chưa từng nghĩ đến điều này, bây giờ được Hàn Phong nhắc nhở, ông cả dần dần nghĩ thông.
Đúng là Lưu tiên sình không ngừng dẫn dụ họ đối dầu với tiêu cục Trấn Viễn.
Trong đầu ông cả cũng hiện lên suy nghĩ có phải Hàn Phong lừa ông ta không, nhưng ngay sau đó đã bị bản thân gạt bỏ.
Bây giờ ông ta trở thành tù nhân, thủy tặc dưới trướng cũng chết hết, Hàn Phong không cần phải lừa ông ta.
“Lưu Xương Vân, ta trù ngươi không được chết tử tế!”
Ông cả đấm một đấm xuống đất, trong lòng hối hận không thôi.
Nhưng thời gian đâu thể quay trở lại, hối hận thì có ích gì?
“Lưu tiên sinh lên bờ xong đi đâu? Có phải các ngươi có hang ổ trên bờ không?” Hàn Phong hỏi.
“Đúng, Lưu Xương Vân lên bờ ở thôn Lương Thủy, các ngài mau bắt tên đó đi!”
Ông cả biết bản thân chắc chắn không sống được nữa, hy vọng duy nhất bây giờ là kéo Lưu tiên sình chết chung.
“Nói cho ta biết đặc điểm ngoại hình của Lưu tiên sinh, lúc đỉ mặc quần áo ra sao, các ngươi có bao nhiêu hang ổ trên bờ!”
Tuy Kim Phi biết bây giờ muốn bắt được Lưu tiên sinh rất khó, nhưng y vẫn muốn thử.
Ông cả vội vàng nói hết những gì mình biết.
“Trịnh tướng quân, e rằng chuyện này phải nhờ ngài giúp rồi!”
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trịnh Trì Viễn.
Chuyện làm ăn của thương hội Kim Xuyên mới mở rộng đến Giang Nam, ở Đông Hải lạ lẫm này, muốn tìm người đúng là rất khó.
“Chuyện nhỏ.” Trịnh Trì Viễn đồng ý.
‘Vậy thì đa tạ Trịnh tướng quân”
Kim Phỉ chắp tay hỏi: “Đúng rồi Trịnh tướng quân, đảo này do ai cai quản?”
“Hoang đảo thôi, nơi này vẫn luôn là địa bàn của cướp biển, ai cai quản chú?” Trịnh Trì Viễn lắc đầu.
Mâỳ năm nay Đại Khang càng ngày càng ít người, phần lớn đất đai của Trung Nguyên đều hoang vu, không ai quan tâm hòn đảo không thể trồng trọt như thế này.
Kim Phỉ bỗng nghĩ ra gì đó, hỏi: “Nếu vậy, ta có thể chiếm giữ hòn đảo này không?”
“Cướp biển còn có thể, đương nhiên tiên sinh cũng có thể.” Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi. “Nhưng tiên sinh chiếm giữ một hoang đảo làm gì?”
“Lần này chúng ta chịu thiệt nhiều, là vì không biết chiến đấu dưới nước, sau này tiêu cục Trấn Viễn thường xuyên phải đi lại trên sông Trường Giang, còn có khả năng đỉ nước ngoài mở rộng buôn bán, vậy nên ta cũng muốn huấn luyện một đội biết chiến đấu dưới nước.
Kim Phỉ cũng nói thật không giấu giếm.
Mục tiêu của Kim Phỉ từ trước đến nay
không chỉ giới hạn ở đất Xuyên Thục, thậm chí không chỉ ở Đại Khang.
Thương mại với nước ngoài là chuyện sớm muộn cũng phải làm.
Đến lúc đó chắc chắn phải có nhân viên tác chiến trên nước.
Thật ra Kim Phỉ sớm đã có suy nghĩ lập thủy quân nhưng đào tạo thủy quân khó hơn lục quân nhiều, Xuyên Thục cũng không có nơi thích hợp, mãi cho đến bây giờ.
Lần này thủy tặc cho Kim Phi một gậy khiến y càng kiên định hơn với quyết tâm thành lập thủy quân.
Ba mặt đảo Giải Kiềm là núi, là cảng tránh gió tự nhiên phù hợp nhất.
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, gật đầu, cười nói: “Hảỉ đảo ở đây đều là đất không chủ, Kim tướng quân muốn chiếm cứ chiếm, nhưng có một chuyện ta cần nói với Kim tướng quân.”
“Chuyện gì?” Kim Phi hỏi.
“Mấy năm nay, bọn giặc lùn từ phía đông càng ngày càng hung hăng, thỉ thoảng còn có giặc tóc vàng, bọn chúng tới Đại Khang chắc chắn phải đi qua đây, tướng quân phải cấn thận một chút.”
Trịnh Trì Viễn nhắc nhở nói.
“Còn có giặc tóc vàng?” Kim Phi sững sờ: “Da của chúng màu gì?”
Châu Á có rất ít người tóc vàng, y bỗng nghĩ tới người châu Âu.
“Da?” Trịnh Trì Viễn ngây ra một lúc mới hiểu ý của Kim Phỉ, nghĩ một hồi rồi nói: “Màu da gần giống với chúng ta, nhưng con mắt không giống, là màu xanh giống như ma trơi, mũi cũng rất cao”
“Mắt xanh, mũi cao…”
Kim Phi đã có thể chắc chắn Trịnh Trì Viễn đang nói đến người châu Âu.
Người đi thuyền phơỉ nắng phơi sương, người da trắng cũng thành đen.
Nhưng màu mắt sẽ không thay đối.
Điều này khiến Kim Phi cảm thấy nguy hiểm.
Trình độ công nghiệp của Đại Khang lạc hậu như vậy, người châu Âu đã có thể đi thuyền tới châu Á rồi.
Điều này chứng minh kỹ thuật đóng thuyền của người châu Âu vượt xa Đại Khang.
Mà lời tiếp theo của Trịnh Trì Viễn khỉêh
Kim Phi suýt chút thì nhảy dựng lên.
“Đúng rồi, thuyền của đám giặc tóc vàng đó cũng rất kỳ lạ, dài mười mấy trượng, khoang thuyền trên boong cũng rất thấp, lạỉ còn có ba cột buồm.