Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 575 Không thể để lịch sử tái diễn
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 575 Không thể để lịch sử tái diễn
Chương 575: Không thể để lịch sử tái diễn
“Tàu chiến Galleon!”
Kim Phỉ buột miệng thốt lên.
Tàu chiến Galleon là phương tiện vận tải quan trọng trong lịch sử hàng hải Châu Âu trước đây.
Trước tàu chiến Galleon, phần lớn các tàu đêu xây dựng một nhà thuyền trên boong tàu để có thể chở theo nhiều người và kéo được nhiều hàng hóa hơn.
Loại tàu này di chuyển trong sông hồ nội địa không có vấn dề gì, nhưng sẽ khỉ đi trên biển có sóng to và gió mạnh thì không được.
Xây dựng một nhà thuyền trên boong tàu, trọng tâm tổng thề của tàu quá cao, rất dễ bị sóng lớn đánh đổ.
Mà trên tàu chiến Galleon lại đặt nhà thuyền vào bên trong khoang tàu, trọng tâm của tàu nằm ở phần dưới đáy, cải thiện đáng kể tính ổn định vững vàng.
Cũng khiến cho người Châu Âu có thể đi xa hơn.
Với sự giúp đỡ của tàu chiến Galleon,
người Châu Âu đã phát triển ra các tuyến đường vận chuyển mới, nhanh chóng đặt chân đến khắp nơi trên thế giới.
Đồng thời, cũng bắt đầu thống trị thực dân và cướp bóc rất nhiều của cải trên khắp thế giới.
Nền công nghiệp của Đại Khang lạc hậu đến mức Kim Phi cho rằng đây là thời đại tiền Tần, kết quả người Châu Âu thậm chí còn đóng cả tàu chiến Galleon rồi.
Điều này khiến y cảm thấy rất phức tạp.
Trong thâm tâm y vẫn luôn tin rằng quá trình phát triển lịch sử của thế giới này cũng phải giống như kiếp trước vậy.
Sự xuất hiện của tàu chiến Galleon khiến cho Kim Phi hiểu rằng những điều y vẫn nghĩ trước đây là hiển nhiên rồi.
Điều này cũng khiến cho Kim Phi càng cảm thấy bức bách hơn.
Thật ra, phát triển công nghiệp không cần thời gian mà là cần cơ hội và sự thúc đẩy của lợi nhuận.
Nếu ngành công nghiệp có thể tăng năng lực sản xuất và mang lại lợi ích thì sẽ có người đầu tư và nghiên cứu.
Sau đó khi nền công nghiệp tiến bộ thì có
thể mang lại nhiều lợi ích hớn.
Như vậy thì sẽ tiến vào một vòng tuần hoàn tích cực, nền công nghiệp cũng sẽ càng ngàng càng phát triển nhanh hơn.
Nhưng người duy nhất chịu khó khăn chính là thực dân khu thuộc địa.
Lịch sử cận đại của Hoa Hạ kiếp trước là lịch sử máu và nước mắt của những cuộc xâm lược không ngừng của thực dân.
“Kiếp này, lịch sử tuyệt đối không thể tái diễn lại nữa!”
Kim Phi nhìn về phía biển, nắm chặt nắm đấm.
Ý tưởng xây dựng thủy quân ngày càng kiên định và mãnh liệt hơn.
“Trịnh tướng quân, ngài có biết cao thủ đóng tàu nào không?” Kim Phi hỏi.
Muốn xây dựng thủy quân, tàu thuyền là thứ không thể thiếu được.
Sau khỉ xây dựng xưởng muối, cần dùng một lượng lớn tàu thuyền để vận chuyển nguyên liệu thô, Kim Phỉ đã yêu cầu Quan Trụ Tử mua lại một xưởng đóng tàu ở Kim Xuyên.
Cửu công chúa cũng đề cử cho y hai nhân
tài đóng tàu.
Nhưng xưởng đóng tàu này rất nhỏ, chỉ có thể đóng tàu trong đất liền, những nhân tài Cửu công chúa giới thiệu cũng đã già, căn bản không hiểu được bản vẽ của Kim Phỉ và cũng không muốn học tập.
Kim Phỉ không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa họ đến xưởng đóng tàu để đóng những con tàu chở hàng thông thường.
Dẫu sao, đây mới là điều y cần nhất lúc này.
Bây giờ Kim Phỉ lại nảy ra ý tưởng đóng một con tàu đỉ biển.
“Kim tướng quân hỏi như vậy, ta đã thực sự nghĩ đến một người.”
Trịnh Trì Viễn nói: “Bờ biển cách đại doanh của ta hai nám kilomet phía bắc, có một nơi gọi là trấn Ngư Khê, ở đó có một nhà đóng tàu họ Hồng, trước kia tàu chiến của thủy quân chúng ta đêu là do nhà họ Hồng đóng.”
Năm trước, cướp biển cướp phá trấn Ngư Khê, bến tàu nhà họ Hồng bị đốt cháy, nhiều con em trong nhà đã bị giết chết, nhà họ Hồng cũng đã bị suy tàn.
Nghe nói Hồng Đào Bình con trai của gia
chủ nhà họ Hồng vẫn còn sống, người thanh niên này ta từng gặp rồi, anh ta rất tài giỏi, tiên sinh có thề hỏi thăm xem.”
“Cám ơn Trịnh tướng quân, lúc về ta sẽ hỏi thăm sau.”
Kim Phi âm thầm ghi nhớ cái tên của trấn Ngư Khê và Hồng Đào Bình.
Sau đó, Kim Phi yêu cầu Hàn Phong chọn ra năm mươi nhân viên hộ tống đồng ý ở lại, trấn giữ đảo Giải Kiềm.
Trên đảo có một cái ao, không cần lo lắng về vấn đề nước uống, lương thực bọn cướp biển tích trữ cũng có mấy căn phòng, nhân viên hộ tống không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ở đó là được fôỉ.
Vê phần những tên cướp biển mà Trịnh Trì Viễn nhắc đến, Kim Phỉ cũng không hề lo lắng.
Đội nhân viên hộ tống không ra biển, lại có lợi thế về địa hình, còn có cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, chỉ cần phong tỏa lối vào biển, bọn cướp biển ít người căn bản sẽ không thể xông vào được.
Nếu có thêm nhiều cướp biển đến, Kim Phỉ cũng đã để lại cho nhân viên hộ tống hai cái khinh khí cầu.
Nếu thực sự không thể đánh bại được, bọn họ cũng có thể dùng khỉnh khí cầu đề chạy trốn, hoặc ném bình dầu từ trên trời xuống đề đốt cháy tàu cướp biển.
Đến lúc đó, bọn cướp biền chỉ có thề giương mắt nhìn thôi.
Đương nhiên, Kim Phỉ không cần tự sắp xếp công việc cụ thể của đội đóng giữ.
Y chỉ đưa ra một số chỉ dẫn, rồi theo hạm đội thủy quân của Trịnh Trì Viễn trở về doanh trại.
Sau khi lên bờ, Trịnh Trì Viễn lập tức bố trí người đến hang ổ mà ông cả nhắc đến để bắt giữ Lưu tiên sinh.
Kết quả đúng như Kim Phi nghĩ, bọn thủy tặc trong hang ổ vẫn còn ở đó, nhưng Lưu tiên sinh đã sớm rời đi rồi.
Lưu tiên sinh nói với bọn thủy tặc là trở về đảo Giải Kiềm nhưng thực tế cũng không biết là trốn đến nơi nào.
“Kim tướng quân, ta sẽ phái người tiếp tục điều tra, chỉ cần người này vẫn còn ở Đông Hải, ta nhất định bắt được.1′ Trịnh Trì Viên hứa hẹn nói.
‘Vậy thì làm phiền Trịnh tướng quân rồi.”
Trong lòng Kim Phi không ôm quá nhiều hy vọng.
Từ miêu tả của ông cả, Lưu tiên sinh hành động cẩn thận, rất có thể ngay cả tên cũng là giả.
Một khỉ một người như vậy trốn thoát, muốn tìm được là rất khó.
Phùng tiên sinh chính là một ví dụ.
Ba người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu đã hợp tác để giăng thiên la địa võng, nhưng cũng không bắt được ông ta.
Bọn thủy tặc đã bị tiêu diệt, mục đích đến Đông Hải của Kim Phi đã đạt được rồi.
Trong lòng lo lắng về tình hình thiên tai ở Tây Xuyên, ngày thứ hai sau khỉ lên bờ, Kim Phi đưa theo Đường Tiểu Bắc và cận vệ từ biệt Trịnh Trì Viễn.
Bây giờ đang là mùa đông, gió tây bắc thổi mạnh hơn, lại đi ngược dòng nên tốc độ tàu trở về thực sự là rất chậm.
Kim Phỉ suy tính rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định cưỡi ngựa về Tây Xuyên.
Cưỡi ngựa tuy vất vả, nhưng lại nhanh hơn ngồi tàu mấy lần.
Hầu Tử và Đại Tráng đưa theo năm mươi nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen và năm mươi nữ binh để bảo vệ.
Công việc giải quyết hậu quả ở phía Đông Hải sẽ giao cho Hàn Phong xử lý.
Nhưng trước khi rời đỉ, Kim Phỉ vẫn còn một việc phải làm, đi thăm hỏi Hồng Đào Bình.
Đại doanh thủy quân của Trịnh Trì Viên ở bờ nam sông Dương Tử, trấn Ngư Khê ở bờ bắc sông Dương Tử, muốn đến được trấn Ngư Khê thì phải ngồi tàu qua sông trước.
Khỉ đi ngang qua đảo Sùng Minh, Kim Phi cố ý để tàu chiến đến gần, và nghiên cứu ở khoảng cách gần.
Đáng tiếc y không học địa lý, cũng không học lịch sử, nên không có thu hoạch được gì đáng kể.
Cộng thêm tin tức về tàu chiến Galleon khiến cho suy nghĩ của Kim Phi đã thay đối rất nhiều.
Y không còn bối rối không biết mình đang ở thời nào như lúc mới đến nữa.
Dù sao thì dù ở thời đại nào thì y cũng phải phát triển càng sớm càng tốt.
Sau khi xuống tàu ở bờ bắc, nhóm người
Kim Phi cưỡi ngựa phi điên cuồng dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, cuối cùng trước khi trời tối, họ đã đến được trấn Ngư Khê.
Trước khỉ vào trấn, đã nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ ở phía xa.
Mặc dù đã sụp đổ đố nát, nhưng vần còn CÓ thể nhìn thấy được vẻ hùng vĩ trước đây.
“Kim tiên sinh, đó chính là bến tàu của nhà họ Hồng, đáng tiếc là bị đốt rụi rồi.”
Người dẫn đường chỉ vào tòa nhà đổ nát và nói: “Khi nhà họ Hồng hưng thịnh, nơi này chính là nơi sầm uất nhất trong vòng mấy chục kỉlomet quanh đây, bây giờ nhà họ Hồng sa sút, trấn Ngư Khê cũng trở nên tiêu điều theo.”
“Nhà họ Hồng đóng tàu nhất định sẽ cần rất nhiều công nhân, những công nhân này kiếm được tiền từ nhà họ Hồng, thì sẽ đi mua những thứ đồ khác, trong trấn sẽ càng ngày càng thịnh vượng.”
Kim Phi gật đầu nói: “Bây giờ nhà họ Hồng sụp đổ rồi, không còn sản nghiệp trụ cột, tự nhiên sẽ tiêu điều.”
“Tiên sinh nói rất có lý.”
Người hướng dẫn tuy nghe hiểu nửa vời nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Vậy tại sao Hồng Đại Bình lại không xây dựng lại bến tàu nữa?” Đường Tiều Bắc tò mò hỏi.