Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 576 Hồng Đào Bình
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 576 Hồng Đào Bình
Chương 576: Hồng Đào Bình
“Xây dựng một xưởng đóng tàu cần rất nhiều tiền bạc, nhà họ Hồng bị cướp biển cướp sạch tiền của, của cải đều bị cướp sạch rồi, đâu có thể xây dựng lại được nữa?”
Người dẫn đường thở dài nói: “Nghe nói trước khi nhà họ Hồng bị cướp, còn có mấy chiếc tàu lớn vẫn chưa được giao, năm ngoái có người làm ầm mọỉ chuyện lên, cũng không biết bây giờ như thế nào nữa?”
“Xem ra cuộc sống nhà họ Hồng không được tốt lắm.”
Kim Phi hơi cau mày.
Tình hình của nhà họ Hồng phức tạp hơn so với y tưởng tưởng.
Nhưng đã đến đây rồi, dù có thể thành công hay không thì cũng phải đi gặp mặt Hồng Đào Bình đã.
Người dẫn đường rất quen thuộc với thị trấn Ngư Khê, không cần hỏi thăm mà đưa nhóm người Kim Phi đến thẳng nhà họ Hồng luôn.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, nhà họ Hồng dù sao cũng đã từng là một gia tộc giàu có, tuy đã suy tàn nhưng trong ngôi nhà cũ to lớn vẫn
có thể nhìn ra được sự huy hoàng trước đây của nhà họ Hồng.
Nhưng khi người dẫn đường dẫn nhóm người Kim Phỉ đến được cổng lớn, mới phát hiện ra tấm biển trên cửa viết “Triệu Phủ”.
Kim Phỉ và Đường Tiểu Bắc đều nghi ngờ nhìn về phía người dẫn đường
Bản thân người đường cũng bối rối: “Đây là nhà họ Hồng mà, tại sao lại treo tấm biển nhà họ Triệu chứ? Kìm tiên sinh, ngài chờ một chút, ta đì hỏi xem.”
Người gác cổng thấy Kim Phi đưa theo nhiều người đến thì sợ hãi, nhìn thấy người dẫn đường đi tới vội vàng tiến lên hành lễ hỏi: “Vị quân gia này, ngài có gì dặn dò ạ?”
Người dẫn đường là một tiểu đội trưởng thủy quân, khách khí với Kim Phi là vì hắn ta đã tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của đội nhân viên hộ tống.
Hàng trăm người hộ tống, đã ép số lượng kẻ thù gấp đôi xuống vách đá, cảnh tượng đó thực sự quá chấn động.
Cả đời này người dẫn đường cũng sẽ không thể quên được.
Hơn nữa, Kim Phi và thủy quân hiện đang
rất thân thiết.
Những chiếc cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà Kim Phỉ đã hứa với Trịnh Trì Viễn trước trận chiến, bây giờ đã được dỡ bỏ khỏi thuyền chở hàng thương hội và lắp lên tàu chiến thủy quân.
Phần còn lại sẽ được giao trong thời gian tới.
Trịnh Trì Viễn cũng đặt rất nhiều bom chớp sáng và lựu đạn.
Cung nỏ hạng nặng do Kìm Phi chế tạo tiên tiến hơn nhiều so với cung nỏ truyền thống do thủy quân trang bị trước đây sau khỉ thủy quân trang bị, hiệu quả chiến đấu tống thể đã được cải thiện rất nhiều.
Điều này khiến cho Trịnh Trì Viên coi trọng Kim Phì hơn, cũng trở nên khách khí hơn.
Trịnh Trì Viễn đã như vậy, tiểu đội trưởng dưới trướng anh ta sao có thể dám ra vẻ trước mặt Kim Phỉ được?
Dọc đường đi hắn ta đều vâng vâng dạ dạ, cẩn thận trả lời các câu hỏi của Kim Phỉ.
Nhưng trước mặt dân chúng bình thường, người dẫn đường lập tức đứng thẳng lưng, chỉ vào tấm biển Triệu Phủ hỏi: “Nhà cũ của nhà họ
Hồng tại sao lại biến thành Triệu Phủ rồi?”
“Quân gia, lão gia nhà ta đặt tàu ở nhà họ Hồng, nhà họ Hồng đã nhận tiền đặt cọc, nhưng không giao tàu cũng không trả lại bạc, nên đã thế chấp cán nhà cũ cho lão gia nhà chúng ta….”
Người gác cổng cho rằng người dẫn đường đưa theo nhiều người tới đây là để đứng ra bênh vực nhà họ Hồng, sợ hãi giải thích nói: “Lão gia nhà ta cũng không ép buộc Hồng thiếu gia, chính Hống thiếu gia tự tay giao nhà cho lão gia nhà chúng ta, nếu như quan gia không tin thì có thể đi hỏi xem.”
“Hồng thiếu gia đi đâu rồi?” Người dẫn đường cau mày hỏi.
“Nghe nói là theo nô bộc về quê rồi….” Người gác cổng nhỏ giọng trả lời.
“Quê ở đâu?”
“Cách bến tàu đi về phía bắc hơn một kilomet có một thôn là thôn Lâm Hải, nghe nói Hồng thiếu gia đã tới đó rồi.”
Người gác cổng nói: “Nếu quân gia không biết đường, ta có thể dẫn đường cho quân gia.”
“Không cần, ta biết thôn Lâm Hải.”
Người dẫn đường xua tay, ngẩng đầu nhìn về ngôi nhà cũ của nhà họ Hồng rồi quay đầu
ngựa lại.
Sau khi nghe người dẫn đường giải thích, Kim Phi cũng thở dài.
“Tiên sinh, trời cũng sắp tối rồi, thôn Lâm Hải là một cái thôn nhỏ, ngay cả quán trọ cũng không có, chúng ta có cần ở lại trấn Ngư Khê một đêm rồi ngày mai lại đi không?” Người dẫn đường hỏi.
“Không cần, đi tìm Hồng Đào Bình trước đi.” Kim Phi lắc đầu.
Hành trình từ Đông Hải về Tây Xuyên còn dài, không thể mỗi ngày đều có thể gặp được nhà trọ.
Những người hộ tống mang theo hành lý trên lưng ngựa và có thể dựng trại tại chỗ bất cứ lúc nào.
Hiện tại, không rõ tình tình phía Tây Xuyên như thế nào, Kim Phi nóng lòng muốn về nhanh, buổi tối đi gặp Hồng Đào Bình, thành công hay không thì ngày mai cũng phải tiếp tục xuất phát, ở lại một đêm đồng nghĩa với việc trì hoãn thêm một ngày nữa.
“Vậy được thôi, tiên sinh đỉ lối này.”
Người dẫn đường thấy Kim Phi kiên định, vội vàng tiếp tục dẫn đường.
Khi trời dần tối, đội ngựa cuối cùng cũng đã đến được thôn nhỏ tên là thôn Lâm Hải.
Thôn Lâm Hải là một thôn làng chài chỉ có hơn chục hộ gia đình, cách phía đông vài trăm mét là biển lớn.
Bên bờ biển có một bến tàu nhỏ làm bằng khung gỗ, năm sáu chiếc tàu đánh cá nhỏ được buộc vào khung gỗ và phập phồng theo nước biển.
Một ông lão đánh cá xách lưới đỉ tới, nhìn thấy đội ngựa, vội vã tránh sang bên đường.
“Ông già, ông biết Hồng thiếu gia ở đâu không?”
Người dẫn đường ghìm ngựa chiến lại, cúi người hỏi.
“Các ngươi muốn tìm Hồng thiếu gia sao?”
Ông lão đánh cá nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lưới đánh cá quỳ xuống trước người dẫn đường: “Các vị quân gia, Hồng thiếu gia thực sự không còn tiền nữa rồi, ngay cả nhà cũ cũng đã thế chấp cho nhà họ Triệu rồi, các người tha cho cậu ấy được không?”
“Ông già, ông không cân phải sợ, chúng ta đến đây không phải là để đòi nợ Hồng thiếu gia đâu.”
Kim Phi nói: “Ta muốn mời Hồng thiếu gia giúp ta đóng tàu, khi đến trấn Ngư Khê thì mới biết Hồng thiếu gia đã đến đây rồi.”
“Mời thiếu gía đóng tàu?” ông lão đánh cá nghi ngờ nhìn đội ngũ phía sau Kim Phỉ.
Những nhân viên hộ tống không mặc áo giáp đen, nhưng cũng ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là bỉnh lính rồi.
Ai đời mời người ta đóng tàu mà lại như đánh trận như vậy?
Khi nhìn thấy vẻ mặt của ông lão Kim Phỉ đoán được ông lão đánh cá đang nghĩ gì, cười nói: “Ông già, ta nghe nói gần đây có cướp biển hoành hành, ta muốn đến bờ biển tiêu diệt cướp biển, nên mới dẫn theo nhiều người, ông đừng sợ!”
“Thật sao?” Ông lão đánh cá vẫn không tỉn.
“Ông già, nói khó nghe chút, nếu như chúng ta thực sự đến làm phiền Hồng thiếu gia thì còn phải tìm ông hỏi đường sao?”
Kim Phi nói: “Thôn này chỉ có khoảng mười hộ gia đình, chúng ta lục soát từng nhà cũng không tốn nhiều công sức, ông nói xem có đúng không?”
Lời nói của Kim Phi tuy khó nghe nhưng là
sự thật.
Ông lão đánh cá lúc này mới tin tưởng nhóm người Kim Phỉ thực sự đến tìm Hồng Đào Bình để đóng tàu.
“Hồng thiếu gia ở trong nhà của Trần Lão Ngũ, là căn nhà thứ ba trong thôn, có cối xay trước cửa nhà đó.”
“Cám ơn ông lão!”
Kim Phỉ chắp tay về phía ông lão đánh cá, ra hiệu cho người dẫn đường đi vào trong thôn.
Trước cửa ngôi nhà thứ ba ở lối vào thôn thực sự có một cái cối xay.
Hai đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang chơi bên cạnh cối xay, thấy đội ngựa đến gần vội vàng quay người chạy vào nhà.
“Ông nội, ông nội, không xong fôỉ, lại có người đến đòi nợ thiếu gia rồi!”
Đứa bé vừa chạy vừa hét lên: “Họ có rất nhiều người đến, mỗi người cưỡi một ngựa, còn mang cả đao nữa!”
Trong sân, một ông lão đang sửa lại lưới đánh cá.
Trời sắp tối rồi, ông ta nhìn không rõ, lưới đánh cá gần như cao tới chóp mũi.
Nghe thấy tiếng đứa bé gọi, ông lão nhảy dựng lên, vứt lưới đánh cá rồi lao vào trong nhà sau: “Thiếu gia, chỉ sợ là quan binh đến bắt ngài, ngài nhanh chạy ra cửa sau đi!”
Trong nhà, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đặt mò hình tàu trong tay xuống, thở dài: “Trần bá, ta chạy rồi cả nhà mọi người phải làm thế nào?”
“Bọn họ đến tìm thiếu gia, nếu như thiếu gia không ở đây, bọn họ nhất định sẽ đi thôi.”
Ông lão nói rồi kéo chàng trai trẻ.
“Trần bá, lời này bản thân bá có tin không?”
Hồng Đào Bình thoát khỏi sự lôi kéo của ông lão, cười khổ hỏi lại.
Ông lão nghe vậy, sắc mặt cũng xụ xuống.
“Khoảng thời gian gần đây, ta đã làm phiền Trần bá fôỉ.”
Hồng Đào Bình cúi đầu hành lễ với ông lão, quay người đi ra khỏi nhà, đúng lúc nhìn thấy người dẫn đường dẫn theo nhóm người Kim Phi, Đường Bắc Tiểu đỉ vào.
“Là ngươi?”
Khi nhìn thấy người dẫn đường, Hồng Đào
Bình sữnq sờ một lúc.