NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 578 Ngài cũng biết đóng thuyền sao

  1. Home
  2. Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
  3. Chương 578 Ngài cũng biết đóng thuyền sao
Prev
Next

Chương 578: Ngài cũng biết đóng thuyền sao?
Vừa nhìn thấy mô hình con thuyền, Kim Phi đoán chắc Hồng Đào Bình đã từng nhìn thấy thuyền lớn.
Câu trả lời của Hồng Đào Bình đã chứng minh suy đoán của y là đúng.
Nhận ra mô hình con thuyền đã được lắp ráp xong, y hỏi: “Ta có thề tháo ra xem chút không?”
“Để ta tháo cho”
Hồng Đào Bình sợ Kim Phỉ tháo hư, nhanh chóng đưa tay lấy lại mô hình con thuyền.
“Khụ khụ!”
Trần Lão Ngũ lo hành động của Hồng Đào Bình làm mất lòng Kim Phi, vội ho khan nhắc nhở.
Nhưng dường như Hồng Đào Bình không nghe thây, tiếp tục đưa tay ra.
“Tiên sinh đừng ngạc nhiên, công tử nhà ta đã bận rộn hơn hai tháng mới hoàn thành chiếc thuyền nhỏ này…”
Vẻ mặt Trần Lão Ngũ lúng túng giải thích giúp Hồng Đào Bình.
“Không sao, thật ra ta cũng không biết tháo như thế nào.”
Kim Phỉ cười, xua tay.
Đều làm công việc kỹ thuật nên y biết Hồng Đào Bình đang lo lắng.
Kiếp trước, có một kỳ nghỉ hè, y nhận công việc làm thêm là chế tạo mò hình biệt thự.
Làm hơn nửa tháng thì cuối cùng cũng xong, đúng lúc đứa con nghịch ngợm của chú họ đến nhà y chơi, nghĩ rằng y làm đồ chơi nên la ầm ĩ đòi chơi chung với y.
Đương nhiên Kim Phi không đồng ý. Vì chuyện này mà cãi nhau vô cùng không vui với gia đình chú họ, ngay cả ba mẹ y cũng cảm thấy y chuyện bé xé ra to.
Kim Phỉ rất bực bội, nhưng không biết giải thích thế nào.
Hồng Đào Bình can thận tháo mô hình ra, đồng thời giải thích: “Chỗ này là khoang thuyền, chỗ này là kho để hàng hóa, chỗ này là…”
“Chờ một chút, nếu như thêm một cái cầu thang ở chỗ này có phải từ trên xuống dưới sẽ thuận lợi hơn nhiều không, hơn nữa còn có thể tạo được tác dụng ổn định.”
Kim Phi cắt ngang lời giải thích của Hồng
Đào Bình, chỉ vào trong mô hình nói.
“Thêm một cầu thang…”
Hồng Đào Bình nhìn vào vị trí ngón tay của Kim Phi, suy nghĩ cẩn thận.
Một lát sau gật đầu nói: “Có lý… Tiên sinh cũng hiểu về đóng thuyền sao?”
“Nhà ta mấy đời dều là thợ rèn nên cũng biết sơ về thủ công” Kim Phi cười nói.
“Tiên sinh nói vậy là quá khiêm tốn rồi.” Người dẫn đường nghe vậy thì cười nói: “Hồng công tử không biết đấy thôi, Kim tiên sinh là chuyên gia về vũ khí, ngài ấy làm được cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá. ở biên cương Tây Bắc và Tây Xuyên đánh cho quân Đảng Hạng và quân Thổ Phiên tan tác.
Nếu không nhờ ngài ấy, năm nay Đại Khang của chúng ta cũng không được thái bình!”
“Hả?”
Hồng Đào Bình nghe vậy, ngạc nhiên nhìn về phía Kim Phi.
Đây là lần thứ hai anh ta nghe người dân đường nói tới chiến tranh.
Trong mắt anh ta, Kim Phi rất nhã nhặn,
nhìn như thư sinh, thực sự không có cách nào liên hệ y với chiến trường và vũ khí.
Kim Phi biết để đối phó với người làm kỹ thuật như Hồng Đào Bình thì cách tốt nhất là có được sự thừa nhận về kiến thức của anh ta.
Nghĩ tới đây, y lấy từ trong tay áo ra một bản vẽ, đưa cho Hồng Đào Bình: “Đây là bản vẽ ta vẽ lúc rảnh rỗi, mời Hồng công tử chỉ bảo.”
Mặc dù Trịnh Trì Viễn hết sức đề cử, nhưng Kim Phỉ không thể tùy tiện tin tưởng như vậy.
Đây coi như là bài kiểm tra y chuẩn bị cho Hồng Đào Bình.
Hồng Đào Bình nhận lâỳ bản vẽ, lúc đầu không xem trọng lắm, nhưng vẻ mặt dần dần càng ngày càng nghiêm túc.
Bản vẽ của Kim Phi cố hết sức dựa theo quy tắc vẽ của Đại Khang, Hồng Đào Bình theo cha đóng tàu từ nhỏ nên tùy tiện xem một chút đã hiểu.
Trên bản vẽ cũng là một chiếc thuyền, nói đúng ra đây là bản vẽ mặt cắt của một chiếc thuyền lớn.
Mặc dù chỉ là một phần bản vẽ nhưng Hồng Đào Bình biết rõ, sắp xếp của Kim Phi rõ ràng hợp lý hơn anh ta.
“Tiên sinh, ngài cũng biết đóng thuyền sao?” Hồng Đào Bình đặt bản vẽ xuống, hăng hái hỏi.
Bản vẽ của Kim Phi khiến cho anh ta có cảm giác như gặp được tri kỷ.
“Hiểu một chút” Kim Phi khẽ lắc đầu.
“Tiên sinh, ngài thật là quá khiêm tốn. Nếu ngài như thế này mà chỉ là hiểu một chút vậy thì ta là không hiểu cái gì rồi” Hồng Đào Bình nói.
“Hồng công tử cảm thấy bản vẽ của ta như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Tổng thể tốt hơn nhiều so với ta làm, nhưng chỗ này hơi có vấn đê.”
Hồng Đào Bình chỉ vào một thanh xà ngang trong bản vẽ nói: “Nếu chỉ dùng một thanh xà ngang ở chỗ này thì không đủ bền và dê bị biến dạng, tốt nhất nên thêm một thanh chéo qua, vậy là hoàn hảo.”
“Nhận chỉ dạy!” Kim Phỉ lộ ra vẻ đột nhiên hiểu ra.
Thật ra sơ hở này là do y cố ý để lộ ra, rất khó thấy nhưng có thể làm ảnh hưởng đến sự ổn định của toàn bộ con thuyền.
Hồng Đào Bình vừa nhìn sơ qua đã phát hiện ra, chứng tỏ anh ta thật sự có bản lĩnh.
“Tiên sinh có thể vẽ ra bản vẽ này nhất định cũng biết đóng thuyền, tại sao còn đến tìm ta?” Hồng Đào Bình hỏi.
“Ta có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở xưởng đóng thuyền mãi được”
Kim Phi nói: “Hơn nữa ta chỉ là lý luận suông, tưởng tượng vẽ ra một bản vẽ thì còn được, nếu thật sự để ta dẫn người đi đóng thuyền thì cũng như ta tay không bắt nhím, không biết bắt đầu từ đâu, cho nên muốn tìm một người giúp ta quản lý xưởng đóng thuyền”
Kim Phỉ không phải là khiêm tốn, mà mỗi nghề đều có kỹ thuật riêng, y thật sự không hiểu các bước cụ thể của đóng tàu.
Nếu dành đủ thời gian thì y cũng có thể làm được, nhưng thứ y thiếu nhất hiện tại chính là thời gian.
Hồng Đào Bình nghe vậy rõ ràng động lòng, nhưng nghĩ tới chuyện trong nhà, ánh mắt anh ta lại trở nên tối tăm.
Đang định từ chối thì nghe Kim Phỉ hỏi: “Không biết Hồng công tử còn thiếu người khác bao nhiêu tiền?”
“Mấy nhà cộng lại, vẫn còn mười ba nghìn lượng…” vẻ mặt Hồng Đào Bình đau khổ trả lời.
“Nếu như ngươi trả hết số tiền này, những thương nhân giàu có kia sẽ không tới gây chuyện nữa đúng không?” Kim Phi hỏi.
“Đó là đương nhiên.” Nói tới đây, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng có phản ứng: “Tiên sinh có ý gì?”
“Nếu ta cho công tử vay tiền trả nợ, công tử có đồng ý đóng thuyền cho ta không?” Kim Phi hỏi.
Thông qua mô hình thuyền và bản vẽ, cuối cùng Hồng Đào Bình cũng thông qua kiểm tra của Kim Phi.
Tính cách cũng hợp ý của Kim Phỉ.
Người tài giỏi như vậy, đừng nói mười ba nghìn lượng, cho dù có tăng gấp đôi đi nữa Kim Phi cũng bằng lòng bỏ ra.
“Đương nhiên là ta đồng ý.” Mặt của Hồng Đào Bình đỏ rần vì xúc động khi nghe Kim Phi bằng lòng cho anh ta vay tiền.
Người ở thời phong kiến mặc dù có hơi bảo thủ nhưng vô cùng coi trọng danh tiếng.
Dù trong nhà bị hải tặc cướp bóc, nhưng Hồng Đào Bình cũng không có suy nghĩ quỵt nợ.
Nhưng xưởng đóng thuyền trong nhà đều bị đốt, ngoại trừ bán đất và bán nơi thờ cúng tổ
tiên ra anh ta căn bản không còn cách nào khác để trả nợ.
Các gia tộc trước kia thân thiết với nhà họ Hồng, bây giờ thấy anh ta đều tránh xa.
Đừng nói cho anh ta vay tiền trả nợ, ngay cả cửa cũng không cho anh ta vào.
Kim Phỉ là người đầu tiên bằng lòng cho anh ta vay tiền.
Hơn nữa vừa mở miệng đã chỉ hơn mười nghìn lượng cho anh ta trả tất cả nợ nần.
Hồng Đào Bình không kích động mới lạ.
Nhưng nhớ tới điều gì đó, anh ta cúi đầu nói: “Nhiều tiền như vậy, ta…sợ rằng phải rất lâu mới trả hết cho tiên sinh, cũng có thể cả đời cũng không trả nổi…”
Trần Lão Ngũ nghe Hồng Đào Bình nói như vậy, nóng lòng muốn bịt miệng anh ta lại.
Vất vả lắm mới có một người tiêu tiền như rác, bằng lòng cho nhà họ Hồng mượn tiền để trả nợ, ngươi nói chuyện này làm gì?
Ai biết Kim Phi nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười.
“Hồng công tử quả nhiên là người ngay thẳng nhân nghĩa, vì những lời này của ngươi, ta
xác định ngươi là bạn rồi!
Kim Phi cười nói: “Ta mời công tử đóng tàu đương nhiên cũng phải trả lương. Như vậy đi, ta cho công tử hai lựa chọn.
Thứ nhất, công tử làm việc cho ta 5 năm, khoản tiền này sẽ được xóa bỏ, coi như tiền lương của công tử.
Thứ hai, công tử đóng cho ta mười chiếc thuyền lớn dựa theo bản vẽ ta đưa, số nợ này cũng xóa bỏ.
Công tử thấy thế nào?'”
“Tiên sinh nói thật sao?” Hồng Đào Bình đột nhiên nói lớn.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 578 Ngài cũng biết đóng thuyền sao"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com