Xuyên không, thái giám của nữ đế - Chương 13 Cái nhìn của Độc Cô Nhất Hạc về Triệu Tuấn Hào
- Home
- Xuyên không, thái giám của nữ đế
- Chương 13 Cái nhìn của Độc Cô Nhất Hạc về Triệu Tuấn Hào
Chương 13: Cái nhìn của Độc Cô Nhất Hạc về Triệu Tuấn Hào
“ừ…” Độc Cô Nhất Hạc ừ nhẹ một tiếng.
“Lão gia…” Quản gia A Phúc khom người đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi, trăn trở một hồi thì vẫn hỏi:
“Hiện giờ bên trong hậu cung, tình thế rắc rối phức tạp, vì một… thái giám nhỏ nhoi… mà bại lộ một phần lực lượng của chúng ta để đỉ diệt trừ một Thái giám Đại tổng quản…
Hơn nữa sau lưng Đại tổng quản này… ôỉ, có đáng hay không?”
“Không đáng.”
Độc Cô Nhất Hạc gác chân lên ghế, hiện giờ trong đạỉ điện chỉ còn lại có ông ta và quản gia, ông ta có thể bừa bãi buông thả, muốn ngồi như thế nào thì ngồi thế đó:
“Nhưng về sau, giá trị của hắn tuyệt đối xứng đáng.
Nhã Băng được sủng ái không thể không kể công hắn, đến cả đứa cháu gái Liếu Mị Nhì của ông ta cáo già Liễu Triết cũng được sủng hạnh, nghe nói cũng là do hoàng thượng nghe hắn gợi ý!
Ngươi đã bao giờ thấy hoàng thượng lại đi nghe một tên thái giám gợi ý chưa?
Đến cả Tam công cửu khanh thỉ thoảng kiến nghị thì hoàng thượng cũng chưa chắc đã tiếp thu, thế này thể hiện điều gì?”
“Vậy là hoàng thượng rất coi trọng hắn?” lão quản gia trợn to đôi mắt già nua.
“Đúng vậy, đây là cái thứ nhất, bởi vì thế cục trong hậu cung rắc rối phức tạp, quyền lực của một đám người đôi khi lại không bằng được sức mạnh của một người, làm việc hiệu quả rõ ràng”
Độc Cô Nhất Hạc cười, cười đến độ có phần càn rỡ, không biết là đang khen ngợi Triệu Tuấn Hào hay là đắc ý với phán đoán của mình.
“Bao nhiêu năm như vậy, thái giám ở hậu cung có vô số, chỉ có mỗi Triệu Tuấn Hào hắn có thể gần gũi như thế với hoàng thượng…”
Độc Cô Nhất Hạc chép miệng một cái:
“Rót đầy.”
Lão quản gia A Phúc cung kính rót đầy chén rượu cho Độc Cô Nhất Hạc.
Độc Cô Nhất Hạc uống một hơi cạn sạch: “Rót tiếp đi.
Thứ hai, đó là cách làm người của hắn, gặp kẻ tiểu nhân xỉ vả mà vui giận không hiện lên mặt, cái này gọi là độ lượng!
Lâm nguy mà không khiếp sợ, thế này là gan dạ, can đảm!
Được lợi, mà lại trục lợi nhiều hơn, thế này là tham.
Lòng tham không đáy là chuyện xấu, tham thứ được tham, thế lại là chuyện tốt!
Bởi vì hắn hiểu, hiểu hắn hiện giờ còn nhỏ yếu, hiểu hắn hiện giờ chưa có quan hệ, để tích lũy quan hệ, hắn không thể không tham, hắn cần phải tham!
Hắn biết xem xét thời thế, hắn biết xem mặt đoán ý, có độ lượng, có gan, hiểu tham, người như vậy, ngày nào đó ắt sẽ lên chức cao!”
Lão quản gia A Phúc đã cứng đờ tại chỗ, tỉnh thần ông ta chấn động, đã hầu hạ lão gia đã nhiều năm, chưa bao giờ ông ta nghe lão gia đánh giá cao một người trẻ tuổi như vậy.
“Lão… lão gia, vậy hắn đáng tin không?”
A Phúc lại hỏi.
“Con cháu của Triệu Thủ… Xuất thân trong sạch, có thể tin… Nhưng có thể tin từng nào… thì còn cần xem xét.”
Độc Cô Nhất Hạc gạt đổ chén rượu trên bàn, ngữ điệu chứa khí phách coi thường chúng sinh:
“Hoàng thượng bằng lòng sủng hạnh Nhã Băng, tức là đã chấp nhận gia tộc Độc Cô, nhưng chuyện ở Bắc Cảnh lại khiến hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ với gia tộc Độc Cô chúng ta.
Chân tướng chuyện ở Bắc Cảnh thì cứ để hắn bóc trần dưới ánh mặt trời đi…
Cũng không biết, có mấy kẻ tinh quái liệu có giấu được hay không…”
Cuối cùng lão gia chuẩn bị ra tay rồi sao… Trong lòng lão quản gia A Phúc run lên, khom người lui ra:
“Lão gia, A Phúc sẽ đi chuẩn bị”
Trên xe ngựa.
“Triệu công công, phía trước có đoàn quốc sứ đi qua, có cả người của Hồng lư tự hộ tống, chỉ sợ là phải đợi chốc nữa mới đi được.” Bên ngoài xe ngựa có tiếng phu xe xin lỗi và tiếng người dân ồn ào nghị luận.
“Không sao.’
Triệu Tuấn Hào thong thả gấp lại phong thư, san bằng nỗi lòng, hắn vén một bên màn xe, nhìn ra ngoài thăm dò.
Người dân đứng đầy dọc hai bên đường lớn, hắn chỉ có thề lờ mờ nhìn thấy có một đoàn người đang di chuyển chậm trên đường lớn.
Hai con lạc đà trắng như tuyết chở một chiếc xe hoa, người lái xe là người Tây Vực mặc trang phục người Hồ, đội mũ cừu.
Hộ tống xe ngựa là bốn người đàn ông thân hình cường tráng, để phanh ngực, giắt cây đao lưỡi liềm bên hông.
Đội ngũ Hồng lư tự dẫn đường ở phía trước, nhóm năm người hai con lạc đà trắng thong thả đi theo sau.
Lúc Triệu Tuấn Hào vén rèm lên đưa mắt nhìn lại thì lục lạc leng keng rung động, đúng lúc màn xe hoa cũng bị người xốc lên, một cánh tay ngọc duỗi ra, sau đó là một khuôn mặt vô cùng mịn màng, đẹp tuyệt trần ló ra.
“Oa, mau xem mau xem, đây là công chúa của bọn họ à?”
“Hồ Cơ tuyệt sắc, đúng là nói không ngoa!”
“Khó trách Tiên đế muốn dẫn quân đánh phía Tây…”
it ỊỊ
Người dân may mắn trông thấy dung nhan thì xôn xao kinh ngạc cảm thán.
Tiếng ồn ào không ảnh hưởng đến Triệu Tuấn Hào, ánh mắt hắn đọng lại trên khuôn mặt của người trước mắt.
Đó là một gương mặt được che lụa mỏng, gần như chỉ lộ ra đôi mắt đẹp và nửa sống mũi, thế là đã đủ thấy được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Đôi mắt trong như hồ nước, sạch sẽ trong suốt, hồn nhiên lẫn với tò mò, đánh giá Triệu Tuấn Hào.
Hai người bốn mắt giao nhau, người trên xe hoa chợt nảy ý, chào hỏi với Triệu Tuấn Hào: “Này.”
Tiếng Đại Hạ pha lẫn với khẩu ngữ Tây Vực, linh động dễ nghe.
Chuyện Hồng lư tự khanh muốn nói với Độc Cô Nhất Hạc, chính là chuyện sứ đoàn Tây Vực tới Đại Hạ sao?
Triệu Tuấn Hào buông màn xe, ngăn trở ánh mắt.
Người trong xe hoa dường như không vui lắm mà hừ một tiếng, sau đó cũng buông màn
xe, xe hoa đi vào Hồng lư tự trong tiếng ồn ào của người dân.
Bên trong hoàng thành, Triệu Tuấn Hào trở về với đôi tay chắp bên tay áo, thong thả đi trong cung.
Rẽ Đông rẽ Tây, bước vào sâu trong hậu cung.
Lúc sắp sửa đi vào điện Dưỡng Tâm, chợt bên đường có một bóng hình xinh đẹp mặc áo xanh vẫy tay với hắn: “Tiểu Triệu Tử!”
Triệu Tuấn Hào cười ấm áp, đi lên đón, bàn tay thuận thế ôm lấy mỹ nhân đang chạy chậm lại đây:
“Thanh Nhi tỷ tỷ…”
“Hừ.” Thanh Nhỉ đập bay bàn tay không an phận của Triệu Tuấn Hào, nói lẫy: “Ta chờ ngươi đã lâu, nương nương tìm ngươi.”
“Vậy đã khiến tỷ phải đợi lâu rồi…” Triệu Tuấn Hào cười, Thanh Nhi này khi tức giận có vẻ đẹp riêng, váy cung màu xanh nhạt ôm sát lấy dáng người đẫy đà không đúng tuổi của nàng ta, từng đường nét hết sức lả lướt.
Dọc đường hai người vui cười đùa giỡn, Thanh Nhi cứ bị Triệu Tuấn Hào trêu chọc,
duyên dáng la lên.
Chẳng mấy chốc đã đến cung Phượng Thê của Hoàng hậu Độc Cô Nhã Băng, hai người thông báo một tiếng, đẩy ra cửa lớn đi vào.
“Tiểu Triệu Tử tham kiến nương nương.” Triệu Tuấn Hào hơi khom người.
Trong sân nhỏ ở cung Phượng Thê, Độc Cô Nhã Băng chống má, ngồi bên cạnh bàn đá, thấy có người tới, nàng nhoẻn miệng cười:
“Cũng không phải người ngoài, ngồi đi.”
Triệu Tuấn Hào tiện thể ngồi xuống ghế đá bên cạnh, điểm tâm trái cây trên bàn rất nhiều, nhưng đôi mắt của hắn vẫn bị bầu ngực đầy đặn của Độc Cô Nhã Băng hấp dẫn.
Bởi vì đang chống má, Độc Cô Nhã Băng gác hung khí này trên mặt bàn, đúng là cảnh đẹp ý vui.
“Triệu Tuấn Hào, người ngươi muốn ở phòng bên.”
Độc Cô Nhã Băng hơi thất thần, đầu óc nàng bây giờ chỉ nghĩ đều phải làm như thế nào mới có thể quyến rũ được hoàng thượng, mình nên mặc sao cho đẹp nhỉ?
Hay là không mặc gì?
Hay là không mặc gì bên trong?
“Cảm tạ nương nương, ông ta có nói đã mưu hại Tam Thúc công nhà ta như thế nào không?”
Triệu Tuấn Hào hơi cúi đầu, ngữ điệu khiêm nhường.
Dung nhan tuyệt mỹ của Độc Cô Nhã Băng lộ ra một thoáng suy tư, mím môi đỏ lắc đầu:
“Khi người trong nhà bắt lại thì xuống tay hơi mạnh, ông ta ngất rồi, chắc giờ chưa tỉnh lại đâu…”
Triệu Tuấn Hào gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng bên.
Hắn đẩy cửa vào, trong phòng không có ánh đèn, một dáng dấp mập mạp đang quỳ rạp trên mặt đất.
Triệu Tuấn Hào trở tay đóng cửa phòng lại, cài then cửa, ánh mặt trời bị chặn bên ngoài, trong phòng lại tối mù, hắn thổi sáng mồi lửa trong tay, nương theo ánh sáng mỏng manh, đi từng bước lại gần bóng dáng đang quỳ rạp trên mặt đất.
Triệu Tuấn Hào ngồi xổm xuống, phát hiện tay chân thái giám tổng quản Trần Chính Hoa đều bị trói chặt, có lẽ người bắt Trần Chính Hoa
về sợ ông ta chạy mất nên đã cẩn thận bẻ ông tay khớp chân ông ta.
Một tia sáng lóe lên, Triệu Tuấn Hào rút ra một con dao găm, ánh mắt hắn lạnh căm, cầm dao cắm phập xuống, nháy mắt đâm vào đùi Thái giám Đại tổng quản, máu me phun ra, mặt Triệu Tuấn Hào lạnh tanh cầm cán dao xoáy tròn.
“Á!!!”
Cơn đau nhói khiến Trần Chính Hoa bừng tỉnh cơn mê, ông ta trợn tròn mắt, trong ánh lửa mỏng manh ông ta thấy được một đôi đôi mắt lạnh lùng coi thường chúng sinh, nghe giọng nói lạnh băng tựa như Diêm La:
“Trần đại tổng quản, chúng ta lại gặp mặt rồi”