Xuyên không, thái giám của nữ đế - Chương 15 Điều kiện hòa thân
Chương 15: Điều kiện hòa thân
Không mặc gì cả… Trống không sao?
Thật kích thích…
Triệu Tuấn Hào nghe vậy, nhất thời cảm thấy khô nóng, máu toàn thân vô thức dồn về nửa thân dưới.
Ta phải quay về chuẩn bị, bồi đắp lại tinh lực đã.
Triệu Tuấn Hào suy nghĩ dâng trào, ăn chuối xong bèn hành lễ xin cáo lui:
“Nương nương, nô tài xin cáo lui trước.”
Lòng mày xỉnh đẹp của Độc Cô Nhã Băng nhướng lên, ôn hòa gật đầu: “Đi đi…”
Đợi sau khi Triệu Tuấn Hào rời đi, không còn nhìn thấy rõ bóng dáng nữa, Thanh Nhi ở bên cạnh Độc Cô Nhã Băng rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi:
“Nương nương, vừa nãy người cũng không che giấu lại một chút… những lời riêng tư đó, đều bị Tiểu Triệu Tử nghe thấy hết rồi…”
“Ta muốn để hắn nghe thây…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Độc Cô Nhã Băng ửng đỏ, trông càng thêm xỉnh đẹp quyến rũ, nàng mỉm cười, mang theo sự đắc ý không che
giấu được:
“Hắn nghe rồi sẽ nói lại với Hoàng thượng, ngươi nói xem, Hoàng thượng liệu có mong chờ tối nay ta không có mặc gì ở bên trong… mà tới hầu hạ người không?”
Vẻ mặt Thanh Nhi tràn đầy thán phục:
“Nương nương thật sáng suốt, là vừa nãy nô tì thiển cận fôỉ…”
“Những thứ ngươi cần học, còn rất nhiều.”
Độc Cô Nhã Băng khẽ cười:
“Nhưng tên Tiểu Triệu Tử này thực sự là người nhạy bén, về sau ngươi phải tiếp xúc nhiều hơn với hắn.”
Tiếp xúc nhiều hơn với hắn… Thanh Nhỉ nghĩ lại trước đây Triệu Tuấn Hào còn từng đùa giỡn với nàng ta, nói muốn cưới nàng ta, một tên tiểu thái giám lại nghĩ gì vậy không biết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Nhi bắt đầu nóng lên, ậm ờ một lát rồi khẽ dạ một tiếng.
Điện Dưỡng Tâm.
Tiểu thái giám trông coi bên ngoài của điện đang co rúm đầu lại, toàn thân run rây.
ở trong điện, Hoàng thượng đang nổi giận
đùng đùng, tiếng quát mắng ầm ĩ.
“Nhượng bộ, nhượng bộ, vẫn là nhượng bộ. Đây là điều mà ngươi muốn nói với trẫm sao?”
Hiên Viên Bình có khuôn mặt sáng ngời, nhưng vào lúc này lại phủ lên một lớp sương giá. Trước mặt nàng ta có một người đàn ông trung niên đang cung kính đứng ở đó, cúi đầu xuống.
“Hoàng thượng, tình hình bây giờ… Sợ là chúng ta…” Người đàn ông trung niên cân nhắc lời nói.
Hiên Viên Bình hít sâu một hơi, nổi giận đùng đùng. Người đàn ông trước mắt là Hồng lư tự khanh – Lý Trầm Hư, đang cùng nàng ta bàn bạc về chuyện của sứ đoàn Tây Vực nước Bái Nguyệt.
Sứ đoàn yêu cầu hòa thân, nhưng điều kiện họ đưa ra lại vô cùng tham lam, hoàn toàn là một điều khoản không công bằng, việc này mới khiến nàng ta phẫn nộ.
Hả?
Khi Hiên Viên Bình cau mày, khóe mắt lại đột nhiên liếc ra bên ngoài điện Dưỡng Tâm, có một hình bóng quen thuộc màu xanh vụt qua.
“Triệu Tuấn Hào, ra đây!” Hiên Viên Bình
trầm giọng nói.
“Vâng…”
Âm cuối giọng được kéo dài ra, bóng người với bộ đồ xanh lam vừa vụt qua ở ngoài điện lại lóe lên, chính là Triệu Tuấn Hào.
Hắn vừa mới vừa ngâm nga hát vừa trên đường trở về điện Dưỡng Tâm, khỉ đi tới cổng thì nhìn thấy Hiên Viên Bình đang trách mắng Hồng lư tự khanh – Lý Trầm Hư, hắn không muốn bị giận lây nên đã chuồn đỉ„ vậy mà vẫn bị Nữ đế nhìn thấy.
Quả nhiên nam nhân đẹp trai khôi ngô phong lưu phóng khoáng như ta đây, giống như đom đóm trong đêm tối, được định sẵn là phải chịu sự chú ý của vạn người… Triệu Tuấn Hào thong thả bước vào, đến trước mặt Hiên Viên Tịnh khom người hành lễ:
“Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Lý đại nhân.”
“Ngươi tới thật đúng lúc. Lý khanh, nói với Tiểu Triệu Tử tình hình hiện tại đi.”
Hiên Viên Bình nhìn Triệu Tuấn Hào thật sâu rồi ra lệnh cho Lý Trầm Hư.
“Hả? Cho hắn sao… ờ… Hoàng thượng…”
Vẻ mặt Lý Trầm Hư khó xử.
Mặc dù đã từng gặp Triệu Tuấn Hào ở phủ của Độc Cô Nhất Hạc, nhưng ông ta chỉ cho rằng vì chuyện Hoàng hậu nương nương nhận được sự sủng ái nên mới nhờ Độc Cô Nhất Hạc cảm ơn tên tiểu thái giám Triệu Tuấn Hào này một chút thôi.
Mà bản thân Triệu Tuấn Hào nói thẳng ra cũng chỉ là một tiểu thái giám, cũng chỉ có thể là một tên tiểu thái giám mà thôi.
Sắc mặt Hiên Viên Bình nghiêm túc: “Cứ nói đi đừng ngại, không giấu gì Lý khanh, Triệu Tuấn Hào là thân tín của trầm!”
“Khụ khụ.”
Triệu Tuấn Hào kho han hai tiếng, liên tục trao đổi ánh mắt với Nữ đế. Giống như đang nói, bí mật như vậy sao người có thể nói cho một người ngoài cơ chứ?
“Khụ khụ… khụ khụ… khụ!”
Hóa ra là thân tín của Hoàng thượng… Hồng lư tự khanh – Lý Trầm Hư cũng ho theo. Nhưng không phải ông ta đang trao đổi ánh mắt, mà là bị dọa sợ. Một tên thái giám mà lại là thân tín, chuyện này làm ông ta kỉnh ngạc đến mức không nói lên lời, ho khan liên tục.
“Triệu… Triệu… Triệu công công… khụ
khụ…”
Hồng lư tự khanh chắp tay chào hỏi, hắng giọng:
“Nước Bái Nguyệt ở Tây Vực đưa công chúa tới hòa thân, muốn có một mối quan hệ ngoại giao hữu nghị với chúng ta.”
“ừ.”
Triệu Tuấn Hào gật đầu, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt lại bắt đầu u ám của Nữ đế, thấp giọng hỏi:
“Điều kiện là gì?”
Khuôn mặt già nua của Hồng lư tự khanh – Lý Trầm Hư cứng đờ, ông ta nhìn lên Hoàng thượng, có thể cảm nhận được Hoàng thượng đang đè nén cơn tức giận, ông ta cắn răng đáp:
“Một trăm nghìn cân lương thực, hai mươi nghìn cuộn vải gấm, ngựa quý Hãn Huyết ba nghìn con…”
“Cho chúng ta sao?” Triệu Tuấn Hào cau mày.
“Cho… cho bọn họ…” Hồng lư tự khanh ngượng ngùng cười, vội vàng giải thích:
“Triệu công công, Đại Hạ không còn là Đại Hạ của trước đây nữa. Đại Hạ bây giờ loạn
trong giặc ngoài, Triệu tướng quân ở Bắc Cảnh thì đổ bệnh, các nước ở Nam Cảnh lại âm mưu hợp lại rục rịch đóng quân ở biên giới… Hoàng thượng vừa mới đăng cơ chưa được lâu… Chúng ta không nên tiếp…”
Sắc mặt Hiên Viên Bình càng lúc càng tối sầm xuống.
“Lý đại nhân đã nói hết lời, còn suy nghĩ rất nhiều về tình hình bây giờ của Đại Hạ như vậy, Tiểu Triệu Tử ta vẫn tôn trọng ngài”
Triệu Tuấn Hào chắp tay hành lê, nhưng mắt hắn lại mở to, vẻ mặt nghiêm túc, chủ đề câu chuyện lập tức thay đổi:
“Nhưng đồng thời, ta cũng xem thường nqài!”