Xuyên không, thái giám của nữ đế - Chương 20 Người đứng sau Trần Chính Hoa
Chương 20: Người đứng sau Trần Chính Hoa
“Là ngươi à?”
Triệu Tuấn Hào mỉm cười, ánh mắt lại sắc lẹm như đao.
Tiểu thái giám vừa nhảy ra đó sửng sốt nuốt nước bọt ừng ực, gã bắt gặp ánh mắt của Triệu Tuấn Hào, giống như ánh nắng nóng rực, đang đốt cháy gã.
Chỉ với một chiêu đơn giản của Triệu Tuấn Hào, là đã tìm ra được người của thế lực đằng sau lưng Trần Chính Hoa, ban nãy trốn trong đám người. Vì người đang lẩn trốn đó không được phép để bất kì tiểu thái giám nào khác đọc được nội dung trong tờ giây.
Triệu Tuấn Hào ghi nhớ vẻ mặt của người này vào trong đầu, nụ cười trên môi hắn vẫn chưa tắt. Hắn nhét tờ giấy vào tay của tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất, vỗ vai gã rồi rời đi.
Các thái giám xung quanh đều tỏ ra khó hiểu, nhưng cũng không để ý, mà dều đi theo bước chân của Triệu Tuấn Hào, nịnh nọt lấy lòng hắn.
Đợi sau khi Triệu Tuấn Hào đi xa, tên tiểu thái giám thấp bé gầy trơ xương đó mới chậm
rãi đứng dậy, trán gã đã lấm tấm mồ hôi, phần áo ở sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ẩn nấp ở trong cung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gã bị bại lộ. Chỉ cần một ánh mắt, một lời nói.
Tẩm cung hoàng thượng, điện Dưỡng Tâm.
Triệu Tuấn Hào không bước thẳng ra khỏi hoàng thành để đi tới chỗ hẹn, theo hắn thấy, người đứng đằng sau lưng thái giám Đại tổng quản Trần Chính Hoa là địch không phải là bạn, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Lúc này hắn đang ngồi trên chiếc ghế gỗ Hoàng Hoa Lê, dáng vẻ điềm tĩnh, hắn học theo Hiên Viên Bình, gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Cộc cộc cộc… cộc cộc…”
“Phù…”
“Cộc cộc… Cộc cộc cộc…”
Ba dài hai ngắn, hai ngắn ba dài.
Một cơn gió nhẹ thổi vào trong phòng, một bóng người xanh đậm xuất hiện, quỳ một chân xuống yết kiến:
“Giáp Nhị Tam, bái kiến hoàng… hở? Triệu công công!”
Thân hình Giáp Nhị Tam không được cường tráng như Giáp Thập Cửu, ngược lại còn cho người ta cảm giác yếu đuối trói gà không chặt.
Ông ta đang định hô một tiếng hoàng thượng lại nhận ra người lạ mặt đang ngồi ngay ngắn đó. ông ta nghe Giáp Thập Cửu nói rằng bên cạnh hoàng thượng còn có thêm một thân tín đại nhân. Nếu thân tín đại nhân gọi đến, cũng phải nghe thân tín đại nhân sai bảo.
“Ngươi xuất cung cùng ta một chuyến!” vẻ mặt Triệu Tuấn Hào uy nghiêm, hạ lệnh.
“Nhưng tướng mạo của lão nô…”
Khuôn mặt già nua dưới lớp mặt nạ của Giáp Nhị Tam trở nên bối rối. vẻ ngoài của Long Ẩn Vệ, bình thường không được để lộ ra ngoài cho người khác nhìn thây.
“Không sao cả.” Triệu Tuấn Hào chậm rãi đứng dậy, duỗi năm ngón tay thon dài ra, giữa đầu ngón tay kẹp bốn cây châm bạc:
“Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích.”
Hắn đến trước mặt Giáp Nhị Tam, châm bạc từ từ đâm vào giữa những sợi tóc của Giáp Nhị Tam, cắm vào các huyệt đạo đặc biệt.
Long Ấn Vệ đêu trung thành và tận tụy, hơn
nữa ai cũng có võ công siêu phàm. Giáp Nhị Tam không hề có những cảm xúc chống cự dư thừa, chỉ là gương mặt sau lớp mặt nạ tràn đầy vè khó hiểu.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã cảm thấy da mặt không chịu sự khống chế của mình mà đang bắt đầu co rút lại, xương gò má cũng bắt đầu di chuyền.
Thần châm dịch dung!
Là thần châm dịch dung thất truyền đã lâu trên giang hồ… Gương mặt già nua của Giáp Nhị Tam tràn đầy sự kỉnh ngạc, rất nhanh đã hiểu ra.
Cao nhân có y thuật siêu phàm, có thể điều khiển hoàn hảo những chiếc châm bạc ở trong tay.
Không chỉ có thể trị bệnh cứu người, mà còn có thể giết người một cách vô hình, hoặc kích thích các huyệt đạo để cưỡng chế bùng nổ sức mạnh trong một thời gian ngắn, hay có thể tạm thời thay đổi cấu trúc xương và da để ngụy trang v,v..
Tuổi còn trẻ mà đã có thể điều khiển được châm bạc một cách hoàn hảo như vậy, không hổ là thân tín đại nhân, chẳng trách khi Giáp Thập Cửu nhắc nhở ta lại nghiêm túc như vậy… Giáp Nhị Tam chậm rãi tháo chiếc mặt nạ xanh
lam xuống, lộ ra một khuôn mặt già nua hiền lành phúc hậu:
“Triệu công công thật cao tay!”
“ở bên ngoài gọi ta là thiếu gia là được rồi” Triệu Tuấn Hào gương mặt tuấn mỹ chậm rãi đi ra bên ngoài.
Sau lưng truyền tới một giọng nói cung kính:
Vâng!”
Kinh đô.
Tiểu viện Ngô Đồng.
Tiểu viện Ngô Đồng là một trong ba địa điểm lãng mạn nhất ở kinh đô. So với hai nơi khác, tiểu viện Ngô Đồng tập trung chủ yếu vào sự tinh tế và thanh cao.
Vì vậy tất cả khách quan đêu có thơ sách trong đầu, hoặc cho rằng mình có thơ sách ở trong đầu, mọi cử chỉ dều tỏ ra rất tao nhã.
Triệu Tuấn Hào với Giáp Nhị Tam giống như thiếu gia với lão người hầu mà bước vào tiểu viện Ngô Đồng.
Tiểu viện Ngô Đồng được chia thành sân trước và sân sau.
Sân trước là nơi mà đa số là khách làng chơi đến thưởng thức kỹ nữ, bàn bạc và uống rượu. Sân sau lại là nơi giao lưu tiếp xúc thân mật với các tiểu nương tử hoặc các kỹ nữ.
Đi qua bố cục uyển chuyển ở trước đình, vượt qua những cô nương đang mỉm cười xỉnh đẹp, Triệu Tuấn Hào đến sân trước.
Từng chiếc bàn nhỏ nằm xen lẫn ở trong đó, từng vị “văn thơ nho nhã” đang ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ, vừa ngâm thơ vừa uống rượu, còn giở trò với tiểu nương tử ngồi bên cạnh.
Ánh mắt Triệu Tuấn Hào sắc bén quét qua một đám người, ở trong một góc phía đông nam, phát hiện một ông lão lẻ loi đang ngồi uống rượu, quần áo gấm xa hoa, dáng vẽ lơ đãng.
Trong ly rượu của ông lão có một vài quả kỷ tử màu cam đang nổi lên.
Triệu Tuấn Hào và Giáp Nhị Tam nhanh chóng bước qua đó, hắn đến trước bàn nhỏ của ông lão, khẽ vung vạt áo choàng, ngồi xuống mặt đất mềm mại.
“Có người fôỉ!” Giọng nói của ông lão lạnh như băng.
“Tiểu viện Ngô Đồng, hạt kỷ tử..” Triệu Tuấn Hào xoa ngón tay, khuôn mặt tươi cười, Giáp Nhị Tam đứng ở sau lưng hắn cũng giữ nụ cười ấm án trên khuôn măt hiền hâu.