Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 124 Dùng vũ lực
Chương 124: Dùng vũ lực
Mũi tên của Giang Siêu thế mà lại không hề nhúc nhích. Còn mũi tên của Hoàng Bá Long lại văng ra khỏi bình vì va chạm với mũi tên của Giang Siêu.
Xung quanh lập tức yên lặng, mọi người ngạc nhiên mà nhìn chuyện vừa xảy ra, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, ai cũng cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Đáng lẽ là mũi tên của Giang Siêu bị bắn ra ngoài mới đúng. Sao lại là mũi tên của Hoàng Bá Long bị bắn ra ngoài? Sao có thể chứ? Rợn người thật đấy!
Hoàng Bá Long cũng rất ngạc nhiên, không thể tin nối đây là sự thật.
Dưới tình huống Giang Siêu bắt đầu trước, ngay trong mũi tên đầu tiên, gã thế mà lại thua.
Có điều, khi hổi hồn lại, trong mắt gã hiện lên vẻ âm độc. Tuy rằng gã thua ở mũi tên đầu tiên, nhưng mà hiện giờ còn chưa phân thắng thua.
Rốt cuộc thì đến mũi tên thứ hai, Giang Siêu có thể sẽ tự ném văng mũi tên của mình, xui xẻo thì cả hai mũi tên đều sẽ rơi ra ngoài bình. Dù thế nào thì gã cũng là người ném mũi tên cuối cùng, chắc chắn là sẽ thắng.
Nghĩthông suốt điểm này, gã không còn
quan tâm đến mũi tên đầu tiên nữa.
Gã cười lạnh nói với Giang Siêu: “Đừng đắc ý, còn hai mũi tên nữa, hiện giờ đến lượt ngươi.”
Nghe vậy, Giang Siêu nghiền ngẫm mà nhìn gã một cái, rồi giơ tay ném ra một mũi tên.
Thấy cảnh này, mọi người đều căng thẳng nhìn, ai cũng cảm thấy mũi tên thứ hai của Giang Siêu sẽ ném văng mũi tên thứ nhất của chính Giang Siêu.
Ngay lúc mọi người có suy nghĩ như vậy, mũi tên của Giang Siêu lại vững vàng mà rơi vào trong bình, cùng với mũi tên thứ nhất tạo thành hình một góc, kết quả là miệng bình bị hai mũi tên chặn lại.
Hai mũi tên của Giang Siêu cứ như vậy mà đứng vững trong bình, không hề nhúc nhích chút nào.
Mọi người ngạc nhiên nhìn mọi thứ đang diễn ra, tất cả đều cho rằng mình nhìn lầm rồi, không thế tin nổi vào mắt mình.
Lục Minh và Trình Hâm suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình. Bọn họ khó tin với thủ đoạn của Giang Siêu.
Hoàng Bá Long cũng rất ngạc nhiên. Kết quả này khác với dự đoán của gã. Gã vốn đang rất tự tin lập tức trở nên có chút luống cuống.
Nhìn hai mũi tên trên miệng bình, trong mắt gã hiện lên vẻ tàn nhẫn. Tuy rằng miệng bình đã bị Giang Siêu chặn lại với một góc độ hoàn mỹ, nhưng lại khiến cho mũi tên thứ hai của gã dễ dàng ném văng hai mũi tên trước đó của Giang Siêu ra ngoài.
Gã cực kì có lòng tin rằng mình sẽ ném văng hai mũi tên của Giang Siêu ra ngoài.
Dù sao thì gã vẩn còn một mũi tên cuối cùng. Kể cả khi mũi tên thứ hai này không trúng, thì gã vẫn còn một mũi tên cuối cùng để thắng.
Không đến mũi tên cuối cùng, không ai nói trước được thắng thua.
Nghĩ đến đây, gã giơ mũi tên lên ném về phía miệng bình, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác.
Keng!
Mũi tên của gã ném trúng hai mũi tên của Giang Siêu trên miệng bình. Trên mặt gã hiện lên vẻ mừng như điên.
Gã cảm thấy mũi tên này của mình chắc chắn có thể đánh rơi mũi tên của Giang Siêu.
Tiếc là mũi tên của gã sau cơn va chạm, không hề rơi vào trong bình, mà là rơi thẳng xuống đất.
Còn hai mũi tên của Giang Siêu lại cứ đứng yên trong miệng bình, giống như là bị đóng dính
trong bình.
Hoàng Bá Long ngạc nhiên. Mọi người cũng ngạc nhiên. Cái quái gì thế này?
Đã ném trúng mũi tên của Giang Siêu rồi mà còn không thể làm nó văng ra ngoài, có rợn người không chứ?
Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên thì Giang Siêu đã ném ra mũi tên thứ ba. Lần này, mũi tên của hắn và hai mũi tên kia cùng nhau che lại miệng bình, cả ba mũi tên đều rơi vào trong bình, Hoàng Bá Long không còn cơ hội ném trúng nữa.
Thấy cảnh này, trong mắt Hoàng Bá Long lộ ra vẻ tuyệt vọng. Vừa rồi gã còn rất đắc ý cảm thấy mình thắng chắc rồi, bây giờ đối mặt với gã lại là cục diện thua chắc rồi.
Miệng bình gần như bị ba mũi tên của Giang Siêu che kín. Gã làm sao có thể thắng được nữa?
Nhưng gã còn chưa hết hy vọng, cầm mũi tên lên, trong ánh mắt nham hiếm, dùng hết sức lực ném mạnh mũi tên ra ngoài.
Gã muốn dùng mũi tên cuối cùng này để phân thắng thua, và muốn dùng mũi tên cuối cùng này ném văng hết mũi tên của Giang Siêu.
Tiếc là khi mũi tên lao tới miệng bình, mũi tên đâm thẳng vào chỗ giao nhau giữa ba mũi tên, rồi bắn ngược ra ngoài.
Ném ba mũi tên, lại không có mũi tên nào rơi vào bình. Xung quanh trở nên yên lặng, mọi người ngơ ngấn mà nhìn mọi thứ, trong mất tràn đầy khó tin.
Thua rồi! cho dù Hoàng Bá Long có dùng thủ đoạn tồi tệ đế chơi thì vẫn cứ thua rồi.
Kể cả khi gã lựa chọn quy tắc có lợi cho mình thì gã vẫn thua hoàn toàn. Nghĩ đến vừa rồi mình còn ở đây đắc ý lại kiêu ngạo mà châm chọc Giang Siêu, gã cảm thấy mình chẳng còn một chút mặt mũi nào.
Cứ nghĩ đến là gã cảm thấy mình giống như một trò cười.
Đúng lúc này, Giang Siêu cầm ngân phiếu và giấy nợ từ trên tay trọng tài đưa cho Mộ Dung Minh Hiên, ròi vỗ nhẹ vai hắn ta, nói: “Sư phụ từng nói là giúp ngươi thì chắc chắn là sẽ giúp ngươi. Bây giờ ngươi có thế yên tâm rồi.”
Nhìn giấy nợ trong tay, Mộ Dung Minh Hiên lập tức vui vẻ, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Giang Siêu. Vì tờ giấy nợ này mà hắn ta đã vài ngày không ngủ được.
Giang Siêu của lúc này khiến hắn ta cảm nhận được sự ấm áp và che chở của phụ thân. Hắn ta cười trong nước mắt nói với Giang Siêu: “Sư phụ, cảm ơn…”
Nghe vậy, Giang Siêu bật cười vỗ vỗ đầu hắn ta. Tuy rằng thằng nhãi này có chút ăn chơi trác táng, nhưng mà vẫn rất là đáng yêu.
“Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, giải quyết xong sự việc là một chuyện vui vẻ, bây giờ chúng ta nên về nhà, nếu không người nhà ngươi sẽ lo lắng.”
Giang Siêu xoa đầu Mộ Dung Minh Hiên, quay người định đi ra ngoài.
Bên kia, Hoàng Bá Long hồi hồn lại, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ và không cam lòng.
“Nhãi ranh, thắng rồi muốn đi hả, không dễ dàng như vậy, bốn thiếu còn muốn đánh cuộc với ngươi…”
Gã cản trước mặt Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên với vẻ mặt tức muốn hộc máu.
Một lần là thua bốn mươi vạn lượng, cộng thêm thua giấy nợ dùng để bắt chẹt Mộ Dung Minh Hiên, nếu để phụ thân gã biết chuyện này thì chắc là sẽ đánh gãy chân gã.
“Hoàng Bá Long, ngươi muốn làm gì? Ngươi tưởng bốn thiếu sợ ngươi hả? Ngươi còn dám cản bọn ta, ngươi có tin là bốn thiếu sẽ làm ngươi bò ra ngoài không?”
Mộ Dung Minh Hiên nối giận nhìn Hoàng Bá Long. Hắn ta không ngờ rằng thằng nhãi này không chỉ chơi không chịu thua, mà còn không
cho người ta đi.
“Hừ… bốn thiếu mặc kệ, hôm nay các ngươi muốn đánh cuộc thì đánh cuộc, không muốn đánh cuộc cũng phải đánh cuộc, nếu không đừng mong ra khỏi cánh cửa này!”
Hoàng Bá Long lạnh lùng nhìn về phía Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên rồi vẫy tay với phía sau lưng.
Ngay sau đó, có hai gã đàn ông vạm vỡ xuất hiện sau lưng gã, lạnh lùng nhìn Giang Siêu và Mộ Dung Minh Hiên. Xem cái kiếu này là biết thằng nhãi kia định dùng vũ lực.
Thấy cảnh này, Giang Siêu mỉm cười nghiền ngẫm, rồi đi lên trước một bước, đá một chân lên bụng Hoàng Bá Long, khiến Hoàng Bá Long lập tức ngã lăn ra đất.
Động tác đột ngột của hắn làm mọi người ở đây đều sửng sốt, trong mắt chứa đầy vẻ khó tin và ngạc nhiên.
Mọi người dường như không thể tin nổi là thằng nhãi này lại ghê gớm như vậy, dám đi đánh nhi tử của trấn phủ sử, đúng là yên ổn không muốn, cứ muốn đi tìm kích thích.
Hoàng Bá Long cũng sửng sốt. Gã chưa từng chơi thua ai, cũng chưa từng bị người ta đánh. Gã kiêu căng ngang ngược quen rồi, làm gì đè nén được cơn tức giận.